Tiêu Kỳ đang tức giận, giục xe ngựa nhanh thêm 1 chút.
Tôi muốn bảo hắn đừng gấp.
Cô gái xuyên không mà, chắn đao cho nam chính là thao tác thông thường.
Cũng không biết tại sao tác giả muốn sắp xếp cho tôi cảnh thô tục như vậy.
- -- Không có điểm mới mẻ nào khác à?
Cổ họng tôi ừng ực một lúc nhưng lại không phát ra tiếng nào.
Tôi bỗng nhiên nghĩ đến mình cũng có ngón tay vàng, trong lòng gọi Tiêu Kỳ.
[Bệ hạ, bệ hạ, ngài yên tâm, ta không chết được đâu.]
Tiêu Kỳ nắm chặt tay tôi, lúc cúi đầu xuống, vành mắt vậy mà lại đỏ lên.
Trong lòng hắn cũng không nói chuyện với tôi, mà trực tiếp mắng tôi.
"Sao nàng ngu như vậy! Mấy thích khách đó đều là do trẫm sắp xếp, vì sao nàng phải chắn đao thay trẫm?"
[Aizzz, ngài phải nói với ta sớm một chút chứ, ngài cũng biết đầu óc ta không tốt mà...]
"Là lỗi của trẫm."
- -- Hắn vậy mà xin lỗi tôi!?!!
"Xin lỗi, Thanh Thanh, sau này trẫm làm gì cũng không giấu nàng nữa."
[Ể? Đừng nói xin lỗi, ngài không có lỗi.]
Đầu óc tôi bay bổng, nghĩ đến cái gì cũng lộ hết ra ngoài.
[Tuy ta luôn nói ngài là 'cẩu hoàng đế', nhưng thật lòng mà nói, ngài là một hoàng đế tốt. Ngài cần chính yêu dân, không sa vào nữ sắc, dùng người đúng chỗ, còn trẻ vậy mà đã thuộc lòng thuật Đế Vương...]
[Dân chúng có hoàng đế như ngài mới là may mắn của họ.]
[Cũng là may mắn của ta.]
[Tiêu Kỳ...]
Ngay cả tiếng 'bệ hạ' tôi cũng không thèm gọi nữa, [Thật ra 4 năm nay ta ở trong hậu cung của ngài sống rất tốt.]