Dụ Hạ nhẫn nhịn, dừng lại, không tiếp tục viết đề bài.
Cô cầm viên phấn trong tay, hơi quay đầu, nói nhỏ với Lục Nhiên: "Cậu nói nhỏ chút, sẽ làm ồn đến bạn học."
Giọng nói rơi xuống, Dụ Hạ lại nhìn về phía bảng đen, yên lặng tính toán trong lòng.
Lục Nhiên cười nhẹ một tiếng, cậu nghiêng đầu, không chút để ý nhìn lướt qua trong phòng học.
Dù ánh mắt cậu nhàn nhạt, nhưng bạn học phía dưới cũng không dám ngẩng đầu nhìn.
Lục Nhiên hơi tới gần, nhỏ giọng nói: "Cậu yên tâm, không ai nhìn."
Bây giờ cũng không ai dám nhìn.
Dụ Hạ nhìn đề trên bảng đen, nhưng không thể nhớ công thức.
Dụ Hạ khẽ cau mày: "Cậu đừng quấy rầy tớ." Cô không thèm nhìn Lục Nhiên, chuyên tâm tính đề.
Lục Nhiên nhếch môi cười, nhìn Dụ Hạ.
Ánh nắng sớm mai rơi trên bục giảng, làm làn da của Dụ Hạ càng thêm trắng. Trên người cô có một ánh sáng nhợt nhạt bao trùm.
Lục Nhiên cũng không tiếp tục tìm Dụ Hạ nói chuyện, chỉ đứng ở đó nhìn cô.
Dụ Hạ nhìn bảng đen không chớp mắt.
Cũng có thể nói trong mắt cô chỉ có đề toán học kia, như thể sẽ không để ý đến cậu.
Đôi mắt của giáo viên toán học liếc về phía bục giảng.
Nhìn thấy Lục Nhiên dựa vào một bên, vẫn luôn tìm Dụ Hạ nói chuyện.
Thầy cao giọng: "Lục Nhiên."
"Em không được làm ảnh hưởng bạn học làm bài, phạt đứng phải có dáng vẻ của phạt đứng."
Lục Nhiên thờ ơ mở miệng: "Thành tích lớp trưởng tốt, tôi giao lưu bài với cô ấy."
"Đây không phải là lời thầy nói hôm qua sao?"
Giáo viên toán học ôm ngực, nói ngược lại với Dụ Hạ: "Dụ Hạ em chuyên tâm viết, đừng để ý đến cậu ta."
Bạn học phía dưới tuy rằng không dám ngẩng đầu nhìn, nhưng trong lòng thật ra đang âm thầm suy nghĩ.
Ai mà không biết thành tích của Lục Nhiên rất tốt, mặc dù điểm tổng kết cuối kỳ không được tốt bởi vì lần trước bỏ thi, nhưng bọn họ cũng đều biết trình độ của Lục Nhiên.
Tuy nhiên, mọi người cũng biết Dụ Hạ luôn đứng nhất lớp khi còn là học sinh năm nhất. Cũng không biết trong tương lai đứng nhất lớp sẽ là ai?
Giáo viên toán học nhìn thấy Dụ Hạ còn viết, nhìn qua cũng không bị ảnh hưởng bởi Lục Nhiên, yên tâm thoải mái xoay người sang chỗ khác, nhìn học sinh làm bài.
Thầy vừa chuyển đầu, liền nhìn thấy Mạnh Tử Thành lén lút thăm dò nhìn về phía bảng.
Vẻ mặt Mạnh Tử Thành tò mò, nhưng lực chú ý không đặt trên đề bài.
Thầy a một tiếng: "Mạnh Tử Thành, em nhìn cái gì mà nhìn, làm xong bài chưa?"
Mạnh Tử Thành nhanh chóng thu hồi tầm mắt, cúi đầu vẽ lung tung trên giấy. Cậu nghĩ trong lòng, đây là cái đề gì vậy, đọc còn không hiểu thì làm sao mà làm.
Giáo viên toán học biết điểm yếu của Mạnh Tử Thành: "Em lại làm việc riêng, đề tiếp theo thầy sẽ kêu em lên làm."
Mạnh Tử Thành càng cúi thấp đầu, thành tích các môn đều là đếm ngược, đặc biệt là toán học. Mỗi lần kiểm tra trắc nghiệm đều là đoán mò, càng miễn bàn làm đề lớn.
Trên bục giảng, Dụ Hạ đã tính đến bước cuối cùng.
Phấn viết trên bảng đen là âm thanh sàn sạt thanh thúy. Cô cong người, chậm rãi viết xuống đáp án cuối cùng trên bảng đen.
Lục Nhiên vẫn luôn dựa vào tường, ở bên cạnh nhìn Dụ Hạ.
Dụ Hạ có thể nhận thấy được ánh mắt đó.
Có lẽ là bởi vì mất tập trung nên đáp án phép toán cô tính đã sai.
Lục Nhiên tuy rằng tùy ý dựa vào đó, nhưng vẫn nhìn thấy rõ ràng quá trình giải đề trên bảng đen.
Cậu thấp giọng kêu tên cô một tiếng: "Dụ Hạ."
"Đáp án đề này hình như không đúng lắm."
Dụ Hạ sửng sốt một giây, cô nhanh chóng nhìn lướt qua phát hiện tính sai bước cuối cùng.
Cô biết vừa rồi mình đã mất tập trung.
Dụ Hạ lập tức cầm lấy đồ lau bảng lau đáp án sai. Cô nắm chặt viên phấn, có chút lo lắng, tay hơi trượt, mấy con số cuối cùng viết hơi cong.
Sau khi đổi lại đáp án chính xác, Dụ Hạ đặt phấn lên khe bảng đen.
Dụ Hạ xoay người, chuẩn bị đi trở về vị trí của mình, nhưng Lục Nhiên vẫn còn đứng đó, đánh giá cô.
Dụ Hạ nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
Lục Nhiên nhướng mày: "Không cần khách khí."
Dụ Hạ đi xuống bục giảng, đi qua trước mặt Lục Nhiên.
Lúc này.
Lục Nhiên cũng di chuyển theo.
Dụ Hạ cúi đầu yên lặng bước đi, Lục Nhiên cứ như đi theo sau cô.
Hai người đi đến bàn học của mình, ngồi xuống.
Cách một cái lối đi nhỏ, ánh mắt của Mạnh Tử Thành tổ cách vách nhìn lại.
Biểu hiện mấy ngày nay của Lục Nhiên đều bị Mạnh Tử Thành thu vào trong mắt.
Mới đầu cậu cho rằng Lục Nhiên chỉ là không tuân theo kỷ luật mới khi dễ lớp trưởng nhỏ, bây giờ nghĩ lại, thật đúng là có chút thú vị.
Thường ngày thái độ của Lục Nhiên đối với nữ sinh đều không tốt lắm, nhưng lần này không phải là động lòng đó chứ.
Âm thanh trong phòng học dần dần nổi lên, bạn học phía dưới bắt đầu thảo luận bài.
Tận dụng cơ hội này, Mạnh Tử Thành trêu chọc: "Ôi, Nhiên ca, trên bục giảng tốt như vậy à."
Đái Trì phụ họa: "Cũng không nhìn xem là ai ở trên?"
"Đúng không? Nhiên ca."
Lục Nhiên thậm chí không nhìn bọn họ, thuận miệng nói: "Vô nghĩa thật nhiều."
......
Tiết đầu tiên buổi chiều là tiết thể dục, Dụ Hạ và Lâm Chi Ngôn sóng vai đi ra sân thể dục.
Cái nắng như thiêu đốt, vừa ra khỏi lớp, trên người các cô đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Mặt trời treo cao chói mắt, đường băng trải nhựa bị ánh mặt trời che khuất, mơ hồ có thể nhìn thấy hơi nóng bốc lên.
Dụ Hạ thỉnh thoảng đưa tay ôm bụng, chau mày.
Lâm Chi Ngôn cảm giác được có gì đó không ổn, cô nhìn về phía Dụ Hạ: "Cơ thể cậu không thoải mái sao?"
Dụ Hạ lắc đầu, giọng nói có chút yếu ớt: "Tớ tới kỳ kinh."
Lâm Chi Ngôn nhìn bộ dáng Dụ Hạ đứng không vững, lo lắng đỡ cô: "Tuần trước thầy nói sẽ kiểm tra chạy 800m."