Khi Lục Can tiến vào vừa lúc thấy Lục Quỳnh cầm điện thoại ngồi phát ngốc
"Làm sao vậy?" Thấy sắc mặt Lục Quỳnh không được tốt, Lục Can vội tiến tới sờ trán em trai.
"Em không có việc gì, chỉ là có chút lo lắng." Lục Quỳnh ngẩng đầu nhìn Lục Can, dưới ánh đèn, trên gương mặt chỉ nhỏ bằng bàn tay lại có đôi mắt to tròn hàm chứa hơi nước, bộ dạng rõ ràng là bị bắt nạt nhưng lại cố nén không muốn để anh trai biết.
Tâm Lục Can ngay lập tức bị nhéo một cái, hắn ôm Lục Quỳnh vào trong lòng dịu dàng dỗ y, "Tiểu Quỳnh là đang lo lắng cái gì?"
"Là......Lục Bạch." Lục Quỳnh gian nan nói ra cái tên này, "Ngày đó Lục Bạch rời đi như vậy, ở trong trường cậu ấy cũng không có bạn bè nào, có phải sẽ gặp khó khăn không ạ?"
"Em lo lắng cho cậu ta làm gì?" Lục Can đắp chăn cho Lục Quỳnh, vừa lúc nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại, tức khắc nhăn mày lại.
Lục Quỳnh vội vàng giấu điện thoại đi, không muốn để Lục Can xem, sau đó lại nói giúp cho Lục Bạch, "Có lẽ bọn họ chỉ trùng hợp gặp nhau thôi. Anh Cẩm Thiên là người tốt, chắc đúng lúc giúp Lục Bạch giải quyết chuyện rắc rối nào đó."
Nghĩ một chút, Lục Quỳnh lại giữ chặt lấy tay áo Lục Can mà khuyên nhủ, "Anh, khi nào anh đi học thì qua xem câu ấy một chút đi. Dù sao cậu ấy cũng ở Lục gia nửa năm."
Lục Can nhăn mày, sắc mặt âm trầm mà gật đầu.
Lục Quỳnh đơn thuần thiện lương mới có thể cảm thấy Lục Bạch đáng thương, nhưng mà hắn lại không phải kẻ ngốc. Lục Bạch sẽ không vô duyên vô cớ mà ở bên cạnh Hạ Cẩm Thiên, hắn đúng là nên mau chóng tìm hiểu xem rốt cuộc kế hoạch của Lục Bạch là cái gì.
Còn bên phía Lục Bạch lúc này, sau khi rời khỏi phòng học, cậu cùng Hạ Cẩm Thiên trở lại phòng vẽ tranh, Hạ Cẩm Thiên tìm được cơ hội đem chuyện chưa nói xong ở phòng học nói nốt, "Về giá cả......."
Lục Bạch xua xua tay, "Không cần."
Hạ Cẩm Thiên cảm thấy như vậy không được ổn cho lắm, Lục Bạch lại đột nhiên dùng bút chì trong tay gõ một cái lên đầu Hạ Cẩm Thiên.
"Học trưởng, không cần phải khách khí như vậy, chúng ta dù sao cũng coi như là bạn bè."
Giọng nói của Lục Bạch tràn đầy ý cười, mà ý cười này lan tràn từ khóe môi đến cả khuôn mặt, giống như quanh thân không có một tia u ám nào.
Hạ Cẩm Thiên nhìn thấy, không tự chủ được cũng cười theo.
"Cười rộ lên càng đẹp trai hơn." Lục Bạch khẽ chớp mắt, không đợi Hạ Cẩm Thiên kịp phản ứng lại đã tiện tay kéo ghế ngồi gần vào bên người anh bắt đầu giảng giải.
"Thật ra ngày hôm qua tôi đã đoán được đại khái vấn đề của anh nằm ở đâu rồi."
"Cái này vẽ rất đơn giản." Bút chì ở đầu ngón tay xinh đẹp xoay một vòng, Lục Bạch đi thẳng vào vấn đề, cẩn thận giảng giải cho Hạ Cẩm Thiên phương pháp cùng kiến thức vẽ tranh.
"
Hạ Cẩm Thiên lấy giấy bút ra muốn ghi lại những trọng điểm mà Lục Bạch nói. Kết quả bị Lục Bạch đè tay lại.
"Học trưởng, vẽ tranh không phải học bằng cách ghi nhớ, mà dựa vào cảm nhận."
"........." Đầu ngón tay hơi lạnh đặt ở trên mu bàn tay Hạ Cẩm Thiên, anh đột nhiên cảm thấy nơi làn da được tiếp xúc kia hơi nóng lên.
May mắn rất nhanh Lục Bạch đã thu tay lại.
"Chúng ta nói lại từ đầu." Đem giấy vẽ bị Hạ Cẩm Thiên vẽ loạn để sang một bên, Lục Bạch thay một tờ giấy mới. Đồng thời cầm bút chì lên, từng chút giảng giải cẩn thận cho Hạ Cẩm Thiên.
"Bức tranh < T> dùng nguyên lý cơ bản nhất của hội họa để tái hiện lại hình ảnh, đó là nguyên lý thấu thị."
"Nguyên lý thấu thị là cái gì?"
"Dùng phương thức của thấu thị để nhìn ngắm sự vật, đó là nguyên lý thấu thị."
"Lấy một ví dụ đơn giản." Lục Bạch vẽ một vài nét đã vẽ ra một cảnh tượng nhỏ.
Một phòng ngủ của người dân bình thường, có cửa sổ, một cái ghế đặt ở mép giường, một cái bàn học nhỏ, còn lộ ra một góc giường đệm.
Trông đơn giản lại vô tình làm người ta cảm giác được sự yên tĩnh cùng thanh bình, thậm chí nhìn hồi lâu còn khiến người ta muốn đi vào trong bức tranh, nằm trên cái giường chỉ lộ ra một góc kia rồi chìm vào giấc ngủ.
Hạ Cẩm Thiên kinh ngạc nhìn Lục Bạch.
Lục Bạch khẽ cười, dùng cán bút gõ gõ vào giấy vẽ ý bảo anh chú ý nghe giảng.
"Nguyên lý thấu thị là kỹ xảo cơ bản nhất của hội họa, có thể dùng theo nhiều hình thức khác nhau. Giống như bức vẽ này, coi đây là ví dụ, nó truyền tải bầu không khí yên lặng cùng thân quen trong nhà đồng thời cũng có thể khiến cho cảm xúc của ta yên tĩnh lại."
"Phát hiện ra rồi chứ? Mặt bàn, tay vịn của ghế dựa, cửa sổ đang mở, đường cong kéo dài ra bên ngoài thật ra đều biến mất ở cùng một điểm. Đây là điều cơ bản nhất của nguyên lý thấu thị."
Cách giảng giải của Lục Bạch ngắn gọn lại rất sinh động. Hạ Cẩm Thiên hoàn toàn chìm đắm vào trong đó, ngay lập tức thông suốt, cũng hiểu vì sao bản thân vẽ thế nào cũng không đúng.
"Làm thế nào để tìm được góc độ?"
"Rất đơn giản, dùng ngón cái và ngón trỏ cầm bút chì, bảo trì khoảng cách một cánh tay. Hiện tại cầm bút chì cho tốt, để bút chì cùng góc độ anh muốn vẽ song song với nhau. Di chuyển cánh tay đến trên giấy vẽ, giữ nguyên góc độ sau đó vẽ ra góc độ của bút chì."
Hóa ra là như thế! Hạ Cẩm Thiên vốn muốn nói tôi lập tức thử xem, kết quả vừa lúc nghe được tiếng chuông tan học từ nơi xa truyền đến. Lúc này mới phát hiện tiết học buổi chiều của năm ba đã kết thúc, giờ là thời điểm ăn cơm chiều.
Vì thế Hạ Cẩm Thiên thu lại lời định nói, nói với Lục Bạch, "Làm chậm trễ cậu một buổi trưa rồi, tôi mời cậu ăn cơm nhé?"
"Được thôi!" Lục Bạch cũng không có khách sáo, hai người thu dọn dụng cụ vẽ tranh sau đó cùng nhau đi ra bên ngoài trường.
Hạ Cẩm Thiên cố ý chọn một tiệm cơm nấu ăn ngon lại không cách quá xa trường học.
Hai người ngồi xuống, Lục Bạch không ngượng ngùng, cầm thực đơn lên chọn hai món mà mình thích ăn. Hạ Cẩm Thiên lại gọi thêm hai món, trong lúc đợi đồ ăn được mang lên hai người nói chuyện phiếm vài câu.
Ngoài dự kiến của Hạ Cẩm Thiên, Lục Bạch cũng không mặt dày mày dạn, không học vấn không nghề nghiệp giống như trong lời đồn, thậm chí so với đám con cháu thế gia mà anh từng gặp qua còn ưu tú hơn.
Lời nói chân thành, ngôn ngữ cử chỉ vừa săn sóc lại có chừng mực làm cho người khác cảm thấy rất thoải mái.
Người này với người trong lời đồn hoàn toàn khác biệt, cũng hoàn toàn khác với người mà bản thân từng nhìn thấy. Thậm chí Hạ Cẩm Thiên có loại suy nghĩ, phải chăng Lục Bạch tự ti âm trầm mà mình từng nhìn thấy, tất cả đều do anh nghe qua tin đồn nhảm nhí mà sinh ra ảo giác.
Hạ Cẩm Thiên trong lúc nhất thời tràn ngập tò mò với Lục Bạch, nhưng ngại vì thân phận không quá thân thiết liền đè ở đáy lòng.
Đúng lúc này ở bên ngoài có hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, một người có thể là do uống say, giọng nói không đè lại truyền rõ ràng vào trong phòng.
"Tôi nói với cậu này, cái tên Lục Bạch năm hai kia như thuốc cao bôi trên da chó bám lấy Lục tam thiếu không buông, quả thực là một kẻ không biết xấu hổ."
"Cậu nói nhỏ thôi, bây giờ đang ở bên ngoài đấy!" Bạn học đi cùng rõ ràng cũng uống say nhưng so với tên kia vẫn cẩn thận hơn. Đáng tiếc sự cẩn thận này ở trước mặt cái tên đang nóng nảy phát tiết kia căn bản không đáng nhắc tới. Càng khuyên gã, gã càng phải nói to hơn, mắng lại càng thêm khó nghe.
"Có cái gì mà không dám nói ở bên ngoài?"
"Lục Bạch chính là một tên ngu dốt! Lưu manh! Rác rưởi!"
"Nếu tôi mà có mặt lúc đó sẽ thẳng tay đánh chết cậu ta."
"Quá ác độc......."
"Mẹ nó, cậu có biết Lục Quỳnh vì sao mà phải vào bệnh viện không? Chính là bị cậu ta hãm hại!"
"ĐM? Là thật hay giả đó?" Đồng bọn cũng bị cái tin tức chấn động này làm cho hoảng sợ. Lục Quỳnh chính là đại bảo bối của Lục gia, nếu Lục Bạch thật sự động vào y sao có thể an toàn mà đứng ở đây?
Ba anh em Lục gia cũng không phải là người chết!
"Sao lại không phải sự thật? Chính vì Lục Quỳnh bệnh nặng nằm viện mới không có ai rảnh đi thu thập tên Lục Bạch đó!"
"Ghê tởm vãi." Người nọ dường như sắp nôn tới nơi, giọng điệu hàm hồ nói, "Con người Lục Quỳnh quá tốt, chúng ta dù thích cậu ấy cũng chỉ dám trộm thích, sợ làm bẩn tới nam thần. Cái tên khốn nạn đó......."
Hai người nháo ra động tĩnh không nhỏ, vừa vặn lại đứng trước cửa phòng của hai người Lục Bạch.
Lục Bạch cùng Hạ Cẩm Thiên đều nghe thấy rõ ràng, không khí trong phòng lập tức trở nên xấu hổ.
Hạ Cẩm Thiên nhíu mày, muốn mở miệng an ủi Lục Bạch. Điều chính tai nghe thấy cũng chưa chắc là sự thật, Hạ Cẩm Thiên cũng không căn cứ vào lời đồn đại mà phán đoán một sự việc, anh chỉ quan tâm chân tướng. Nhưng anh lo lắng Lục Bạch sẽ khổ sở trong lòng.
Lục Bạch lại không nói một lời đã đứng lên.
"Cho anh xem chuyện thú vị." Sau đó cậu đột nhiên mở cửa phòng ra.
"Nói chuyện thật vui vẻ nha?"
Thanh âm Lục Bạch nhẹ nhàng, hai người ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh đều nhìn vào trong, sắc mặt ngay lập tức trở nên khó coi.
Nói xấu sau lưng người khác lại bị chính chủ bắt gặp, cái tên say rượu kia cũng tỉnh một nửa. Nhưng suy nghĩ lại, việc gì gã phải sợ Lục Bạch, vậy nên lập tức hung hăng mà nhìn thẳng Lục Bạch tiếp tục mắng, "Tiểu nhân đê tiện."
Nhưng lời còn chưa nói xong, Lục Bạch đã cầm ấm trà dự phòng để ở bên cạnh rót từ trên đỉnh đầu gã xuống.
"Lục Bạch, mày bị bệnh à?" Người đi cùng tên kia cũng không nhịn được. Hai mươi tuổi đầu bị kích thích, gã đột nhiên đẩy Lục Bạch một cái sau đó liền động chân động tay.
Động tác của Lục Bạch lại nhanh hơn, cậu nhấc một chân đá vào bụng của người nọ, sức lực đột nhiên bùng nổ vậy mà đá bay người sống sờ sờ ra xa hai mét.
"Làm sao vậy? Làm sao vậy?" Có phục vụ nghe thấy động tĩnh vội vàng chạy tới, Hạ Cẩm Thiên thấy tình hình không ổn cũng từ trong phòng đi ra, trước tiên giữ lấy cánh tay Lục Bạch.
"Hiện tại đang ở bên ngoài." Hạ Cẩm Thiên trầm giọng nhắc nhở.
Lục Bạch "Vâng" một tiếng, cũng không có tiếp tục nữa. Hai người kia còn muốn xông lên lại bị ánh mắt hung ác của Lục Bạch trấn trụ, cảm giác như bị sói nhìn thẳng.
"Biết vì sao tôi đánh mấy cậu không?"
Hai kẻ kia âm thầm mắng chửi trong lòng, không có mở miệng nói chuyện.
Lục Bạch đơn giản vạch trần lời bọn họ chưa nói ra "Cho rằng tôi vì bị mấy cậu nói trúng nên thẹn quá hóa giận?"
Hai người không đáp lời nhưng nhìn biểu tình có thể nói lên tất cả.
"Sai rồi. Tôi chỉ là bởi vì mấy cậu đặt tôi cùng Lục gia ở cạnh nhau."
"Nhớ cho kỹ, từ nay về sau đừng đem mấy chuyện của Lục gia dính lên trên người tôi, nếu không tôi nghe thấy một lần liền đánh các cậu một lần."
Nói xong, Lục Bạch vùng tay Hạ Cẩm Thiên ra rồi đi xuống lầu.
Hạ Cẩm Thiên vội vàng tính tiền, sau đó giải quyết đơn giản hậu quả rồi cũng đuổi theo. Anh luôn cảm thấy sắc mặt vừa rồi của Lục Bạch không được thích hợp lắm, trong lòng vô cùng lo lắng. Động tác cũng càng mau.
Nhưng ngoài dự đoán Lục Bạch cũng không có đi xa, ngược lại ngồi ở bên cạnh một bồn hoa đợi anh.
Bởi vì vừa rồi xảy ra xô xát, áo sơ mi của Lục Bạch bị mở ra hai nút đầu, mơ hồ có thể thấy đường nét xương quai xanh mảnh khảnh. Cậu nghe thấy động tĩnh quay đầu nhìn về phía Hạ Cẩm Thiên, đèn đường phản chiếu nơi đáy mắt cậu giống như chứa đựng cả biển sao lấp lánh.
Một mình Lục Bạch ở chỗ này không khỏi có chút cô độc.
"Cậu......." Hạ Cẩm Thiên muốn hỏi cậu vì sao đột nhiên đánh người.
Nhưng Lục Bạch lại nhẹ nhàng cắt ngang lời anh, "Anh không tò mò chuyện bọn họ vừa nói lúc nãy à?"
"Chuyện Lục Quỳnh sinh bệnh?"
"Ừ." Lục Bạch gật đầu, "Hạ Cẩm Thiên, tôi nói cho anh biết một bí mật nha?"
Giọng điệu của Lục Bạch mang vẻ đắc ý rất đỗi ngây thơ, "Bọn họ nói không sai, Lục Quỳnh chính là do tôi dọa cho sinh bệnh đó."
Cậu dùng một loại ánh mắt gần như là mạo phạm nhìn Hạ Cẩm Thiên đầy khiêu khích, giống như muốn đem mối quan hệ nhìn bên ngoài có chút tốt đẹp của hai người xé rách.
Hạ Cẩm Thiên không nói gì. Anh không để tâm đến sự chán ghét của Lục Bạch, chỉ đơn thuần chờ đợi cậu giải thích.
Bình tĩnh như vậy cuối cùng cũng làm Lục Bạch thu lại ý cười. Mãi cho đến một lúc sau, cậu mới lại lần nữa mở miệng, giọng nói cực nhẹ "Tôi thật sự muốn biết, cùng lắm chỉ là khác nhau có một chữ thôi, vì sao mọi người đều thích Lục Quỳnh?"