Lục Can kinh ngạc nhìn Lục Bạch, Lục Quỳnh học nghệ thuật cho nên nhà hắn không ai chú ý tới cái gọi là kỳ thi thử, tất nhiên không biết hạng nhất năm đó là ai. Nhưng Lục Can cũng không thèm để ý, dù sao không có khả năng là Lục Bạch!
Phải biết rằng, Lục Bạch thi vào được khoa quản lý căn bản chính là được châm chước tiến vào. Chỉ là có số tốt mà thôi.
Lục Bạch đoán được suy nghĩ của hắn, cũng không muốn giải thích nhiều.
Lúc cậu ở trong văn phòng đúng là có một chút chuyện chưa nói hết. Ví dụ như, lúc ấy cậu mang danh hạng nhất kỳ thi thử, thật sự đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất sẽ đồng ý chuyện thi hộ. Bởi vì cậu hiểu, căn nhà không bán được một phần là do địa điểm này ở một khu phố cũ, nhưng quan trọng nhất vẫn là cha cậu không nỡ.
Bởi vì đây là nơi duy nhất lưu giữ ký ức của ông và vợ mình, cho nên ông không nỡ bán đi. Càng quan trọng hơn là, cha cậu biết bọn họ còn có một con đường khác có thể đi. Mà Lục Bạch cũng thật sự tính toán đi theo con đường bất chính này.
Dù cho con đường này đối với Lục Bạch mà nói, là lựa chọn đau khổ nhất.
Dù sao Lục Bạch lúc ấy còn chưa thành niên cũng luôn có mộng tưởng, khát vọng được tiến vào một trường đại học danh giá, về sau sự nghiệp thành đạt và danh tiếng như ý thì có thể cho cha một cuộc sống tốt hơn.
Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, bởi vì mẹ, cậu cũng đã phải cúi mình.
Nếu Lục Bạch đi thi hộ, như vậy để tuyệt đối không xảy ra sai lầm, trừ khi Lục Bạch chỉnh mặt, không thì cậu không thể tham gia kỳ thi đại học.
Nhưng cậu nợ mẹ mình. Vừa sinh ra đã hại một người phụ nữ dịu dàng như vậy mất đi tính mạng, vừa sinh ra đã hại cha cậu mất đi người mình yêu thương nhất.
Cho nên kẻ có tội giống như cậu không xứng có được tương lai. Cậu nhất định phải vì cái gia đình này mà dâng hiến tất cả.
Vì vậy, thời điểm đạt được hạng nhất kỳ thi thử, Lục Bạch cũng đã hạ quyết tâm. Mà đến khi cha vì cậu chuẩn bị một bàn tiệc sinh nhật, lúc cắt bánh kem, chút không cam lòng trong lòng Lục Bạch cũng biến mất.
Không thể thi đại học thì cậu có thể đi làm công, nhất định sẽ cho cha cậu một cuộc sống tốt.
"Ba, con, con rất thương ba. Ba đợi con hai năm nữa thôi, con rất nhanh, rất nhanh sẽ trưởng thành." Buổi tối hôm đó, Lục Bạch và cha uống rượu xong, sau đó đánh bạo mà nắm lấy góc áo cha cầu xin.
Cậu tha thiết cầu xin cha mình có thể yêu thương cậu một chút, chỉ cần một chút thôi là cậu có thể vì cái nhà này mà làm tất cả, cam tâm tình nguyện dùng cả đời để đánh đổi.
Thẳng đến ngày hôm sau, khi cậu xốc lên tấm vải ngăn cách, thấy cha đang nằm giữa vũng máu, cậu mới hiểu được mình đã hoàn toàn bị vứt bỏ.
Số tiền để giữ lại căn nhà, hai mươi vạn tiền nợ, hơn nữa còn có tang sự của cha. Căn bản không phải chỉ một vụ thi hộ là có thể giải quyết hết được.
Mà cha đi rồi, cậu dù có nỗ lực hay không cũng đâu còn cần thiết, dù sao cả thế giới đều đã vứt bỏ cậu.
Từ chối bọn vay nặng lãi không phải bởi vì Lục Bạch muốn trả thù, mà là bởi vì cậu hi vọng mình sẽ bị bọn chúng đánh chết ngay tại chỗ, nếu như vậy, cậu chạy nhanh chút, nói không chừng còn có thể đuổi theo cha chưa đi quá xa, cha chắc sẽ quay lại liếc nhìn cậu một cái.
Kết quả mạng lớn, ngược lại vì bị thương quá nặng được người phát hiện báo án, cuối cùng vấn đề được giải quyết ổn thỏa.
Đè lại xương sườn, Lục Bạch vẫn có thể cảm nhận được nỗi đau tê tâm liệt phế lúc ấy. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Lục Can, nhẹ giọng hỏi hắn, "Lục Can, chuyện này là anh nói cho Lục Du để anh ta đưa lên trên mạng đúng không?"
Lục gia điều tra cậu vô cùng cẩn thận, nhưng chuyện tổ chức gian lận thi đại học này, lúc trước cảnh sát vì bảo vệ Lục Bạch nên toàn bộ sự việc đều không nhắc rõ tên của cậu. Cho nên trừ khi nhắm riêng vào điểm này mà tra, bằng không sẽ không phát hiện được.
Mà người duy nhất có khả năng theo manh mối biết được đoạn chuyện cũ này cũng chỉ có Lục Can. Dù sao vào cái ngày cậu thiếu chút nữa bị Lục Diễm đâm chết, là Lục Can kêu quản gia kéo cậu vào trong phòng.
"Anh hy vọng tôi xong đời như vậy sao?" Lục Bạch đối với Lục Can đã không còn một chút cảm xúc nào, thậm chí đến chán ghét cũng lười, chỉ còn lại có suy nghĩ không muốn ở cùng một chỗ với hắn.
"Cậu muốn nói cái gì?" Bản năng của Lục Can cảm thấy Lục Bạch lại muốn làm chuyện xấu.
Quả nhiên, Lục Bạch thật đúng là không nhàn rỗi.
"Tôi không muốn nói cái gì cả, tôi chỉ lần nữa nhắc nhở anh, các anh chọc đến tôi thì tôi sẽ trả lại mọi thứ lên trên người Lục Quỳnh." Lục Bạch mở điện thoại ra, cho Lục Can xem một bức ảnh. Là bức ảnh của Lục phu nhân mà cậu tìm được trên mạng. Chỉ là mặt của Lục Quỳnh đứng bên cạnh Lục phu nhân đã được thay thành Lục Bạch.
"Cậu dám?"
"Không phải các anh dám trước hay sao?" Lục Bạch chỉ vào diễn đàn trên màn hình điện thoại, "Lục Can, tôi không phải lừa anh. Lục gia, từ anh cho đến Lục Du, lại có người muốn chọc vào tôi dù chỉ một chút, tôi sẽ lập tức công bố bí mật với công chúng!"
"Anh cho rằng Lục gia có thể một tay che trời à?"
Ánh mắt khinh miệt của Lục Bạch lập tức làm lửa giận trong lòng Lục Can bùng lên, lời nói đả thương người cũng buột miệng thốt ra.
"Vậy cậu vì sao còn không công bố?" Lục Can âm u nhìn chằm chằm Lục Bạch, "Cậu cho rằng chúng tôi không biết cậu có ý đồ gì sao?"
"Phát hiện chúng tôi không chấp nhận cậu nên cậu giả vờ rời đi, ý đồ lướt qua chúng tôi để tiếp xúc trực tiếp với cha mẹ. Cậu biết cha mẹ sẽ không thích những việc xấu lúc trước cậu làm, vì thế hiện tại nghĩ mọi cách để tẩy trắng bản thân."
"Cái gọi là tạm thời không đề cập tới của cậu, chẳng lẽ không phải bởi vì ham muốn quyền thế của Lục gia sao? Nếu cậu thật sự không muốn trở về, vậy vì sao cậu lại đi tìm Hạ gia làm chỗ dựa? Mục đích chắc không cần tôi phải nói nhỉ?"
Lục Can không giận mà còn bật cười, "Cậu cho rằng mình so được với Lục Quỳnh à? Nếu thật muốn cá chết lười rách, chỉ với chuyện dơ bẩn này của cậu, mẹ nhất định sẽ không thích cậu."
"Chuyện dơ bẩn? Là đang nói cái nào?"
"Chuyện tôi giống như con chó chạy theo sau anh, lại không dám nói với người khác chuyện tôi là em trai ruột của anh? Hay là bởi vì tôi phải đi làm công trả nợ nên thành tích chỉ được trên trung bình? Hay là chuyện các người hắt cho tôi bát nước bẩn?"
"Cái này không phải đều chứng minh là cậu thô lỗ, đê tiện sao? Sau khi sinh giáo dưỡng quyết định tất cả. Lục Bạch, lời nói hành động của cậu không nhã nhặn bằng Tiểu Quỳnh, học thức không sâu sắc bằng Tiểu Quỳnh. Ngay cả nhân phẩm lẫn tính cách cũng nát đến tột cùng."
"Cách cậu uy hiếp Tiểu Quỳnh cùng chứng cứ cậu hại em ấy phải vào bệnh viện lúc trước tôi đều đã lưu giữ lại. Cậu cho rằng mẹ sẽ thích cậu được sao?"
"Bà ấy chỉ càng thêm chán ghét loại người rác rưởi như cậu thôi."
"Lục Bạch." Trong giọng nói của Lục Can chỉ có sự sảng khoái vì trả được thù, "Sẽ không có người thích cậu, mặc kệ là ở nhà ai, cậu đều là đồ dư thừa."
Một câu này, trực tiếp muốn đập trái tim của Lục Bạch thành mảnh nhỏ, hệ thống gần như thét chói tai: "ĐM! Lục Can bị điên rồi à?"
Lục Bạch không để ý đến hệ thống đột nhiên nói chuyện, mà đối chọi gay gắt nhìn về Lục Can.
"Dư thừa thì làm sao? Các anh ở trong mắt tôi cũng dư thừa giống vậy! Lục Can, anh không xứng làm người thân của tôi."
Lục Bạch mặt không cảm xúc làm trò trước mặt Lục Can, gửi thẳng ảnh chụp tới hòm thư của Lục Quỳnh.
"Cút về dỗ em trai yếu ớt của anh đi!"
Sắc mặt Lục Can chợt trở nên khó coi, hắn không nghĩ tới Lục Bạch dám to gan lớn mật đến trình độ này, nhưng cuối cùng chỉ có thể quay đầu rời đi.
Mà phía Lục gia, Lục Quỳnh mở điện thoại thấy tin nhắn như vậy, nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch.
Bàn tay y run rẩy, vành mắt cũng theo đó đỏ lên, gắt gao nhìn thẳng vào bức ảnh trong điện thoại, một lúc lâu sau vẫn chưa hồi phục được tinh thần.
Trong khoảnh khắc đó, từ góc nhìn của người ngoài, Lục Quỳnh như là muốn phát bệnh. Nhưng y không có. Trên thực tế y cũng không có, chỉ là duy trì dáng vẻ sắp tới cực hạn phát bệnh, đỏ con mắt, suy yếu cuộn tròn ở trên giường.
Mà hôm nay vừa lúc Lục Diễm ở nhà, nghe thấy âm thanh trong phòng không đúng lắm, nhanh chóng từ ngoài cửa tiến vào, theo bản năng cướp lấy điện thoại của Lục Quỳnh để xem xét.
Trong nháy mắt khi trông thấy bức ảnh, Lục Diễm cũng ngây ngốc. Hắn không giống với Lục Can, không biết làm sao để nhanh chóng dỗ em trai, cũng không phản ứng được nhanh như Lục Du, có thể thản nhiên nói lời lừa gạt hợp lý, nhất thời hắn không biết mình nên làm gì.
Chỉ có thể hoảng loạn ôm Lục Quỳnh vào trong lòng, "Tiểu Quỳnh đừng sợ, có anh ở đây!"
Lục Diễm hiểu, nếu chính mình không nói cái gì đó, chỉ sợ lớp giấy mỏng sẽ bị đâm thủng.
Nhưng mà Lục Quỳnh lại gãi đúng chỗ ngứa hỏi, "Vì sao Lục Bạch phải làm như vậy? Cậu ấy là đang cười nhạo em lớn lên không giống mẹ sao?"
Vành mắt Lục Quỳnh đỏ bừng, tất cả đều là ấm ức.
Lục Diễm đột nhiên phản ứng lại, câu này khi còn nhỏ Lục Quỳnh thường xuyên nghe được.
Anh em Lục gia bọn họ tuy rằng từng người chỉ có năm sáu phần giống nhau, nhưng đặt chung một chỗ lại chỉ cần liếc mắt một cái sẽ nhìn ra được là anh em ruột. Chỉ có Lục Quỳnh là không giống.
Ngay từ đầu, có không ít người lấy cái này ra để trêu chọc Lục Quỳnh. Nhưng Lục Quỳnh quá mẫn cảm, thậm chí bởi vậy mà sợ tới mức bệnh nặng một hồi. Vì thế sau này Lục Du nghĩ ra một lý do thoái thác, hắn cũng cảnh cáo những người nói giỡn đó một lần, chuyện này mới chậm rãi qua đi.
Cho nên đây đều là chuyện đã từng xảy ra, phương thức giải quyết cũng có, kỳ thật cũng không cần khẩn trương như vậy. Vì thế, Lục Diễm lại lấy lý do thoái thác ngày trước ra nói.
"Là bọn họ nói bừa, Tiểu Quỳnh là cách đại di truyền mà!" Trấn an xong, Lục Diễm còn ở lại dỗ Lục Quỳnh ngủ, sau đó mới đi ra bên ngoài hút một điếu thuốc.
Còn chưa có châm lửa đã nhìn thấy bộ dạng Lục Can vội vã đi vào trong nhà.
"Ngủ rồi." Lục Diễm ngăn Lục Can lại, không cho hắn vào phòng.
"Bức ảnh......." Lục Can nôn nóng dò hỏi.
"Đã thấy, nhưng không nghĩ nhiều."
"Vậy tốt quá. May mắn là chuyện như vậy khi còn nhỏ đã từng xảy ra, bằng không thật không biết phải giải thích với Tiểu Quỳnh như thế nào." Lục Can nhẹ nhàng thở ra, cởi áo khoác, hắn chờ khí lạnh trên người mình tan đi, lúc này mới nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào xem Lục Quỳnh.
Lục Quỳnh ngủ không yên ổn, nhìn thấy Lục Can, theo bản năng muốn hắn ôm. Lục Can cũng thuận thế cởi giày, cách một lớp chăn ôm Lục Quỳnh vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi.
Lục Diễm đứng ở ngoài cửa, nhìn bộ dạng Lục Can cẩn thận chăm sóc Lục Quỳnh, luôn cảm thấy bản thân mình như đang xem một vở kịch câm. Cứ có chi tiết nào đó không được thích hợp, tâm trí hắn thậm chí sinh ra một ý niệm, Lục Quỳnh thật sự không biết chân tướng sao?
Đứa nhỏ này tuy rằng ngây thơ, nhưng cũng không ngốc, thậm chí còn rất thông minh. Lục Bạch năm lần bảy lượt làm ầm ĩ, hơn nữa khuôn mặt còn trông rất giống người Lục gia, dù không nghĩ tới khả năng là Lục Bạch bị ôm sai thì cũng có thể suy nghĩ một chút tới chuyện là con riêng chứ.
Nhưng Lục Quỳnh cái gì cũng không nghĩ tới, vẫn luôn ngây thơ trong sáng cho rằng Lục Bạch chính là con của bạn cha mẹ mình.
Nhưng rất nhanh Lục Diễm đã đánh bay suy nghĩ của mình đi. Thân thể Lục Quỳnh không tốt như vậy, nếu thật sự đã biêt chân tướng, nhất định sẽ chịu đựng không nổi.
Dù sao vẫn là Lục Bạch quá ác độc, bất luận như thế nào cũng không buông tha Lục Quỳnh. Thở dài một hơi, Lục Diễm cảm thấy trong nhà quá bí bách nên đơn giản lái xe rời đi.
Mà bên kia học viện, hệ thống nhận được thông báo: [ Giá trị hảo cảm của Lục Can bằng 0, giá trị hảo cảm của Lục Diễm đang dao động, ở mức 60.]
Hệ thống nhịn không được cảm thán: "Tên Lục Quỳnh này quả thật lợi hại, như vậy rồi còn không đâm thủng lớp giấy mỏng."
Lục Bạch: "Cậu ta không có khả năng đâm thủng, hơn nữa còn phải tận lực giữ vững cảnh thái bình giả tạo này nữa."
Hệ thống: "Vì sao?"
Lục Bạch: "Bởi vì cậu ta cần có thời gian để chờ ba anh trai của cậu ta làm ta thân bại danh liệt, cho dù có thể nhận tổ quy tông cũng không thể uy hiếp đến địa vị của cậu ta."
Chỉ tiếc Lục Bạch thật sự không nghĩ muốn nhận tổ quy tông, nhưng cậu cũng không cho phép người Lục gia bôi nhọ danh dự mình.
Về chuyện Lục Bạch thi hộ, cuối cùng vẫn là phải làm sáng tỏ trước tiên.
Sau khi giáo viên phụ trách khoa quản lý hiểu rõ toàn bộ sự việc xong liền đem bản án năm đó tòa án xử lý đăng lên. Những người không rõ nội tình mắng chửi Lục Bạch cũng đều bị vả mặt.
Ai có thể nghĩ đến, trong vụ việc này, Lục Bạch từ đầu đến cuối chỉ là một người bị hại. Không chỉ có như thế, ngay cả việc cha cậu chết cũng không có liên quan đến Lục Bạch.
Nói Lục Bạch bất hiếu, không bằng nói là cha Lục Bạch ích kỷ. Mắt thấy còn không đến hai mươi ngày nữa thi đại học, ông ta lại bởi vì chuyện mộ của vợ mình liền đi vay nặng lãi, ý đồ để con trai đi thi hộ gán nợ. Gán nợ không thành, cuối cùng còn tự sát để uy hiếp.
Nếu không phải Lục Bạch mạng lớn, lúc ấy có khi đã bị đánh chết.
Sau khi báo cáo nghiệm thương được đưa lên, người xem đều nhịn không được hít ngược vào một hơi khí lạnh.