[ Đậu má! Lục Bạch là có độc đúng không? Mẹ cậu ta vì khó sinh mà mất, thành niên thì cha cậu ta tự sát? ]

[ Không không không, tôi lại nghe được cái phiên bản này cơ. Lục Bạch vừa sinh ra đã hại chết mẹ đẻ, cha cậu ta miễn cưỡng nuôi lớn cậu ta nhiều năm như vậy, Lục Bạch một chút hiếu thuận cũng không có, cả ngày chỉ biết gây chuyện. Chuyện vay nặng lãi kia chính là cha cậu ta vì muốn cậu ta được đi học nên mới mượn, cho nên cha cậu ta là đang trả thù đó.]

[ Đừng nói bừa! Trong tin tức cũng không có viết như vậy. Mấy người là bạn học cấp ba của cậu ta hay là hàng xóm của cậu ta mà biết? ]

Chuyện lớn như vậy, tất nhiên khiến cho mọi người thảo luận không ít. Có người bằng lòng tin tưởng Lục Bạch, đứng ra thay cậu nói chuyện, nhưng càng nhiều người vẫn là muốn ăn dưa, gấp không chờ nổi hóng xem tin nóng.

Trên diễn đàn mưa máu gió tanh, trong phòng ngủ lại là một mảnh yên tĩnh một.

Mấy người ở đây, bao gồm cả Hạ Cẩm Thiên đều biết chân tướng sự thật của Lục Bạch. Lúc trước sợ Lục Bạch khó chịu, bọn họ cũng không dám nhắc tới trước mặt cậu. Trăm triệu lần không nghĩ tới, Lục Du vậy mà lại dùng phương thức này mạnh mẽ phơi bày ký ức khổ sở nhất của Lục Bạch ra cho thiên hạ thấy.

Nhìn Lục Bạch bình tĩnh trước mặt, điều mọi người nghĩ đến lại là năm đó Lục Bạch chỉ mới 18 tuổi, rốt cuộc phải chịu đựng mọi chuyện như thế nào.

Lục Bạch lắc đầu, "Đừng lo lắng, quen rồi thì không sao cả."

Tiêu Tùy sửng sốt một chút, muốn an ủi Lục Bạch lại không biết nói như thế nào, ngay lập tức có phần sốt ruột.

Hạ Cẩm Thiên lại xoa xoa đầu Lục Bạch, ôn hòa nói, "Cái thói quen này không tốt, về sau chúng ta đổi cái mới."

Lục Bạch sửng sốt, sau đó cong mắt cười. Bộ dạng lúc cậu cười rộ lên vô cùng ấm áp, dường như không có nửa phần u ám. Nhưng trái tim của Hạ Cẩm Thiên giống như bị người hung hăng bóp một cái, anh duỗi tay ôm Lục Bạch vào trong lòng, "Lục Bạch, ở chỗ học trưởng, không muốn cười thì không cần cười, biết không?"

"Em như thế nào anh đều thấy được, thuận theo tự nhiên, không cần phải nỗ lực để làm vừa lòng người khác."

Lục Bạch không tự chủ được cứng đờ, tận đến thật lâu sau cậu mới thả lỏng, thấp giọng đáp một câu, "Được, đều nghe học trưởng."

Cuối cùng, dựa theo ý tứ của Lục Bạch, Hạ Cẩm Thiên cũng không có ngăn cản chuyện thảo luận trên diễn đàn, tùy ý cho bọn họ bát quái.

Mà bên phía Lục gia lúc này, Lục Can gần đây đang bị lệnh cưỡng chế nhốt lại trong nhà cũng thấy được tin đầu trên diễn đàn. Nhưng hắn không rõ Lục Du làm vậy thì có ý nghĩa gì.

"Lục Bạch vốn dĩ không phải thứ gì tốt, bóc hay không bóc cũng đều giống nhau, mẹ tự mình xem tư liệu sẽ hiểu. Anh bức ép cậu ta như vậy, không sợ cậu ta cá chết lưới rách sao?" Cẩn thận tránh đi Lục Quỳnh, Lục Can đẩy cửa thư phòng ra, trực tiếp chất vấn Lục Du.

Hắn thật sự sợ Lục Bạch sẽ giống như chó điên không quan tâm mọi thứ mà trả thù.

Gần đây bởi vì Lục Bạch, trên dưới Lục gia đều gà bay chó sủa, Lục Can đã cáu bẳn muốn chết rồi. Thật vất vả mới có kỳ thi đấu học viện khiến ánh mắt mọi người mới không tụ lại trên người Lục gia nữa, nhưng bây giờ Lục Du lại làm ra chuyện này.

"Anh rốt cuộc làm vậy để làm gì?" Lục Can thật sự không thể hiểu nổi anh trai mình, "Vốn dĩ chúng ta đuổi cậu ta đi chỉ vì Tiểu Quỳnh. Hiện tại cậu ta đã nhận ra, cũng không hề muốn ai về chỗ người nấy nữa, cứ như vậy yên ổn coi như không có việc gì không tốt à?"

Lục Du lại nói một câu, "Lần trước Lục Bạch hẹn gặp anh, cậu ta cho anh xem ảnh mẹ đăng gần đây trong vòng bạn bè."

"Cậu ta có ý gì? Hạ gia?" Lục Can đầy vẻ khiếp sợ, "Không những Hạ Cẩm Thiên điên mà cả Hạ gia cũng điên theo? Đắc tội với người Lục gia thì bọn họ được cái gì tốt chứ?"

"Tự cho mình là chính nghĩa chăng?"

Lục Can nhịn không được cười lạnh, "Cho nên là? Bọn họ cảm thấy Lục Bạch đáng thương, liền phải dồn Tiểu Quỳnh vào chỗ chết?"

Ở trong mắt Lục Can, người Hạ gia là lấy danh làm việc chính nghĩa để chèn ép người khác.

Quan hệ huyết thống cũng chỉ như vậy mà thôi, không thể sâu đậm bằng tình cảm sớm chiều ở chung được. Có lẽ hắn máu lạnh, nhưng dù sao Lục Bạch có thể chạy có thể nhảy, cậu lớn lên từ nghèo khó, về sau trợ cấp chút tiền là ổn thỏa. Nhưng Lục Quỳnh thì không giống vậy.

Lục Quỳnh được nuông chiều từ nhỏ, đứa nhỏ này nhát gan, đối với gia đình vô cùng ỷ lại,chỉ hận không thể lớn lên ở trên người ba người anh trai. Một khi biết chân tướng, chỉ sợ lập tức sẽ sụp đổ.

Lúc trước Lục Quỳnh nằm viện, bác sĩ ngàn dặn vạn dò, nói rằng thân thể Lục Quỳnh đã không thể chịu nổi thêm bất cứ kích thích nào nữa.

Nếu người Hạ gia muốn ép buộc Lục Bạch và Lục Quỳnh ai về chỗ người nấy, chẳng khác nào đẩy Lục Quỳnh vào đường cùng.

Lục Du châm điếu thuốc, "Vậy nên chúng ta cũng phải chuẩn bị cho tốt. Cuộc sống của Lục Bạch em cũng biết rồi đấy, từ nhỏ Tiểu Quỳnh đã được nâng niu chiều chuộng, căn bản không thể thích ứng được. Hơn nữa chuyện lúc trước hai người bị ôm sai, rốt cuộc ai là người phát hiện trước, thời gian cũng rất vi diệu. Một khi ai về chỗ người nấy, chúng ta cũng chỉ có thể nhìn Tiểu Quỳnh rời đi."

"Đúng vậy, với tính tình của Tiểu Quỳnh, sau khi chân tướng bại lộ em ấy cũng sẽ không ở lại trong nhà."

"Cho nên, chúng ta phải tìm được biện pháp tốt." Lục Du cuối cùng vẫn là nói ra tính toán của chính mình.

"Lục Bạch muốn chân tướng bại lộ, chúng ta liền cho cậu ta một cái chân tướng. Tính tình cha mẹ em cũng biết. Việc xấu của Lục Bạch đầy rẫy, dù là con trai ruột thì hai người cũng sẽ không thích. Mà với tính cách Lục Bạch, em nghĩ xem việc cha nuôi cậu ta chết, tội danh bất hiếu là điều tất nhiên."

"Đúng vậy! Cha mẹ vốn dĩ luôn đau lòng Tiểu Quỳnh. Lục Bạch như vậy, có thể lúc đầu còn sẽ dốc lòng dạy dỗ, nhưng sau này vẫn không nên thân thì cũng chỉ có thể từ bỏ. Lục gia dù sao cũng là trăm năm hào môn, không tiếp nhận được loại rác rưởi như vậy, đến lúc đó mặc dù thân phận Tiểu Quỳnh không đủ danh chính ngôn thuận, nhưng phương diện khác so với Lục Bạch mạnh hơn, cũng sẽ không rơi xuống thế thượng phong."

"Hơn nữa nếu làm không tốt, Lục Bạch sẽ tự mình tìm đường chết."

"Anh nói vậy là sao?" Lục Can khiếp sợ.

Lục Du cho hắn nghe một đoạn ghi âm, bên trong Lục Bạch nói, [ Đúng vậy, nói không sai, điều tôi muốn làm nhất chính là tự mình đưa Tiểu Quỳnh mà các anh yêu thương nhất vào chỗ chết. ]

"Cậu ta nói cái này từ khi nào?"

"Lần nó đi đưa cơm cho Lục Diễm, không phải sau đó phải vào bệnh viện sao? Lúc nó nằm hôn mê ở bệnh viện đã nói, bị quản gia ghi âm lại được."

"Lúc ý thức không rõ, lời nói ra mới là thật nhất. Em cảm thấy Lục Bạch thật sự không muốn trở lại Lục gia sao?"

"Không, không phải là nó không muốn, mà là đã gấp không chờ nổi, hơn nữa nó còn hận chúng ta thấu xương, muốn giết chết Tiểu Quỳnh để nhìn chúng ta đau khổ."

"Cái này, này........" Cả người Lục Can chấn động, đè lại tay Lục Du, "Anh, tuyệt đối không thể để Lục Bạch động tới Tiểu Quỳnh."

Lục Can nghĩ đến cái ngày trước khi Lục Bạch rời khỏi Lục gia, cậu đột nhiên tiếp cận Lục Quỳnh, còn ám chỉ lặp đi lặp lại nhiều lần với Lục Quỳnh. Ban đầu hắn cho rằng đều là làm để hả giận hoặc là tự bảo vệ mình, hiện tại xem ra giống như là Lục Bạch đang cầm một con dao cùn, muốn lăng trì Lục Quỳnh từng chút từng chút đến máu thịt lẫn lộn.

"Một khi đã như vậy, nhất định không thể buông tha nó." Khẽ cắn môi, Lục Can nói ra một sự kiện, một chuyện vốn dĩ ban đầu hắn cũng không nghĩ sẽ nói ra.

"Anh, em biết một bí mật của Lục Bạch."

"Cái gì?"

"Trước khi nó thi đại học, đã đi thi hộ người khác."

"Cái gì?" Lục Du buông bút trong tay, trên mặt khó có lúc lộ vẻ khiếp sợ. Gian lận trong kỳ thi đại học là trái pháp luật!

Lục Can: "Vì tiền, cậu ta đã không còn điểm dừng."

"Lúc trước em bảo cậu ta đi đưa cơm cho anh hai, lúc ấy có người nói giỡn với anh hai muốn lấy Lục Bạch làm bia ngắm. Sau đó cậu ta không phải tự mình trở về, ngất ở cửa sao?"

"Trước tiên cũng không đưa đi bệnh viện, vừa lúc ngày đó có bác sĩ gia đình tới kiểm tra cho Tiểu Quỳnh, em liền bảo bác sĩ nhìn qua cậu ta một chút, bác sĩ bảo ở xương sườn của cậu ta có vết thương cũ, lúc trước từng bị người đánh gãy."

"Sau đó em kêu người đi tra, phát hiện cậu ta thi đại học không tốt căn bản không phải đau buồn vì cha cậu ta qua đời, mà là do thân thể cậu ta có vấn đề nên mới có thành tích như vậy."

"Đưa tài liệu em tra được cho anh xem."

"Vâng. Chuyện này rất khó coi, cho nên em vẫn luôn đè xuống chuyện xấu trong nhà. Hiện tại xem ra không có gì phải giấu giếm. Dù sao món đồ chơi như Lục Bạch cũng là loại có tính tình ác độc."

Ba anh em Lục gia đều có nguyên nhân để chán ghét Lục Bạch. Mà Lục Can chán ghét Lục Bạch không chỉ ở chỗ cậu lòng lang dạ sói mà còn vì cậu vô cùng tham tiền.

Tìm người thi hộ đại học là hành vi phạm tội. Mà gian lận có tổ chức chính là trái pháp luật, có liên quan đến hình sự.

Mà đối phương mở miệng chỉ đưa ra 20 vạn, Lục Bạch lại bởi vì bí quá hóa liều, thậm chí đến tương lai tiền đồ của chính mình cũng không thèm để ý, chính là mê muội đến mù mắt. Nhà Lục Bạch vay nặng lãi, chính là vì thêm vào cho đủ cái lỗ thủng này.

Còn chuyện sau đó thì có thể dễ dàng phỏng đoán. Bởi vì lưng đeo khoản nợ kếch xù, cha Lục Bạch không có cách nào trả nổi. Nhưng Lục Bạch thói xấu không đổi, vì thế cha cậu lấy cái chết bức ép, dùng cách này để làm con trai tỉnh ngộ lần cuối.

"Nghe nói ở lễ tang cha Lục Bạch, cậu ta không khóc một chút nào. Mà vết thương cũ ở xương sườn của cậu ta là vì không giữ đúng thỏa thuận nên bị người ta đánh."

"Tin tức chính xác chứ?"

"Chính xác. Em sợ không đủ chính xác, còn cố ý kêu người đi tra tài liệu chỗ cảnh sát. Năm trước có một đám người cho vay nặng lãi bị bắt, trên người cõng vài án hình sự, trong đó có một người chính là gian lận thi đại học. Chỉ là Lục Bạch ở trong đó được ghi với thân phận là nhân chứng."

"Vậy là đủ rồi." Lục Du gật đầu, cảm thấy trong tay có nhiều hơn một lợi thế.

Lục Can lại cùng anh hắn nói hai câu, sau đó liền trở về phòng của mình.

Đi ngang qua phòng ngủ của Lục Quỳnh, Lục Can nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào. Trên giường Lục Quỳnh ngủ vô cùng ngoan ngoãn, khuôn mặt nhỏ nhắn với làn da trắng hồng chôn ở gối đầu, giống như thiên sứ đang ngủ. 

Lục Can ngồi ở mép giường sờ sờ tóc của Lục Quỳnh, giúp y chỉnh góc chăn, sau đó lại lặng lẽ rời đi.

Lục Can muốn bảo vệ Lục Quỳnh, cho dù tiền đề là phải hi sinh Lục Bạch. 

Hắn hiểu rõ cha mẹ của mình, đặc biệt là mẹ hắn, trong mắt bà không chứa nổi dù chỉ là một hạt cát. Bởi vậy từ bé đến lớn, ba anh em bọn họ mỗi khi có tâm tư nhỏ gì, bao gồm cả Lục Du, rất nhiều chuyện đều giấu cha mẹ làm, không dám để cho bọn họ phát hiện. Điều khác biệt duy nhất chính là Tiểu Quỳnh, đứa nhỏ này ngây thơ đến trong sáng, từ đầu đến cuối đều là bị bọn họ nuông chiều mà thành.

Lúc đầu bọn họ còn lén lút nói với nhau, nói Lục gia tại sao lại sinh ra con cừu nhỏ như Tiểu Quỳnh. Hiện tại Lục Can đã hiểu rõ.

Chính là khác biệt về huyết thống. Nhìn Lục Bạch liền biết người Lục gia vốn dĩ phải là bộ dạng như vậy.

Nhưng cũng bởi thế, Lục Can mới quyết không thể để Lục Bạch trở về. Bí mật này chính là cọng rơm cuối cùng ngăn cản cậu.

Lục Bạch ác độc như vậy, thậm chí còn tham dự vào hành vi trái pháp luật, cha mẹ tuyệt đối không thể tiếp nhận được. Cả đời này Lục Bạch cũng không có khả năng quay trở về Lục gia.

Không biết vì cái gì, hắn đột nhiên nhớ tới sự khát vọng trong mắt Lục Bạch ở lần đầu gặp gỡ. Trong nháy mắt Lục Can có chút không đành lòng.

Nhưng tất cả đều là vì bảo vệ Lục Quỳnh, Lục Bạch mặc kệ như thế nào cũng có thể sống sót, còn Lục Quỳnh thật sự sẽ chết dưới tay kẻ như hổ rình mồi là Lục Bạch.

Hắn chỉ đang cứu lấy em trai của mình mà thôi. Lục Can nhắm mắt, lại mở ra, trong đó chỉ còn lại sự kiên định.

Đầu bên kia Lục Bạch đột nhiên nhận được nhắc nhở của hệ thống: [ Giá trị hảo cảm của Lục Can tăng lên 60.]

"Má, tại sao vậy?" Hệ thống đầy dấu hỏi chấm.

Lục Bạch lại có thể đoán ra vài phần: "Có lẽ hắn làm ra chuyện gì rất có lỗi với ta rồi!"

Quả nhiên, chuyện cha của Lục Bạch tự sát ở trên diễn đàn còn chưa có giảm nhiệt, một tin tức càng khiến người khiếp sợ lại lần nữa nhấc lên sóng lớn.

Chuyện Lục Bạch trước khi thi đại học từng tham gia vào một tổ chức giúp gian lận được kể vô cùng sinh động trên diễn đàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play