Một câu "trò hay" không chút để ý của Lục Bạch lại làm hệ thống khẩn trương muốn chết.

Hệ thống: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì đó?"

Nó thật sự rất lo lắng, Lục Bạch giống như là bug trong hệ thống xuyên nhanh, thời điểm ký chú nhà người khác cẩn thận lấy lòng đối tượng công lược, Lục Bạch lại từng phút từng giây đều căn nhắc xem nên đùa chết đối tượng công lược như thế nào.

Nghĩ vậy hệ thống nhịn không được tận tình khuyên bảo, "Nghe tiền bối khuyên một chút đi mà! Ngươi nhìn thành tích bây giờ của mình xem, giá trị hảo cảm của cả ba đối tượng công lược đều là không."

"Cái này không quan trọng." Lục Bạch vô cùng bình tĩnh.

Hệ thống: "Vậy cái gì mới quan trọng hả?"

"Ta cảm thấy tình cảm giữa ba anh em Lục gia đối với Lục Quỳnh mới càng quan trọng hơn." Nhắc tới chuyện tò mò này, Lục Bạch dâng lên vài phần hứng thú, "Ngươi nói xem, Lục Du đối tốt với Lục Quỳnh vô điều kiện như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?"

"Tư liệu quy định là.......như vậy?" Hệ thống bị hỏi đến đầy mặt toàn dấu hỏi chấm.

Lục Bạch lại trực tiếp phủ định cách nói của nó, "Truyện là viết từ góc nhìn của Lục Quỳnh, nhưng xét cho cùng cũng phải có logic cơ bản nhất. Ít nhất mấy nam phụ này bị hào quang nhân vật chính ảnh hưởng thì vẫn là một người bình thường."

Hệ thống không hiểu: "Ngươi muốn nói cái gì?"

"Ba anh em Lục gia ngu xuẩn ác độc đến mức này hình như không được chân thật cho lắm." Lục Bạch nói cho hệ thống nghe phân tích của chính mình, "Trong ba anh em, lão nhị Lục Diễm tính cách táo bạo lại thích bênh vực người của mình. Lục Quỳnh muốn lợi dụng hắn để nhằm vào ta đúng là dễ như trở bàn tay. Nhưng dù sao Lục gia cũng là hào môn, cho dù không phải bồi dưỡng để trở thành người thừa kế thì bản thân Lục Diễm cũng không phải bao cỏ. Một lần hai lần thì thôi đi, nhưng năm lần bảy lượt gây sự, Lục Diễm thật sự không nhìn ra sao?"

"Nhưng, nhưng không phải hắn không thường xuyên ở nhà hả?"

"Đúng vậy, nhưng chính bởi vì hắn không thường xuyên ở nhà cho nên không đầu không đuôi mà yêu thương Lục Quỳnh như vậy lại càng không thích hợp. Hơn nữa ngoài hắn ra còn có Lục Can."

"Lục Can chắc không có vấn đề gì đâu! Hắn chỉ lớn hơn Lục Quỳnh một tuổi, hai người đó gần như là cùng nhau lớn lên, tình cảm sâu sắc cũng là điều hiển nhiên."

"Nhưng hắn đối với Lục Quỳnh quá tốt! Lục Quỳnh tựa như 24 giờ đều muốn hắn ôm, nếu ngươi là anh trai, ngươi có một người em trai chỉ nhỏ hơn một tuổi lại giống một đứa trẻ to xác, ngươi sẽ làm như nào? Lục Can cũng không phải loại có tính cách săn sóc nha!"

"Vậy, vậy vì sao?"

"Thói quen. Chăm sóc Lục Quỳnh đối với Lục Can mà nói chính là thói quen. Hắn có rất nhiều lần đều là phản xạ có điều kiện che chắn trước người cho Lục Quỳnh."

"Không, không thể nào! Bọn họ không phải anh em sao?" Hệ thống nghe mà sờn tóc gáy.

Lục Bạch nhẹ giọng cười, "Chính bởi vì là anh em nên mới càng dễ tính kế."

"Lục Du, có vấn đề." Lục Bạch kết luận một cách chắc chắn.

Dựa vào phỏng đoán của cậu, tư duy của Lục Diễm và Lục Can không có khả năng tự dưng xuất hiện, mà là có người ở bên ngoài cùng Lục Quỳnh trong ứng ngoại hợp cùng nhau dẫn dắt để tạo thành.

Nếu lời đồn đại không sai, vậy hai vợ chồng Lục gia sẽ không làm chuyện này. Như vậy cuối cùng chỉ còn dư lại con cả cũng như người thừa kế là Lục Du.

Khác với hai đứa em trai kia, Lục Du là người luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, lại lớn hơn Lục Quỳnh bảy tuổi. Khoảng cách tuổi tác như vậy khiến tình cảm giữa hắn cùng Lục Quỳnh không thể thân mật như với hai người anh trai kia. Nhưng lại không gây khó khăn cho hắn trong việc dạy dỗ, chỉnh đốn lại tư tưởng của Lục Can và Lục Diễm.

Còn lý do tại sao....... Chỉ sợ là bởi vì hắn có tâm tư không bình thường đối với Lục Quỳnh.

Hệ thống tràn đầy sợ hãi, "Chuyện, chuyện này không có khả năng đâu! Bọn họ là anh em!"

"Sao lại không có khả năng?" Lục Bạch nheo mắt, "Nếu hắn không tồn tại tâm tư khác, dựa theo kế hoạch cuộc đời của Lục Du, hắn lo lắng cho em trai như vậy thì nên liên hôn với một người vợ hiền huệ môn đăng hộ đối. Bên ngoài hai nhà liên thủ làm Lục thị nâng cao một bước, bên trong thì để chăm sóc em trai mình."

"Lục Quỳnh nhạy cảm, không có chủ kiến. Con gái vốn cẩn thận, cô gái sinh ra từ hào môn còn có thể quản lý gia đình yên ổn, chị dâu như mẹ, về sau Lục Quỳnh cũng có nhiều thêm một chỗ dựa."

"Ngươi nói xem, nếu Lục Du không có tâm tư khác, hắn vì sao còn chưa đính hôn? Thậm chí ngay cả ý định đính hôn cũng không có?"

Lục Bạch nhớ tới một chi tiết, ngày cậu mới gặp bốn anh em Lục gia, quần áo của Lục Du với Lục Quỳnh nhìn rất giống nhau. Hơn nữa lúc ấy Lục Diễm đi đỗ xe, Lục Can ra tiếp đón cậu. Mà nơi xa Lục Du lại đang dùng một loại dáng vẻ hôn môi của tình nhân dỗ Lục Quỳnh không cần sợ hãi, nụ hôn dừng ở trên chóp mũi Lục Quỳnh.

Nhưng chi tiết nhỏ này còn chưa phải là quan trọng nhất. Thứ có thể xác minh ý nghĩ của Lục Bạch vẫn là từ thái độ của Lục Du đối với cậu.

"Trong người ta mang dòng máu của Lục gia, nếu không thích, tùy tiện đưa tiền để ta tự sinh tự diệt là được rồi. Lục Du vì sao nhất định phải dồn ta vào chỗ chết?"

"Thậm chí còn dẫn dắt cả Lục Can lẫn Lục Diễm, khiến bọn họ hận không thể làm ta tan xương nát thịt, như chưa từng xuất hiện trên thế giới này?"

"Chuyện này........" Hệ thống không đáp lại được.

Lục Bạch cũng không bắt nó phải đưa ra đáp án.

"Không sao, hôm nay chúng ta sẽ biết."

Nói xong Lục Bạch cầm lấy áo khoác, tiện tay khoác lên người. Đúng lúc này điện thoại trong tay rung lên, Lục Bạch mở ra xem, là tin nhắn của Lục Du.

[ Lục Bạch, là anh cả đây. Anh chờ em ở ngoài hẻm nhỏ chỗ cửa bắc, anh có chuyện muốn nói với em. ]

Khác với sự lạnh nhạt của Lục Can cũng như sự nóng nảy của Lục Diễm, bộ dạng bên ngoài của Lục Du vĩnh viễn đều là ôn hòa trầm ổn. Lúc nói chuyện cũng mang theo sự thân mật như có như không.

Đáng tiếc trong lòng đều là ý xấu.

Lục Bạch đáp lại một câu "Được." Sau đó liền ra khỏi phòng ngủ, đi đến chỗ hẹn.

Lúc Lục Bạch tới nơi, Lục Du đang dựa vào bên cạnh xe chờ cậu.

Người Lục gia đều có vẻ bề ngoài rất đẹp. Lục Du văn nhã tuấn mỹ, tuổi lớn hơn làm trên người Lục Du có một loại khí định thần nhàn vô cùng độc đáo. Trong mắt thường xuyên hàm chứa ý cười ôn hòa, phảng phất như không có bất cứ chuyện gì có thể làm khó hắn, cũng giống như không có bất cứ cái gì có thể làm hắn thay đổi sắc mặt. Tất cả đều ở trong tầm kiểm soát.

Quả không hổ là người cầm quyền đương nhiệm của Lục gia.

Lục Bạch đứng ở trước mặt hắn, gật đầu coi như là chào hỏi.

"Tới rồi?" Lục Du cười cười, ánh mắt yêu chiều như đang nhìn một đứa em trai nghịch ngợm. Hắn đứng thẳng người đi đến trước mặt Lục Bạch, đánh giá cậu một chút, "Có phần gầy đi, nhưng mà tinh thần lại tốt lên không ít."

"Anh cả thì vẫn giống lúc trước."

"Mỗi ngày đều vì các em mà nhọc lòng, anh nơi nào còn giống như trước?" Lục Du thật thật giả giả oán giận, "Lục Bạch, bây giờ em thật là tùy hứng, sao mới cùng anh trai cãi vã vài câu đã nhanh chóng dọn sang nhà người khác ở rồi?"

"Anh nghe nói dạo này em cùng đám trẻ Hạ gia, Tiêu gia qua lại không tồi?"

"Đúng vậy, anh cả có gì muốn chỉ thị?"

"Chỉ thị thì chưa cần tới, chỉ muốn khuyên nhủ em thôi." Lục Du châm điếu thuốc kẹp ở trong tay, nửa khuôn mặt chôn trong làn khói lúc sáng lúc tối, cảm giác áp bách đột nhiên xuất hiện, "Đứa trẻ Hạ gia không phải người tầm thường, còn Tiêu gia ngoài mặt rộng lượng nhưng tâm tư thâm trầm. Em không sợ xảy ra chuyện gì sao?"

"Xảy ra chuyện? Anh là đang nói đến việc tôi đi gặp Hạ lão gia?" Lục Bạch nghe ra được ý cảnh cáo trong lời nói của Lục Du, nhưng Lục Bạch cũng không tính toán nghe theo, trực tiếp đáp trả, "Sao vậy? Tiểu Quỳnh yêu cầu tôi giúp cậu ta giật dây à?"

"Cậu ta vẫn còn thích Hạ Cẩm Thiên?" Lục Bạch cẩn thận quan sát biểu cảm của Lục Du, "Nhưng dù có là thật thì cũng không được đâu, dù sao học trưởng vô cùng vô cùng chán ghét Lục Quỳnh nha!"

Lục Du mặt không biến sắc, "Tôi nghĩ là cậu hiểu được ý tứ của tôi."

"Hiểu thì hiểu đó, nhưng tôi không làm chuyện mai mối đâu." Lục Bạch cũng không cắn câu, "Dù sao tôi cũng có lương tâm, ai đối tốt với tôi, tôi sẽ không bán đứng người đó."

"Thì ra là thế, xem ra Lục Bạch của chúng ta là thực sự có chỗ dựa rồi." Lục Du trầm giọng, kề sát bên tai Lục Bạch nhẹ giọng nói, "Tâm tư của cậu, tôi đều biết. Cảm thấy đồ vật của mình bị đoạt đi cho nên muốn trả thù Tiểu Quỳnh, cũng trả thù Lục gia chúng tôi đúng không?"

"Cần gì phải hỏi lại."

"Chỉ muốn xác minh một chút thôi. Dù sao Lục Can cũng không ngu, em ấy sẽ không vô duyên vô cớ ra tay. Cậu to gan lớn mật, cố ý kích thích em ấy cũng không chừng."

"Chỉ là tôi rất tò mò, cậu muốn lợi dụng khoảng thời gian này để làm gì? Nghỉ ngơi lấy lại sức sau đó báo thù sao?" Lục Du gõ gõ cửa sổ xe ô tô, ý bảo Lục Bạch nhìn vào bên trong.

Lục Bạch đi qua xem, ở ghế sau xe có đặt một bức tranh. Quả táo căng mọng đỏ chín mang theo giọt sương như mới vừa được hái xuống, tùy tay bày biện ở mâm đựng hoa quả tinh xảo, nhìn vào làm người thèm nhỏ dãi. Đúng là bức tranh Lục Bạch vẽ vào thời điểm vừa mới tới thế giới này.

"Vẽ đẹp như vậy nhưng vẫn luôn giấu giếm không để lộ ra. Đừng nói người trong nhà, có khi đến cả người trong trường học cũng không một ai biết!"

"Tôi nghe nói cậu báo danh tham gia thi đấu học viện hạng mục vẽ tranh? Tính làm mọi người kinh ngạc sao?" Tầm mắt Lục Du dừng ở tay phải của Lục Bạch, giống như đang cảm thán, "Quả nhiên là người Lục gia, bà nội năm đó ở lĩnh vực vẽ tranh cũng rất có thiên phú."

Lục Du là đang muốn báo cho Lục Bạch biết không cần làm mấy việc vô dụng. Hắn muốn điều tra thì tất nhiên sẽ có biện pháp tra không gây ra động tĩnh, bao gồm cả hiện tại, hắn muốn chèn ép Lục Bạch, cho dù có người Hạ gia bảo hộ hắn cũng có biện pháp đạp cậu dưới đế giày. Chính là muốn lấy chuyện dự thi này ra uy hiếp Lục Bạch, thậm chí muốn hoàn toàn chặt đứt đường đi của cậu.

Lục Du bá đạo, chuyện gì cũng đều phải ở trong sự khống chế của hắn. Lục Bạch biết vẽ, có khả năng Lục Can không biết rõ nhưng Lục Du lại biết rõ ràng. Nửa năm ở Lục gia, hắn mặc kệ Lục Can áp chế Lục Bạch cũng chính là vì hắn muốn áp chế cậu. Dù sao ở trong lòng Lục Du, ai cũng không thể vượt qua được Lục Quỳnh. Đó là tâm can bảo bối của hắn.

Nhưng Lục Bạch lại đột nhiên bật cười, "Ai là người Lục gia cơ?"

"Tôi chỉ là một đứa trẻ nghèo sinh ra từ một gia đình bình thường. Còn về tính toán của ngài Lục đây, nếu ngài đã có thể thấy bức tranh của tôi, vậy ngài có biết hai bức tranh tôi đưa đi dự thi, một trong số đó đã được Hạ lão gia mua đi rồi hay không?"

"Cậu đang ám chỉ tôi?"

"Chỉ là ăn ngay nói thật thôi." Lục Bạch nhìn chằm chằm Lục Du, ánh mắt sắc như dao, phảng phất động một chút liền có thể làm cho bị thương.

Một giây đã gỡ bỏ lớp ngụy trang, Lục Bạch đột nhiên tỏa ra sức ép mạnh mẽ làm Lục Du cũng âm thầm khiếp sợ.

"Lục Du, có một việc anh vẫn luôn hiểu lầm. Lục gia và tôi có quan hệ hay không, trước nay đều không phải do các người tự mình quyết định. Mà là do tôi làm chủ."

"Điều tra tôi?"

"Muốn nhổ cỏ tận gốc tôi?"

"Biết được át chủ bài của tôi?"

"Anh cảm thấy mình đã nắm chắc được thắng lợi rồi đúng không?"

"Nhưng anh lại không biết rằng, át chủ bài của anh cũng bị bại lộ rồi nha."

"Lục Quỳnh dù sao cũng chỉ là con nuôi Lục gia, thiên phú bình thường, diện mạo không quá nổi bật, chỉ là thêm được tính cách có chút thú vị, có thể dỗ cho Lục Can và Lục Diễm mắc mưu, nhưng vì sao Lục Du anh cũng vui vẻ chịu đựng cậu ta như vậy?"

"Còn có thể làm ra việc vung tiền như rác chỉ để dỗ người đẹp cười, đây là bộ dạng của anh trai sao, có phải quá OOC rồi không?"

(*) OOC: Là từ viết tắt của Out of character, nghĩa là nhân vật trong truyện không xử sự như tính cách vốn có của họ ở bên ngoài. Ngược lại với nguyên tác gốc.

"Cậu muốn nói cái gì?" Lục Du mặt không biến sắc hỏi.

Lục Bạch đột nhiên cúi đầu, nhẹ giọng thay đổi một tiếng, "Anh, em sợ quá."

Thanh âm Lục Bạch vốn dĩ đẹp đẽ dễ nghe, đột nhiên nâng cao, run rẩy âm cuối, vậy mà lại giống giọng Lục Quỳnh đến chín phần.

Lục Bạch nhiều năm làm chức nghiệp thế thân, am hiểu nhất chính là biến bản thân mình thành bộ dạng mà đối phương khát vọng nhất.

Không chỉ có giọng điệu, giọng nói, còn có cả biểu cảm. Mặc dù bản thân hai người không có điểm gì chung, Lục Bạch cũng có thể thể hiện ra được linh hồn của đối phương ở trong dáng vẻ yếu ớt của mình.

Lục Du đột nhiên trợn to mắt.

Không, không chỉ là giọng nói, cả biểu cảm, động tác, thậm chí gương mặt cũng có thể mơ hồ lấy giả đánh tráo. Đặc biệt là ở trong bóng đêm, trong nháy mắt hắn vậy mà không phân biệt được trước mặt mình là Lục Bạch hay là Lục Quỳnh được hắn yêu thương hơn hai mươi năm.

Lục Du biến sắc, Lục Bạch lại càng tới gần hắn, giống như muốn ôm lấy mà gắt gao dán chặt vào ngực Lục Du.

"Anh, trái tim anh đập thật nhanh nha." Lục Bạch vừa nói vừa chỉ chỉ vào ngực hắn.

Người đang gần trong gang tấc cười đến là làm càn, kiêu ngạo cũng không kiêng nể ai.

Cậu thử thăm dò điểm mấu chốt của Lục Du, rồi lại trào phúng tâm tư tưởng là bí mật nhưng lại rõ như ban ngày của hắn.

"Thật ra, chuyện nhận tổ quy tông này, tôi và anh vốn dĩ nên đứng cùng chiến tuyến."

"Anh cất giấu tâm tư gì với Lục Quỳnh, chẳng qua chỉ là ỷ vào thân phận anh trai có thể che giấu được thôi, nếu thật sự lộ ra, chính là trò cười trong giới hào môn."

"Cho nên anh càng không nên ngăn cản tôi ai về chỗ người nấy."

"Nhưng anh vẫn là luyến tiếc."

"Bởi vì anh biết nếu Lục Quỳnh không có thân phận tiểu thiếu gia Lục gia sẽ chẳng thể sống qua được mấy ngày."

"Ngoại trừ đi học, những thời gian khác đều chỉ có thể đi làm công. Cậu ta không có tiền, mặc dù thích học tập cũng không có nhiều thời gian để học. Ở ký túc xá, bởi vì nghèo cùng tính cách quái gở mà bị xa lánh. Mà càng khủng bố hơn vẫn là kỳ nghỉ."

"Rời khỏi ký túc xá sinh viên, cậu ta liền không có nhà để về."

Lục Du rốt cuộc cũng bị làm cho tức giận, "Cậu tốt nhất nên biết điểm dừng."

"Biết điểm dừng?" Lục Bạch cười lạnh, "Chẳng lẽ không phải anh cả nên là người khắc chế lại sao?"

"Thân là anh trai lại mơ ước em trai mình. Tâm tư của anh cũng đủ làm người khác thấy ghê tởm. Mà càng ghê tởm hơn vẫn là tính toán của anh sau khi biết được chân tướng."

"Rốt cuộc ai về chỗ người nấy cũng là lẽ dĩ nhiên. Nhưng anh lại dốc hết sức ngăn cản, nói anh luyến tiếc Lục Quỳnh không bằng nói là anh không muốn Lục Quỳnh thoát khỏi sự khống chế của anh ngay lúc này."

"Anh thiết kế một bàn cờ, đem những người Lục gia biến thành quân cờ của anh."

"Anh muốn Lục Quỳnh hoàn toàn phụ thuộc vào mình. Cho nên mới đưa cha mẹ đi, lại dồn tôi vào chỗ chết. Lợi dụng cái chết của tôi khiến cho cha mẹ sinh ra ngăn cách đối với Lục Quỳnh."

"Mà sau khi tôi chết, Lục Can và Lục Diễm sẽ bởi vì giúp anh đối phó tôi nên rơi vào hối hận. Dù bọn họ không xứng là người nhưng cũng không có hoàn toàn mất đi lương tâm. Tuyệt đối không thể tiếp tục cẩn thận, tỉ mỉ chăm sóc Lục Quỳnh như trước."

"Như vậy Lục Quỳnh sau khi chân tướng bại lộ đồng thời mất đi cả thân phận cùng người nhà."

"Lục Quỳnh là một con thỏ nhỏ yếu ớt, sống chỉ có thể dựa vào người khác. Mà anh sẽ trở thành cọng rơm cứu mạng cuối cùng của cậu ta, làm Lục Quỳnh cam tâm tình nguyện lao vào vòng ôm của anh."

"Tôi nói có đúng không, anh trai tốt của tôi?"

"Anh bảo tôi biết điểm dừng, nhưng bên trong lại tính kế anh em ruột lẫn cha mẹ mình, chỉ vì thỏa mãn tâm tư dục vọng của bản thân!"

"Lục Du, anh chính là tên tiểu nhân xấu xa đến cực điểm."

Từng câu từng chữ của Lục Bạch đều như lưỡi dao sắc bén xé nát bức màn nội tâm của hắn, làm tâm tư đen tối của hắn hoàn toàn bại lộ dưới ánh mặt trời, không gì che đậy.

Lục Du cuối cùng cũng hiểu vì sao Lục Can mất khống chế, cho dù là hắn thì cũng không chịu được sự khiêu khích của Lục Bạch.

Trong nháy mắt Lục Du cũng gần như không khống chế được muốn tiến lên bóp chặt cổ Lục Bạch, làm cậu câm miệng.

Nhưng Lục Bạch lại mở điện thoại ra cho hắn xem một tấm ảnh chụp, là ảnh Lục phu nhân mới chụp gần đây. Mà bức ảnh này hôm qua Lục Du mới được nhìn thấy thông qua một người bạn trong giới của Lục phu nhân.

Lục Bạch là muốn nói với Lục Du, dù có phải cá chết lưới rách cậu cũng có biện pháp làm Lục phu nhân biết chân tướng trước tiên.

Giỏi, rất giỏi, hồ ly quả nhiên đã lộ ra cái đuôi. Suốt nửa năm qua hắn vậy mà lại bị Lục Bạch lừa gạt.

Nhưng Lục Bạch giống như không nhận thấy khí thế áp bức toát ra từ Lục Du, vẫn như cũ dùng giọng điệu của Lục Quỳnh dịu dàng khuyên hắn, "Anh, dù sao em cũng chỉ là con kiến nhỏ bé, chuyện có thể làm chỉ là âm thầm rình coi. Tức giận hại thân, anh vẫn nên bảo trọng cho tốt. Tiểu Quỳnh còn chờ anh chăm sóc đó nha!"

Nói xong, Lục Bạch xoay người rời đi.

Lần này Lục Du không có ngăn cản cậu, chỉ đứng tại chỗ một lúc lâu không nói gì. Mặt hắn âm trầm như nước, ánh mắt cũng u ám đáng sợ. Thẳng đến thật lâu sau hắn hút xong điếu thuốc trong tay mới một lần nữa lên xe, nghênh ngang rời đi. Tựa như ngày hôm nay hắn căn bản không có tới nơi này.

Nhưng tàn thuốc lá bị vứt dưới đất lúc nãy, phần đầu lọc bị dấu răng cắn nát chứng minh bản thân Lục Du cũng không thong dong như vẻ bề ngoài.

Trong lần đối đầu này, hắn không chỉ không thắng được Lục Bạch mà còn bị Lục Bạch nhìn thấu được bí mật giấu sâu nhất trong lòng.

Quá nguy hiểm, người như Lục Bạch tuyệt đối không thể giữ lại! Lục Du cân nhắc, muốn đẩy nhanh kế hoạch lúc trước một chút.

Không thể chờ đợi, hắn muốn trước khi sự tình hoàn toàn không thể khống chế được nữa có thể xóa bỏ sạch sẽ Lục Bạch. 

Còn bên phía Lục Bạch, hệ thống đã hoàn toàn héo úa.

"Giá trị hảo cảm của đối tượng công lược Lục Du bằng không." Hệ thống lăn lộn qua lại ở trong đầu Lục Bạch, "A a a a a! Đây còn vì giá trị hảo cảm không thể là số âm, bằng không hiện tại Lục Du đối với ngươi ước chừng xuống đến âm vài ngàn rồi."

Lục Bạch an ủi nó, "Tự tin lên, đem từ 'ước chừng' bỏ đi."

"........." Hệ thống không được an ủi đàng hoàng liền trực tiếp tự kỷ, hơn nữa còn tỏ vẻ muốn dỗi Lục Bạch một giờ.

Mà một bên khác, chỗ hẻm nhỏ bên cửa phía bắc trường học. Sau khi Lục Bạch cùng Lục Du tan rã trong không vui, từ góc tường không xa đi ra một bóng người.

Vóc dáng rất cao, một cái đầu tóc ngắn nhìn vô cùng ngạo mạn kiêu căng khó thuần, ngũ quan tuấn mỹ cùng Lục Du có sáu phần tương đồng, đúng là Lục Diễm đang có vẻ mặt phức tạp.

Không thể nghi ngờ, cuộc đối thoại vừa rồi giữa Lục Bạch và Lục Du hắn vô cùng đúng lúc nghe được vào tai.

Hơn nữa còn một chữ cũng không thiếu, đều nghe được toàn bộ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play