Ánh mắt của Lục Bạch, vừa tuyệt vọng lại bi thương. Cậu nhìn không khí ở bên cạnh, thân thể cũng không ngừng hướng bên đó mà nghiêng tới, phảng phất giây tiếp theo liền sẽ rơi vào trong lồng ngực của người kia.
Tay của Minh Dụ còn bị Lục Bạch bắt lấy, lòng bàn tay gã chỉ có thể chạm đến một đống không khí hư vô.
Nhưng mà một màn như vậy gã cũng không cảm thấy khủng bố, ngược lại chỉ cảm thấy đau lòng.
Hóa ra, Lục Bạch thật sự bị bệnh.
Minh Dụ là lần đầu tiên ý thức rõ ràng được như vậy, Lục Bạch bị bệnh. Không phải cái gì mà làm náo loạn, mà là thật sự bị một ít nguyên nhân tra tấn khiến cho tinh thần hỏng mất, thế cho nên cậu mới từ trong ảo tưởng tìm kiếm một tia cứu rỗi.
Gã đột nhiên nhớ tới, đại học khi đó, gã nhìn Lục Bạch thời điểm ôm máy tính bận bận rộn rộn làm thiết kế thuận miệng hỏi cậu "A Bạch, cậu như thế nào mỗi ngày đều vui vẻ như vậy?"
Lục Bạch khi đó vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp, thời điểm nói đến mộng tưởng, trong ánh mắt phảng phất như cất giấu trời sao "Bởi vì tớ đang làm thiết kế. Không có gì so với cái này làm cho tớ cao hứng hơn."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT