Lục Du suy tư, ánh mắt cũng lạnh xuống, "Hạ lão gia vậy mà cũng muốn quản chuyện của Lục gia?"

Quản gia vững vàng ngồi ở ghế chủ nhà, giọng nói chắc chắn, "Lục Du, cậu không cần hiểu lầm. Lão gia nhà chúng tôi không phải muốn xen vào chuyện Lục gia các cậu. Mà chỉ đơn thuần là cùng Lục Bạch có duyên thôi."

"Đứa nhỏ kia quá đáng thương, cha mẹ đều đã mất, không còn chỗ dựa. Lai lịch không rõ ràng, tương lai cũng chưa chắc chắn, tất cả đều không thể làm theo ý mình. Đúng rồi, lúc nhập viện chúng tôi có làm giám định vết thương, vết trên cổ là có người muốn bóp chết đứa nhỏ đấy."

Lời nói của quản gia có ẩn ý, nhìn như mềm mại nhưng mỗi một chữ đều đánh lên người hai anh em Lục Du, "Chỉ tiếc là không biết bị thương ở nơi nào, hiện trường lúc ấy có lưu lại hình ảnh không? Ra tay nặng như vậy cũng phải có người đứng ra làm chủ cho đứa nhỏ chứ. Cậu nói có đúng không, Lục tam thiếu gia?"

Ánh mắt quản gia dừng ở trên người Lục Can, giống như có thể nhìn thấu tất cả. Lưng Lục Can như bị kim đâm, nháy mắt trên trán đổ mồ hôi lạnh, một câu cũng nói không nên lời.

Cuối cùng Lục Du vẫn phải nhả ra, "Vậy phải phiền Hạ lão gia lo lắng rồi."

"Không cần khách khí, nói như thế về sau việc hai vị phải cảm ơn còn rất nhiều đấy." Mỉm cười nói tạm biệt với hai người, quản gia của Hạ lão sau khi tới chuyển lời xong thì rời đi.

Mà bên phía Lục gia sau khi tiễn quản gia của Hạ lão đi, Lục Can cũng không che giấu được nữa, sắc mặt khó coi tới cực điểm.

"Anh, giờ chúng ta tính như nào?" Lục Can nghiến răng nghiến lợi. Hắn trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, Lục Bạch vậy mà còn có bản lĩnh khiến Hạ gia ra mặt thay mình.

Lục Du cũng không có cách nào động tới Hạ gia, "Bằng không thì làm sao?"

Lục Can thở dài, "Là em đã xem thường cậu ta, Hạ Cẩm Thiên bị mù rồi à? Tại sao lại ở cùng một chỗ với Lục Bạch?"

"Hơn nữa......." Nhắc tới Hạ Cẩm Thiên, trong lòng Lục Can còn có băn khoăn, "Cũng không biết có phải tên Hạ Cẩm Thiên kia cố ý hay không, hiện tại Lục Bạch đang ở cùng một bệnh viện với Lục Quỳnh."

"Với cả có khả năng Tiểu Quỳnh có tình cảm.......với Hạ Cẩm Thiên."

"Tiểu Quỳnh có tình cảm với Hạ Cẩm Thiên?" Lục Du kinh ngạc hỏi lại, giọng điệu nghe có vẻ nôn nóng.

"A, chỉ là có khả năng thôi. Không phải từ nhỏ em ấy đã thích chạy theo Hạ Cẩm Thiên hay sao?" Lục Can nói lại một lần chuyện Lục Quỳnh vẽ tranh.

Lục Du nghe xong, sắc mặt thay đổi không ngừng, hồi lâu sau mới nói, "Em để ý Tiểu Quỳnh, cố gắng đừng để em ấy liên lạc với Hạ Cẩm Thiên. Bên phía Lục Bạch tạm thời chúng ta cứ yên lặng trước đã."

"Còn chuyện này, anh cần suy tính lại một chút. Hiện tại không thể để người Hạ gia tra ra được manh mối. Báo cáo ban đầu vẫn còn ở đó chứ?"

"Còn, cái này anh yên tâm. Ngay từ đầu chính anh hai đã tìm người cẩn thận làm. Lục Bạch đúng là em ruột chúng ta, nhưng trên giấy viết không phải rồi. Sự thật chỉ có tên bác sĩ viết báo cáo cùng người một nhà chúng ta biết."

"Ừ. Có thể làm được chuyện như vậy, trong thành phố được mấy nhà. Người Hạ gia cho dù có đoán ra cũng không có khả năng lập tức ra tay. Phía cha mẹ vẫn còn ở Nam Cực, bọn họ muốn qua mặt chúng ta để liên lạc cũng rất khó!"

"Em biết rồi. Em sẽ chăm sóc Tiểu Quỳnh thật tốt. Anh cả anh yên tâm." Lục Can đáp ứng Lục Du xong, quay đầu liền trở về bệnh viện.

Kỳ thật trong lòng Lục Can hiểu rõ, Lục Quỳnh bị bệnh nhiều ngày như vậy, hắn vẫn luôn ở bên cạnh, chương trình học ở trên trường đã thiếu rất nhiều. Lẽ ra phải nhanh quay lại trường học. Nhưng nghĩ đến những phiền toái trước mắt tất cả đều vì Lục Bạch mà đến, hắn lại nhịn không được hận Lục Bạch đến nghiến răng nghiến lợi.

Khi màn đêm buông xuống, Lục Bạch nhận được nhắc nhở, giá trị hảo cảm của Lục Can lần thứ hai trở về không.

Hệ thống khiếp sợ: "Không phải hắn bởi vì thiếu chút nữa bóp chết em trai ruột của mình mà áy náy sao?"

Lục Bạch lại vô cùng bình thản, cũng không quá bất ngờ: "Rốt cuộc áy náy của kẻ cặn bã chính là không đáng tiền như vậy đấy!"


Mặc kệ tâm tình Lục Can có như thế nào, sáng sớm hôm sau Lục Bạch vẫn chuẩn bị xuất viện. Ở bệnh viện cẩn thận nghỉ ngơi ba ngày, tinh thần của Lục Bạch đã tốt hơn rất nhiều. Chỉ là bệnh nặng mới khỏi nên sắc mặt còn có chút tái nhợt.

Ngày hôm qua Hạ Cẩm Thiên ngủ lại ở bệnh viện, rửa mặt xong đi ra đã thấy Lục Bạch đang ngồi bên cạnh hành lý chờ anh, nhịn không được duỗi tay ra nhéo nhéo mặt cậu.

"Vẫn còn gầy lắm, phải ăn nhiều một chút."

Lục Bạch vừa định phản bác một ngày ăn năm bát không phải là ít thì thấy mấy người Tiêu Tùy từ ngoài cửa đi vào, trong tay Tiêu Tùy còn ôm một bó hoa, thấy Lục Bạch liền nhét vào trong tay cậu.

"Chúc mừng xuất viện!" Tiêu Tùy cướp lấy Lục Bạch từ trong lòng Hạ Cẩm Thiên, xoa nhẹ đầu cậu, "Về sau phải chú ý, trở về còn gặp chuyện phiền phức thì đến tìm anh, anh che chở em!" Nói xong đưa cho Lục Bạch một tờ giấy ghi số điện thoại.

Mấy người khác cũng đều vui vẻ làm theo. Hạ Cẩm Thiên sợ bọn họ quá ồn ào, vội vàng ngăn lại, kêu bọn họ giúp mang hành lý của Lục Bạch ra ngoài xe trước, còn mình thì đưa Lục Bạch theo sau.

Hoa ở trong ngực vừa cầm đã bị lấy đi mất nhưng vẫn lưu lại một thân mùi hương. Tâm tình của Lục Bạch rất tốt, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười.

Hạ Cẩm Thiên thấy cậu cúi đầu xếp gọn những tờ giấy đó với dáng vẻ nghiêm túc, bất đắc dĩ nói, "Chú ý nhìn đường, tý nữa về rồi làm cũng được."

"Ừm...... Cũng không giống lắm." Giọng điệu của Lục Bạch nhẹ nhàng, từ phía dưới xấp giấy rút ra một tờ có màu sắc khác biệt, quơ quơ ở trước mặt Hạ Cẩm Thiên, "Học trưởng cố ý viết cho em, em phải giữ gìn cẩn thận."

Hạ Cẩm Thiên nhìn kỹ, thế mà lại là giấy nhắn anh gửi cho Lục Bạch vào lần thứ hai gặp ở phòng vẽ tranh [ Tôi là Hạ Cẩm Thiên, học trưởng năm ba cùng khoa ]. Lúc ấy cảm thấy mọi chuyện vô cùng bình thường, hiện tại nghĩ lại rõ ràng là Lục Bạch đã sớm biết anh.

"Cố ý gọi anh là đàn em?" Hạ Cẩm Thiên nhéo mũi Lục Bạch.

Lục Bạch cũng không né, cười cười nhìn anh. Trong mắt tràn đầy tin tưởng, nhìn đến trong lòng đều mềm nhũn ra. Hạ Cẩm Thiên buông tay, thở dài bất đắc dĩ.

Vốn anh đang muốn nói cái gì đó, lại bị tiếng kinh hô cách đó không xa truyền tới cắt ngang.

"Anh Cẩm Thiên......là anh sao?"

Hạ Cẩm Thiên quay đầu, hóa ra bọn họ gặp phải Lục Quỳnh đang đi tới. Tiêu Tùy đứng ở trước mặt Lục Quỳnh, rõ ràng là muốn ngăn y lại. Nhưng Lục Quỳnh lại rất bướng bỉnh, nhất quyết phải gặp được Hạ Cẩm Thiên.

"Anh Cẩm Thiên, em biết anh đang vội, nhưng em có cái này muốn tặng cho anh." Trong tay Lục Quỳnh cầm một bức tranh, thật cẩn thận mà đưa cho Hạ Cẩm Thiên.

Hạ Cẩm Thiên không có ý tứ muốn nhận lấy.

Ngay lập tức vành mắt Lục Quỳnh đỏ lên, "Anh Cẩm Thiên, có phải anh chán ghét em hay không?"

Y vốn dĩ vẫn đang bệnh, ấm ức như vậy trông có vẻ càng thêm đáng thương. Theo lý thuyết Hạ Cẩm Thiên với Lục Quỳnh cùng lắm chỉ là quan hệ quen biết giữa hai nhà nên cũng không quen thân. Nhưng người ngoài nhìn vào, thấy Lục Quỳnh một lòng đều đặt ở trên người Hạ Cẩm Thiên liền nghĩ Hạ Cẩm Thiên không khỏi quá mức vô tình.

Tiêu Tùy ghét nhất chính là bộ dạng này của Lục Quỳnh, ngày xưa cũng vì thế mà ăn không ít mệt. Nhưng lần này gặp được gã cũng không tính chịu đựng như cũ, mở miệng muốn nói chuyện, lại bị người giành trước.

Vốn dĩ Lục Bạch đang được Hạ Cẩm Thiên bảo vệ, không biết từ khi nào đã từ phía sau Hạ Cẩm Thiên nhô đầu ra. Đánh giá Lục Quỳnh một lúc xong, Lục Bạch đột nhiên cười, nói một câu, "Tiểu Quỳnh, cậu đây là vẽ cái gì thế?"

Trong mắt Lục Quỳnh đều chỉ có Hạ Cẩm Thiên, dường như nghe thấy tiếng Lục Bạch mới nhận ra cậu, ngay lập tức sợ tới mức lui về sau một bước. Lại vừa khéo bức tranh y mang theo kia cũng rơi xuống đất, bao vải bọc giấy vẽ bị mở ra, thấy rõ là một tòa nhà cao chọc trời sống động như thật.

Thời điểm này bên ngoài bãi đỗ xe của bệnh viện đã vô cùng náo nhiệt, có không ít người đi ngang qua nghe thấy động tĩnh liền nhìn qua, nhịn không được kinh ngạc mà cảm thán, "Trời ạ, cái này cũng giống thật quá đó!"

"Đúng vậy! Vẽ rất đẹp, cũng rất thật."

Ngay cả mấy người Tiêu Tùy cũng hoảng sợ. Lục Quỳnh đã dùng hết khả năng để vẽ bức tranh này, tuy rằng không đến mức thật giả lẫn lộn, nhưng xét ở trình độ sinh viên mà nói tuyệt đối có thể đứng đầu. Nhưng chuyện Hạ Cẩm Thiên vẽ không tốt đã nổi tiếng từ lâu, Lục Quỳnh đưa bức tranh như vậy, nếu Hạ Cẩm Thiên nộp lên có khác gì nói cho người khác biết anh tìm người vẽ hộ!

Giết người không dao cùng lắm chỉ có như vậy, Lục Quỳnh rốt cuộc muốn làm cái gì? Suy nghĩ đến chuyện Lục Bạch bị ôm sai, Tiêu Tùy càng thêm ghê tởm Lục Quỳnh.

Hạ Cẩm Thiên mặt không biểu tình, nhưng Tiêu Tùy đã nổi giận, "Mẹ nó cậu......."

Gã không rảnh lo việc Lục Quỳnh được người người yêu thương, đi lên muốn chất vấn. Nhưng Lục Bạch lại ngăn cản gã.

"Tiểu Quỳnh mới vẽ xong tranh nên muốn nhờ chúng tôi tới bình phẩm à?" So với Tiêu Tùy nóng nảy, Lục Bạch một dao thấy máu mới càng thêm rát mặt, "Nếu là vẽ lại, cũng là bản vẽ lại quá kém."

Cậu căn bản không cho Lục Quỳnh có thời gian phản bác, nhặt bức tranh trên đất lên nói, "Đường nét quá cứng, màu sắc lại quá hư ảo. Quan trọng nhất là cậu hiểu sai đề rồi."

"Phái tả thực chú ý nhất chính là sự chân thật, vẽ những gì được nhìn thấy. Cho nên yêu cầu vẽ lại dựa theo phong cách này chính là vẽ lại bức tranh < T>. Cậu chưa hiểu rõ ý tứ của đề bài, vậy nên bức tranh này liền không đáng một đồng.

"Cái này thì có gì khác nhau?" Tiêu Tùy nghe không hiểu.

Lục Bạch chỉ bức trong tay Hạ Cẩm Thiên, "Anh xem một chút sẽ hiểu."

Tiêu Tùy nhận lấy bức tranh trong tay Hạ Cẩm Thiên, ngay khi mở ra cũng ngây ngẩn cả người.

Bức tranh của Hạ Cẩm Thiên cũng là < T>. Nhưng không giống với bức tranh rập khuôn của Lục Quỳnh, bức của Hạ Cẩm Thiên là anh nhìn thấy tòa cao ốc chọc trời từ trong sách.

Toàn bộ hình ảnh xuất phát từ góc nhìn của Hạ Cẩm Thiên, nội dung là quyển sách < H> được mở ra ở trên bàn, mà trang được mở ra kia chính là tác phẩm < T> được yêu cầu vẽ.

Bởi vì chủ thể là quyển sách, mà bức tranh trong sách thì không yêu cầu phải quá cẩn thận. Bố cục sắp xếp vô cùng tinh vi đã che giấu được khả năng vẽ không được tốt của Hạ Cẩm Thiên, lại khéo léo lựa chọn vị trí cho bức tranh làm nổi bật lên được đặc điểm của phương pháp vẽ tranh tả thực.

"Cái này, là anh Cẩm Thiên vẽ sao?" Lục Quỳnh hoàn toàn không thể tin được.

Lục Can sau khi nghe được tin tức chạy tới tìm em trai càng là trực tiếp kinh ngạc. Hạ Cẩm Thiên vậy mà có thể vẽ?

Tuy rằng không nói ra nhưng ý tứ lời trong lời ngoài của hai người đều là hoài nghi có phải Hạ Cẩm Thiên tìm người vẽ hộ hay không.

Một hộ sĩ đi ngang qua lúc này không nhịn được nói một câu, "Đã vẽ xong rồi à? Ngày hôm qua tôi xem vẫn còn một nửa."

Hạ Cẩm Thiên ôn hòa trả lời, "Buổi tối thức đêm vẽ ạ."

Hai câu đối thoại này ngay lập tức làm thái độ kinh ngạc lúc trước của Lục Quỳnh có vẻ đặc biệt sâu xa.

Lục Quỳnh vội vàng giải thích, "Anh Cẩm Thiên, em......em không có ý khác. Em chỉ muốn giúp anh thôi. Em thật sự đã vẽ mấy ngày nay, là muốn cho anh một bất ngờ."

Nhưng vào tai người khác lại chỉ làm người ta cảm thấy không hiểu Lục Quỳnh đang nghĩ cái gì. Hạ Cẩm Thiên vẽ không được tốt, Lục Quỳnh không dạy anh lại giúp anh vẽ thay, còn vẽ hoa hòe lòe loẹt như vậy, cái này không phải chỉ sợ Hạ Cẩm Thiên không bị lão sư phát hiện hay sao?

"Cái thứ đồ chơi này á?" Tiêu Tùy cười lạnh một tiếng, giọng điệu vô cùng không khách khí.

Vành mắt Lục Quỳnh đỏ hồng, nhưng nửa ngày cũng không giải thích được. Như bị dồn tới đường cùng, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.

Nhưng Hạ Cẩm Thiên cũng không tính toán giữ lại mặt mũi cho y, gọn gàng dứt khoát nói, "Xin lỗi, tôi không thích giở trò bịp bợm như vậy."

Một câu này nhìn như là đang từ chối Lục Quỳnh, lại giống như đang ám chỉ thân phận của Lục Bạch và Lục Quỳnh.

"Hạ Cẩm Thiên, cậu đừng có mà quá đáng!" Lục Can lập tức nổi giận đi tới.

Nhưng lần này che trước mặt Hạ Cẩm Thiên ngoài ý muốn lại là Lục Bạch, cậu chỉ nói một câu liền làm sắc mặt của Lục Can và Lục Quỳnh đồng thời thay đổi.

Lục Bạch: "Lục Can, tôi đã báo án."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play