Sở Nhiên đúng thật không có nửa phần ý tứ muốn đánh dấu Lục Bạch, nhưng anh cũng chưa từng có suy nghĩ sẽ bàng quan.
Có lẽ ở thật lâu phía trước, lâu đến nỗi anh không thể thấy quá khứ của Lục Bạch, anh không biết cũng liền thôi. Mà khi anh tận mắt nhìn thấy Lục Bạch chịu khổ, thời điểm đó lại không thể tìm được lý do để vì cậu mà một mặt ngăn cản, Sở Nhiên liền căn bản không thể chịu đựng được việc chính mình trơ mắt nhìn Lục Bạch từng bước một đi vào vực sâu.
Sở Nhiên biết rõ Lục Bạch, cũng hiểu rõ ở trong lòng Lục Bạch, anh có lẽ chính là tia sáng cuối cùng của cậu. Cho nên Sở Nhiên cho rằng, chính mình có tư cách ở thời điểm Lục Bạch đau khổ nhất, cho cậu một cái ôm ấm áp.
Nếu Lục Bạch không muốn bởi vì chút ấm áp này mà dừng lại bước chân, vậy anh liền ở nơi cách cậu gần nhất, chiếu rọi cậu, làm chỗ dựa cho cậu, dùng tất cả công chính cùng công bằng thiên vị người luôn nỗ lực không nhận thua là cậu.
Cho nên, sau khi nghe xong kiến nghị của bác sĩ, Sở Nhiên liền đi rút ra dịch tuyến thể của chính mình, đúng là rất đau, một chút phân lượng đau như vậy, khiến cho Sở Nhiên sau khi kết thúc ước chừng phải hoãn lại năm phút mới có thể bình thường lại được.
Vậy Lục Bạch lúc ấy sẽ có bao nhiêu đau đớn? Cậu là như thế nào từ bên trong thống khổ nặng nề mà giãy giụa thoát ra ngoài?
Sở Nhiên cảm thấy, chính mình đối với Lục Bạch còn chưa đủ tốt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play