*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Huấn luyện viên cá nhân.
Huấn luyện cái gì thì trong lòng mấy người bọn tôi đều rõ.
Dư Hoan tới đây để nâng cao thể lực sao? Cậu ta tới để tán trai mà!
Hai người này còn chưa có gì mà đã ngọt ngào say đắm rồi.
Châu Khải dẫn Dư Hoan tới phòng thay đồ để thay quần áo. Tôi hỏi Lương Trác: “Anh chắc chắn Châu Khải đáng tin cậy chứ?”
Thật lòng mà nói, tôi vẫn hơi lo lắng, không biết rốt cuộc nhân phẩm của anh chàng Châu Khải mà tôi không rõ gốc gác này có khiếm khuyết gì không. Nhỡ đâu anh ta mê mẩn nhan sắc của Dư Hoan, động tay động chân trong phòng thay đồ, với tư cách bạn thân nhất của Dư Hoan, tôi phải đứng ra bảo vệ trinh tiết của bạn tôi. Về sau, khi tôi nhắc tới chuyện này với Dư Hoan, cậu ta nói: “Ôi dào, từ giây phút nhìn thấy Châu Khải, tao đã chẳng cần cái trinh tiết không đáng đồng tiền ấy nữa rồi!”
Phải nói sao nhỉ?
Thói hư tật xấu của đàn ông.
Đã hiểu rồi.
Lương Trác đảm bảo với tôi một lần nữa: “Em yên tâm. Ngược lại anh còn lo Dư Hoan sẽ làm gì cậu ta trước ấy.”
Hai người kia vào phòng thay đồ, tôi ngồi bên máy chạy vểnh vai nghe ngóng động tĩnh. Lương Trác đi tới kéo tôi: “Tới cũng tới rồi, em vận động chút đi.”
Tôi không chút tình nguyện để anh ấy kéo dậy, nhặt cục tạ tay chỉ nặng một cân từ dưới đất lên, sau đó bị Lương Trác cười nhạo một cách không chút thương tình.
Hẳn là Dư Hoan và Châu Khải không làm mấy chuyện không thể nhìn mặt người khác trong phòng thay đồ, vì bọn họ rất nhanh đã đi ra. Có điều, sau khi đi ra, hai người họ rõ ràng đã thân thiết hơn trước đó. Dư Hoan không còn mất tự nhiên nữa, lúc nói chuyện với Châu Khải thậm chí còn tươi cười đối đáp. Ngược lại hai tai Châu Khải bắt đầu ửng đỏ, hệt như càng cua luộc chín.
Tôi vểnh tai muốn nghe trộm xem bọn họ nói gì nhưng lại chỉ nghe thấy Châu Khải nói với Dư Hoan rằng sẽ lên kế hoạch tập luyện riêng căn cứ tình hình của cậu ta. Chưa nghe được bao nhiêu, tôi đã bị Lương Trác quặp cổ lôi đi.
“Áu! Anh đừng kéo em!” Tôi giãy dụa.
Lương Trác dẫn tôi sang bên, đẩy tôi về phía máy tập cơ vai[1]. Tôi ngồi xuống, anh ấy đứng chắn trước mặt tôi.
Tôi nói với Lương Trác: “Anh đừng chắn em! Để em hóng chuyện nào!”
Nào ngờ, Lương Trác lại cúi người ghé sát tới: “Có chuyện gì hấp dẫn em hơn cả anh sao?”
Phụt. Sao anh ấy lại quyến rũ tôi vậy.
Lương Trác nhéo mặt tôi: “Em phải cho bọn họ không gian và thời gian, không thể bản thân yêu đương rồi thì để mặc sự sống chết của bạn bè.”
Tôi thề, tôi không hề, tôi chỉ hóng hớt đơn thuần mà thôi.
Thật lòng mà nói, đôi lúc chuyện tình cảm của người khác thú vị hơn chuyện bản thân rất nhiều. Dù sao đi hóng hớt thì chẳng ngại lớn chuyện, càng máu chó, càng ngược đời tôi càng hào hứng. Thế nhưng những điều này không thể để Lương Trác biết, cũng không thể để Dư Hoan biết. Hai người họ mà biết tôi có suy nghĩ như vậy thì sẽ xử tôi bằng đủ cách khác nhau.
“Để anh dẫn em tập luyện.” Dứt lời, Lương Trác nắm lấy tay cầm của máy tập cơ vai rồi đẩy mạnh nó lên. Sự mạnh mẽ này khiến tôi không kìm được, vươn tay chạm vào cơ ngực của anh ấy.
“Gợi cảm thật đấy.” Tôi thể hiện sự tán thưởng đối với anh ấy.
Giây tiếp theo, anh ấy kéo máy tập cơ vai xuống, rồi gần như cùng lúc áp sát tới trước mặt tôi, thuận thế hôn tôi một cái.
Quá ngông cuồng.
Người này thật sự quá ngông rồi.
Ở Lương Trác quả thực tồn tại cái sự ngông không thể che giấu của giáo viên dạy Toán!
Tôi che miệng: “Anh điên à? Bị người khác trông thấy thì xấu hổ lắm!”
“Có gì phải xấu hổ?” Lương Trác nói: “Anh hôn bạn trai anh chứ có hôn bạn trai bọn họ đâu.”
Tôi ngẫm thử, lời này cũng không sai ở đâu cả. Hơn nữa, trong phòng gym lúc này chỉ có bốn người bọn tôi: một cặp tình nhân đang yêu đương nồng cháy đã sớm gạo nấu thành cơm, một cặp yêu đương không chuyên còn đang tán tỉnh nhau.
Tôi cười khúc khích, bắt đầu phối hợp với động tác của Lương Trác. Mỗi lần anh ấy nhấc tay cầm, tôi sẽ như tên d3 xồm chạm vào anh ấy, cố gắng vuốt v e mọi khối cơ gợi cảm của anh ấy. Mà khi anh ấy kéo máy tập cơ vai xuống, tôi sẽ chủ động rướn tới, hôn lên mặt, lên mũi, lên môi anh ấy.
Vô cùng hạ lưu.
Vô cùng đau mắt người khác.
Có điều, tôi cũng không thật sự vô sỉ tới thế. Khi những người khác lần lượt tới nơi, tôi và Lương Trác đều hãm lại. Anh ấy ngồi ở máy tập bên cạnh tôi, bọn tôi ai chơi của người đó, chẳng qua thi thoảng sẽ mày qua mắt lại với nhau.
Cứ thế, tôi chìm đắm trong trò chơi tình ái của chính mình, nhanh chóng quên mất cậu bạn thân của tôi. Chờ tới khi tôi nhớ tới Dư Hoan, dẫn Lương Trác đi tìm kiếm hai người kia ở mọi ngóc ngách trong phòng gym, không ngờ lại thấy Dư Hoan và Châu Khải đang chơi bài trong khu vực nghỉ ngơi.
Hai người này, không tán tỉnh nhau, mà lại đang chơi bài!
Tôi sốc tới nổi tưởng mình bị ảo giác, chạy tới hỏi: “Tình huống gì thế này?”
Dư Hoan hưng phấn nói với tôi: “Tao thắng ba ván, lát nữa có thể chạm vào ba bộ phận trên cơ thể anh ấy!”
Giỏi lắm.
Tôi còn tưởng bọn họ yêu đương trong sáng, kết quả họ còn chơi dữ hơn tất cả mọi người.
[1] Máy tập cơ vai: