*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trước đây tôi từng nghĩ nếu muốn yêu đương thì đối phương phải đáp ứng được điểm này, đạt được mức kia, nói tóm lại là một danh sách rất nhiều điều khoản. Thế nhưng trên thực tế, tôi đã sống bao năm như vậy, người đáp ứng được hết những yêu cầu của tôi vẫn chẳng hề xuất hiện.
Dư Hoan nói: “Vì tiêu chuẩn của mày vốn mâu thuẫn với nhau!”
Tôi viết:
Người đó phải rạng rỡ, tốt nhất là có thêm chút lạnh lùng.Tôi viết:
Đối phương phải thông thạo mười tám loại võ thuật, tốt nhất là lái được cả UFO.Tựu chung là kiểu vậy, hầu như toàn những lời hoang đường.
Dư Hoan nói: “Tôn Ngộ Không cũng chẳng xứng làm bạn trai mày.”
Tôi: “Anh ta đương nhiên không được rồi, lông quá rậm.”
Tôi cứ nghĩ mình sẽ chẳng thể tìm được bạn trai lý tưởng nhưng rồi Lương Trác xuất hiện.
Anh ấy rất rạng rỡ, có lúc cũng lạnh lùng –
Hẳn là vậy.Anh ấy có biết mười tám loại võ thuật hay không thì tôi chưa rõ, thế nhưng anh ấy biết rất nhiều điều, đặc biệt là biết cách nhảy nhót trên trái tim tôi, khiến tim tôi đập loạn xạ.
Vậy là đủ rồi.
Lương Trác kéo tôi từ dưới đất đứng lên, nhặt bỏ những chiếc lá dính trên tóc tôi.
“Vậy là anh đã theo đuổi được em rồi sao?”
“Cũng quá dễ dãi với anh rồi.” Tôi nói: “Theo kế hoạch ban đầu, đáng nhẽ ra anh phải theo đuổi em ít nhất nửa năm.”
Lương Trác cười nắc nẻ, có thể nhìn ra anh ấy là người rạng rỡ.
Những lúc thế này đáng nhẽ ra bọn tôi phải trao nhau một nụ hôn kiểu Pháp, thế nhưng có lẽ cả hai đều có chút ngượng ngùng nên chỉ thơm nhẹ, vô cùng trong sáng.
Lương Trác: “Đi nào, tài xe đã chờ chúng ta lâu lắm rồi đó.”
Cứ thế, lúc đi vào khu rừng này tôi hẵng còn độc thân, lúc bước ra đã có người yêu rồi.
Thật kỳ diệu.
Tôi sẽ coi nơi đây là “rừng hoa đào” của tôi, mỗi năm đều tới dâng hương một lần.
Tôi và Lương Trác tìm thấy anh tài xế đã chờ chúng tôi một lúc rất lâu. Anh ta trông thấy chúng tôi nắm tay nhau, khóe miệng đang ngậm điếu thuốc khẽ giật giật.
Tôi cảm thấy anh ta như vậy là chưa được. Làm tài xế taxi, đáng nhẽ ra anh ta phải thấy nhiều biết rộng chứ.
Hai bọn tôi ngồi vào hàng ghế sau, mỗi người yên tĩnh ngồi một bên, tay ở giữa vẫn nắm lấy nhau, cảm giác này thật kỳ diệu.
Sau khi từ đây về tới thành phố, chúng tôi ăn uống đơn giản rồi đi trả phòng ở căn homestay lừa đảo trên mạng chết tiệt kia, chuẩn bị đi tới địa điểm tiếp theo mà chúng tôi muốn tới.
Tôi đã mong mỏi về trấn cổ ấy từ rất lâu, nó cũng là điểm đến cuối cùng trong chuyến du lịch lần này của tôi.
Tôi vẫn cứ nghĩ cả chuyến đi này sẽ chỉ có mình tôi, như con sói đơn độc, kéo vali, cảm nhận nét dịu êm của chốn “cầu nhỏ, nước chảy, bên bờ nhà ai”. Thế nhưng, kế hoạch không theo kịp sự thay đổi. Khi ngồi trên chiếc xe hướng về trấn cổ, tôi đã là người đàn ông trưởng thành dẫn theo gia đình.
Xe do Lương Trác tìm, vali được anh ấy xếp lên cốp sau.
Cảm giác có người hầu hạ cơm bưng nước rót đúng là thật phê.
Tôi nói: “Quản gia Lương, anh làm tốt lắm. Khi nào về sẽ tăng lương cho anh.”
Lương Trác kề bên tai tôi: “Anh không cần lương, anh cần gì em biết mà.”
Tôi sửng sốt: “Anh muốn làm gì em?”
Thật ra tôi biết anh ấy muốn làm gì tôi. Đó cũng chẳng phải điều gì đáng xấu hổ. Lúc bọn tôi chưa xác định quan hệ yêu đương, tôi đã suýt lên giường với anh rồi, bây giờ đã hẹn hò, làm chút có sao đâu.
Mọi người đều là người trưởng thành, sợ chi.
Tuy nhiên, vấn đề chính ở đây là tôi có khả năng bị tật.
Thế nhưng tôi không thể để anh ấy biết rằng tôi đang tự ti và xấu hổ vì chuyện này, trước tiên tôi phải đề cao vấn đề đạo đức.
Tôi nói; “Lương Trác, em cứ tưởng anh là người đứng đắn.”
Không ngờ, anh ấy cười với tôi rồi nói: “Anh đương nhiên là người đứng đắn rồi. Hiện tại em nghĩ gì thế? Anh đang nói muốn em đi dạo đêm trong trấn cổ với anh mà.”
Tôi biết thừa anh nói dối nhưng lại chẳng thể phản bác lại. Lúc này đây, tôi chợt nhận ra, chọn người yêu không nên chọn giáo viên. Cho dù người đó là giáo viên dạy Toán thì mồm miệng vẫn rất lưu loát, cực kỳ giỏi nguỵ biện, rất khó xử lý.
Tôi nói: “Lương Trác à Lương Trác, anh làm em thất vọng quá.”
Anh ấy ở bên cạnh bật cười, cũng chẳng biết có gì buồn cười đến thế.
Lúc chúng tôi tới trấn cổ, mặt trời còn chưa lặn, Lương Trác bèn dẫn tôi tới thẳng căn homestay anh ấy đã đặt trước.
Tôi cuối cùng đã giác ngộ. Mấy chuyện như này vẫn cần tới Lương Trác, mấy lời nhảm nhí của đám người trên mạng đúng là chẳng đáng tin tẹo nào.
Homestay Lương Trác tìm được không gian đẹp, giá cả thấp. Chỗ chúng tôi sắp vào ở là một căn nhà tường trắng ngói đen[1] gần bên dòng nước, mang nét đẹp cổ kính chân chính. Mở cửa ra là thấy sông, thi thoảng còn có chiếc thuyền ô bồng lững lờ trôi qua.
Tôi đặt vali xuống, chạy tới bên cửa sổ, hít vào bầu không khí trong lành, ngắm nghía con đường bậc đá phía trước, nghe tiếng hát du dương không biết từ đâu vọng lại. Tôi chợt có suy nghĩ lạ kỳ, ngoái đầu hỏi Lương Trác: “Anh đã từng bao giờ nghĩ kiếp trước mình là người như nào chưa?”
Anh đặt vali của bọn tôi gọn sang một bên rồi bước tới, đứng cạnh bên tôi.
“Chưa từng.” Lương Trác hỏi tôi: “Em từng nghĩ tới sao?”
Tôi cố tình làm ra vẻ thâm trầm: “Trước đây chưa từng nghĩ tới nhưng bây giờ em cảm thấy kiếp trước em có lẽ là Thanh Xà.”
Lương Trác bật cười: “Tiểu Thanh không phải nữ sao?”
“Thầy Lương, đề nghị thầy đọc nhiều sách hơn nữ!” Tôi nói: “Ban đầu Thanh Xà chưa phân hoá giới tính, về sau mới biến thành nữ, nhưng cũng có nơi nói vốn dĩ là giống đực.”
Tôi nói với Lương Trác: “Em cảm thấy kiếp trước em hẳn là con rắn xanh được viết trong tiểu thuyết của Lý Bích Hoa[2]. Tốn bao công sức để hoá thân thành người, nửa đêm nằm trên gác mái nhà người ta oằn mình vặn vẹo.”
Nói xong tôi nhìn về phía Lương Trác, anh nhướn mày: “Vậy anh là Pháp Hải.”
“Gì vậy? Muốn chia rẽ uyên ương sao?”
“Pháp Hải trong sách của bà ấy không phải từng chơi đùa trong nước cùng Thanh Xà sao?” Lương Trác nói: “Anh từng xem phim chuyển thể, đoạn đó vừa k1ch thích vừa đặc sắc.”
Tôi nhìn Lương Trác, nhớ lại phân đoạn đó trong bộ phim điện ảnh. Pháp Hải đang ngồi trong nước niệm phật, Thanh Xà ở bên cạnh cười đùa quyến rũ anh ta.
Tôi nói: “Có phải anh muốn xem phim không?”
“Tối nay cùng xem đi.” Lương Trác nói: “Ở đây có máy chiếu, chúng ta có thể tắt đèn rồi cùng nhau thưởng thức.”
[1] Nhà tường trắng ngói đen: Một phong cách kiến trúc thường thấy tại các trấn cổ vùng Giang Nam
[2] Tiểu thuyết “Thanh Xà” của Lý Bích Hoa: Lý Bích Hoa là một nữ tiểu thuyết gia nổi tiếng của Trung Quốc. Bà nổi tiếng với các tác phẩm “Bá Vương Biệt Cơ”, ” Thanh Xà”, “Sinh Tử Kiều”. Trong đó, tiểu thuyết “Thanh Xà” được sáng tác dựa trên một trong bốn truyền thuyết dân gian lớn của Trung Quốc “Bạch Xà truyện – Hứa Tiên và Bạch nương tử”.