Xưa nay tôi vẫn luôn kiên định với chủ nghĩa khoa học, không bao giờ tin vào mấy chuyện sao Thủy nghịch hành hay là số mệnh, thế nhưng khoảnh khắc nhìn thấy “Đừng giẫm giày tôi”, thế giới của tôi đã bắt đầu sụp đổ.
Là thứ nghiệt duyên nào khiến hai người bọn tôi gặp nhau hết lần này tới lần khác vậy?
Hay là, anh ta bám theo tôi?
Tôi cảnh giác hỏi: “Sao anh cũng tới đây?”
Anh ta bình thản trả lời: “Tôi không thể tới sao?”
Cũng đúng, chỗ này đâu phải do tôi mở, anh ta muốn tới thì tới thôi.
Có người ở phía sau thúc giục: “Xong chưa vậy? Bao nhiêu người xếp hàng như này, cậu mau mau lên được không?”
Tôi khóc không ra nước mắt, xác nhận lại một lần nữa với lễ tân: “Thật sự không còn phòng sao? Để tôi phòng ở góc, nửa đêm có ma quỷ quấy phá cũng được.”
Dù sao thì tôi cũng chẳng tin có ma quỷ nên không sợ.
Kết quả, nữ lễ tân nở nụ cười gượng gạo và bảo: “Thưa anh, thật ngại quá, chỗ chúng tôi không có ma quỷ quấy phá.”
Thật đáng tiếc.
Chẳng còn cách nào khác, tôi chỉ đành kéo vali tránh sang một bên.
Trai đẹp lại hỏi tôi: “Cậu thật sự không cân nhắc chuyện ở chung phòng với tôi à? Tôi đặt phòng giường cỡ lớn, đủ chỗ ngủ.”
Tôi nhìn anh ta có chút khó tin, thật sự muốn hỏi anh ta: Nhẽ nào anh không biết ngủ chung giường với gay có ý nghĩa là gì sao?
Sau rồi tôi lại nghĩ, người ta cũng đâu biết tôi là gay. Nhưng dù là vậy thì anh ta cũng rất kỳ lạ. Làm gì có ai lại tùy tiện mời một người xa lạ tới ngủ chung giường chứ? Nói anh ta không nhớ mong quả thận của tôi, tôi không tin đâu.
Tôi nói: “Cảm ơn ý tốt của anh nhưng không cần đâu.”
Anh ta nhất định cho rằng khuôn mặt đẹp trai của mình có thể khiến người khác buông lỏng cảnh giác, nhưng tôi thì quá rõ chuyện này rồi. Không thể trông mặt mà bắt hình dong được, ngoại hình có như nào thì cũng đều có khả năng là kẻ ác lòng dạ đáng ghét. Lấy ví dụ như sếp tôi này, một người đàn ông trung niên trông thì ngây thơ mà lại luôn tìm cách để chèn ép bọn tôi.
Tôi kéo vali chạy đi như chạy trối chết, chỉ để lại cho trai đẹp một bóng lưng hoảng hốt nhưng đẹp trai.
Vì sai lầm của bản thân, chỗ ở đêm nay chưa có manh mối.
Kế hoạch ban đầu vốn là cất hành lý xong sẽ đi ăn uống chút gì đó trước tiên, kết quả bây giờ tôi chỉ có thể kéo vali đi tìm chỗ ăn, sau đó xem thử xem còn chỗ nào có thể cho tôi tá túc một đêm không.
Xung quanh đâu đâu cũng là người.
Lúc lên kế hoạch, tôi thấy mọi người đều gợi ý nên ở khu vực gần con phố này vì ăn uống, đi lại đều rất thuận tiện, hơn nữa ra ngoài đi một đoạn ngắn là đến phố du lịch nổi tiếng. Thấy bảo ban ngày đông đúc, buổi tối nhàn nhã tới đây đi dạo cũng là một lựa chọn không tồi.
Tôi tin, nên tôi đã tới.
Kết quả vì sự bất cẩn của bản thân mà tôi đã đặt nhầm phòng. Con người mà, thật sự phải trả giá cho sự ngu ngốc của bản thân.
Đi tới đâu cũng là người, muốn ăn phải xếp hàng, tôi mang theo vali rất bất tiện nên cuối cùng chỉ có thể vào cửa hàng tiện lợi để mua bát mì ăn liền.
Ai có thể ngờ được bữa ăn đầu tiên tại nơi đây của tôi lại là mì ăn liền chứ?
Ăn mì ăn liền thì tôi ăn ở nhà không ngon hơn sao?
Vừa ăn vừa than thở, vừa tiếp tục tìm kiếm xem có căn homestay hay khách sạn nào gần đây còn phòng trống không.
Không có.
Không chỗ nào có cả.
Tôi tuyệt vọng ngồi trong cửa hàng tiện lợi, cảm thấy bản thân tối nay hoặc là ngủ nơi đầu đường xó chợ hoặc là phải tới mấy chỗ KFC, McDonald’s để ngủ nhờ một đêm.
Ngoài trời nắng như đổ lửa, trái tim tôi lại lạnh lẽo tới mức đóng băng.
Tôi đang ủ rũ nằm bò ra trên chiếc bàn bên cửa sổ trong cửa hàng tiện lợi thì bỗng có người gõ vào cửa sổ. Lúc ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy “Đừng giẫm giày tôi” đứng bên ngoài với nụ cười rạng rỡ.
Anh ta chào tôi rồi chỉ xuống đất. Tôi nhìn xuống, hóa ra chứng minh thư của tôi bị rớt. Tôi vừa cúi xuống nhặt thì anh ta đã vào trong cửa hàng tiện lợi.
“Trùng hợp ghê.”
“Phải.” Tôi nói, “Tôi khá là nghi ngờ anh đang theo dõi tôi đấy.”
Anh ta phá ra cười: “Không đến thế chứ, tôi là người đàng hoàng mà.”
Ai biết được đấy?
Anh ta hỏi tôi: “Tình hình tìm chỗ ở của cậu thế nào rồi?”
Tôi ra vẻ mạnh mẽ: “Tìm được rồi, khách sạn năm sao, phòng cuối cùng.”
Anh ta mỉm cười nhìn tôi, dường như nhìn thấu lời nói dối của tôi nhưng không vạch trần tôi.
Người với người đôi khi cần chút “ý tốt” như này.
Anh ta đi mua đồ còn tôi thì tiếp tục nằm bò ở đó, tìm kiếm chỗ ở.
Một lúc sau, đột nhiên có một lon Coca xuất hiện bên tay tôi, ngẩng đầu lên nhìn thì hóa ra do “Đừng giẫm giày tôi” đặt xuống.
Anh ta hỏi: “Uống không?”
Tôi ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói với anh ta: “Từ nhỏ bố mẹ tôi đã dạy không được uống đồ người lạ đưa.”
Trai đẹp mỉm cười: “Thế nhưng tôi đã biết tên cậu rồi.”
Tôi sửng sốt: “Sao anh biết?”
“Vừa nãy chứng minh thư của cậu rơi trên đất, tôi nhìn thấy.” Anh ta cười mỉm chi, nhìn tôi, “Cậu tên Tống Huyền, một cái tên rất đặc biệt.”
Đúng vậy, tôi hiện tại thật sự cảm thấy tính mạng mình đang gặp nguy hiểm.
“Tôi đã biết tên cậu rồi, có qua có lại, tôi cũng nên cho cậu biết tên mình.”
“Không cần đâu.”
“Tôi tôi Lương Trác.”
Lương Trác.
Không hiểu vì sao nhưng tôi cảm thấy có hơi quen tai.
Có điều đây không phải việc quan trọng, quan trọng là…
“Các chàng trai, xem bói không?”
Bỗng nhiên có một ông lão đeo kính đen, tay cầm lá cờ “xem bói” đi tới. Ông ta làm dấu số ba với bọn tôi: “30 tệ một lần xem bói.”
Tôi và Lương Trác nhìn nhau. Tôi đang định rời đi thì lại nghe thấy Lương Trác nói: “Được, ông xem cho bọn tôi đi.”
Giỏi lắm, thầy giáo Toán mà lại cầm đầu chuyện mê tín dị đoan, chuyện này có hợp lý không hả?
Tác giả: Tôi nghĩ nát óc mới đặt được tên cho hai người họ, mất tận hai tiếng, hơn cả thời gian viết truyện, tức quá đi thôi.
Note: Vậy là nhà mình lại có một thầy Lương nữa rồi ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT