Có một ngày nọ khi đang ngồi cạnh nhau trên ngọn đồi gần trường, Kẹo Ngọt nhìn vào ánh mắt tôi rồi hỏi:

- Nếu mai sau lỡ em có nổi tiếng thì anh có quên em không?

Tôi không chần chừ mà trả lời ngay:

- Quên làm sao được!

Rồi tôi nhìn xuống dưới giày mà tiếp:

- Anh chỉ sợ em quên anh thôi!

Kẹo Ngọt cười với tôi một tiếng mà không đáp thêm câu gì. Đó là lúc mà tôi và Kẹo Ngọt trao nhau những câu nói ngọt ngào nhất. Sau này mọi thứ đổi khác rồi, tôi không còn được nghe những lời nói ấy từ em nữa.

Bây giờ gặp lại, tôi không biết mình có đủ can đảm để nói hết những lời nói trong tâm can mình gửi tới em không. Tôi đứng từ xa nhìn gương mặt bầu bĩnh của em mà không khỏi chạnh lòng. Ánh mắt, đôi môi và nụ cười của em thì vẫn thế, chỉ có điều lớp make-up khiến tôi suýt chút nữa không nhận ra em là ai!

Kẹo Ngọt mặc một bộ đồ hết sức giản dị. Chắc có lẽ em chưa phải thay quần áo để ra mắt trước công chúng nên mới có thể tới gặp bọn tôi như lúc này. Em bảo mình vô tình đi ngang qua đây vì căn phòng này gần với nhà vệ sinh, và thời điểm này cũng được thoải mái tự do đi lại trong hội trường nên không sợ bị bắt gặp.

Kiwi kể hết lý do bị giam ở đây cho em nghe. Nghe xong, em chỉ cười mà nói:

- Vậy mà hai người không nói là người quen của em để họ cho vào thoải mái! Việc gì phải khổ đến như vậy?

Thật lạ là Kẹo Ngọt không hề cảm thấy lạ lẫm khi gặp Kiwi. Trái lại, em còn coi tôi và Kiwi như một người quen của mình chứ không phải một người bạn cũ trong quá khứ! Tôi ngơ ngác nhìn em với ánh mắt không rõ đang thể hiện cảm xúc gì.

- Tiếc là em chỉ có thể gặp hai người được vài phút thôi. Quản lý của em đang giục thay đồ nhanh để lát nữa hết tiết mục của nhóm nhảy sẽ phải chuẩn bị lên sân khấu luôn!

Thấy vậy, tôi không chần chừ mà tiến tới gần Kẹo Ngọt để nắm lấy đôi tay nhỏ bé trắng nõn nà của em, không đợi em hồi đáp lại. Con tim tôi bắt đầu điều khiển lý trí tôi, bắt nó phải lên tiếng:

- Kẹo Ngọt.. à không.. Candivee chứ! Dù em có nổi tiếng cỡ nào đi chăng nữa, cỡ diễn viên Hollywood thì anh vẫn mong em trở lại như ngày xưa, cái ngày mà hai chúng ta còn học chung một trường. Ngày đó anh từng chở em đi học về, rồi hai ta cùng lên ngọn đồi gần trường chơi, anh đánh đàn còn em hát, em có còn nhớ không? Rồi em lên cấp ba, anh lại chở em về nhà, chỉ tiếc là em đã có bạn trai khác! Lúc đó anh giận lắm, buồn lắm nhưng chẳng biết làm thế nào! Anh đã trót thích em rồi, dù em có như nào chăng nữa thì anh vẫn thích. Anh thích ánh mắt em, nụ cười em, dù em có nhiều lần vô tâm với anh và nhiều lần giận dỗi chỉ vì anh nói dối. Nhưng anh vẫn quyết tâm tìm cách đến với em cho bằng được. Anh đã từ chối mọi mối quan hệ tình cảm khác để hôm nay có thể gặp lại em và nói với em tất cả những lời này. Kẹo Ngọt à, anh..

Tôi đang nói dở thì bỗng ai đó đập vào người tôi đau điếng. Mở mắt ra, hóa ra tất cả chỉ là một giấc mơ! Kẹo Ngọt không hề đến cứu chúng tôi mà mãi tới khi fan-sign kết thúc thì chú bảo vệ mới mở cửa cho hai đứa ra ngoài. Kiwi thấy tôi nằm ngủ thiếp đi trên những chồng bìa các-tông thì đập vào người để giục tôi dậy. Đứng bên cạnh nó là chú bảo vệ đang nhìn vào mắt tôi với lời cảnh cáo:

- Lần sau còn tò mò nữa thì không xong đâu biết chưa?

Mệt mỏi nhấc người dậy vì cả đêm qua không ngủ, tôi hỏi Kiwi khi chú bảo vệ vừa rời khỏi phòng:

- Tao ngủ từ bao giờ vậy?

- Mày ngủ được gần một tiếng đồng hồ rồi, từ lúc mới bị giam vào đây được mười phút!

- Vậy là mình đã bỏ lỡ fan-sign rồi sao? - Tôi giương ánh mắt buồn thiu nhìn Kiwi.

- Ừ! - Nó thở dài- Đành vậy!

Khi Kiwi buông câu nói đó, ngọn lửa hi vọng trong tôi hôm qua mới còn lốm đốm hôm nay đã bị dập tắt hoàn toàn! Hai chúng tôi ngồi trong căn phòng giam nhìn ra ánh hoàng hôn hắt lên bức tường chắn ngang cánh cửa ra vào của căn phòng mà lòng đầy hiu quạnh. Chốc chốc, Kiwi lại chống cằm quay sang nhìn tôi:

- Mày có tin vào duyên số không?

- Ý mày là..

- Tao từng được hỏi câu đó và từng trả lời là không. Nhưng bây giờ nghĩ lại thì tao tin là có!

Tôi lại thở dài một lần nữa:

- Nếu có duyên số thật thì bây giờ chúng ta đã không như này rồi!

- Tại sao chứ? Vẫn còn thời gian mà!

Nói rồi nó nhìn ra ánh hoàng hôn ngoài kia làm tôi cũng bất giác nhìn theo. Mặt trời lúc này còn chưa lặn mất và ánh đèn đường còn chưa được thắp sáng.

Chợt, những âm thanh ồn ào từ một đám người nào đó phát lên phá tan bầu không khí im lặng của hoàng hôn. Kiwi vội chạy ra ngoài ban công rồi ngước xuống nhìn. Rồi nó không quay lại mà cứ thế đứng gọi về phía tôi:

- Ê! Ra đây mà xem nè!

Tôi đứng dậy, bước nhanh về phía Kiwi. Dưới ban công, lấp ló đằng xa kia ở trên con đường lớn là một chiếc xe ô tô màu đen trông vô cùng hiện đại; vây quanh nó là những con người đang cầm biển, bảng, banner, lightstick cùng nhau reo hò và cùng nhau hô tên thật lớn:

- Candivee! Candivee! Candivee!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play