Kẹo Ngọt xuất thân trong một gia đình giàu có ở trung tâm thành phố. Tôi thì lại là một đứa con nhà nghèo ở ngoại thành, không khác gì một đứa trẻ nhà quê. Từ nhỏ, tôi đã không được sống sung sướng cùng với bố mẹ. Bố tôi cờ bạc, rượu chè, rồi lại nghiện hút. Mẹ tôi đã ly dị ông từ năm tôi tám tuổi. Bây giờ bà đang sống cùng tôi và đứa em kém tôi sáu tuổi, nhưng do nhà xa trường nên tôi phải thuê trọ mãi trên đây để đi học đại học.
Hồi cấp hai, tôi sắm được một chiếc xe đạp mini cọc cạch. Cái này đúng ra không phải tôi sắm mà là mẹ tôi sắm cho tôi đi học trên thành phố. Bà dặn tôi không được đèo đứa nào về nhà vì xe dễ hỏng, không cẩn thận long ốc giữa đường lúc nào không hay. Nói thế chứ thực ra tôi làm gì có bạn mà đèo! Cả bốn năm cấp hai tôi có mỗi ông anh họ con bà bác bên ngoại là hay đòi tôi đèo về, nhưng nhiều lần tôi đã phải từ chối ổng vì nghe lời mẹ. Mãi sau này mới có một người làm cho tôi phải tình nguyện đèo. Đó là Kẹo Ngọt.
Tôi và Kẹo Ngọt học khác lớp với nhau. Kẹo Ngọt thì học lớp văn, còn tôi thì học lớp toán. Hai người chẳng quen biết gì cho đến một ngày cùng gặp nhau trong phòng thể dục. Hôm ấy, tôi bị thầy cho vào đó ngồi viết bản kiểm điểm vì tội không mang giày. Bình thường ở lớp tôi, mắc phải lỗi nhẹ nhất trong giờ thể dục cũng đủ ghi tên vào sổ đầu bài rồi, đằng này tôi còn không mang giày, mà như các thầy cô nói, "đi học mà quên mang dụng cụ cũng giống như đi cày bừa mà quên mang trâu". Tôi xấu hổ lắm nhưng biết làm sao bây giờ? Chả nhẽ lại chạy hơn 3 cây số về nhà chỉ để đổi một đôi giày mang tới lớp?
Ngồi trong phòng thể dục nhìn ra ngoài bãi đất trồng đầy cây của trường đằng sau, tôi lại mơ màng một điều gì đó như một bản nhạc vang lên trong đầu. Từ nhỏ tôi đã đam mê âm nhạc. Có lẽ do mẹ tôi hay bật mấy bài nhạc trữ tình nghe mỗi ngày mà thói quen nghe nhạc của tôi dần được hình thành nên. Tôi thì lại nghe toàn ballad về tình yêu, nhiều lúc xao xuyến nghĩ mình đang lạc vào thế giới ở trong bài nhạc đó. Thế giới của tôi có tình yêu tuyệt đẹp, đôi lúc là những lần chia tay, đổ vỡ. Nhưng với một đứa trẻ 12 tuổi mà lại nghe các thể loại đó thì thật là sai trái. Chẳng bố mẹ nào cho con mình nghe mấy thứ nhạc si tình, rồi thì thất tình, lụy tình; nên hầu hết tôi đều phải giấu mẹ nghe lén cả! Có hôm cầm cả cái radio vào tủ quần áo đóng kín lại và ngồi nghe. Lúc đó mọi thứ tối om, thế giới tưởng tượng của tôi bắt đầu trỗi dậy. Tôi đã đặt nền móng cho những sáng tác của mình khi chưa đầy 13!
Tôi vừa đặt bút viết được hai dòng đầu "Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam/ Độc lập- Tự do- Hạnh phúc" trên chiếc giấy đôi xé giữa quyển vở ô ly và chuẩn bị viết chữ "Bản kiểm điểm" thì mấy bài hát về tình yêu lại vang lên trong đầu. Ca khúc Lời Chưa Nói nghe da diết đến lạ kì. Mặc dù chưa yêu bao giờ nhưng tự tôi cảm nhận tình yêu của hai người trẻ ở trong đó. Họ sống với tình yêu lý tưởng của cuộc đời mình, họ không cần những điều cao sang để mua vui cho tình yêu. Chỉ cần trái tim họ cùng chung một nhịp, thế là đủ!
Đặt bút xuống, tôi tưởng như mình đang sáng tác một bài hát mới chứ không phải đang viết kiểm điểm. Thông thường tôi sáng tác không cần đến đàn hay khuôn nhạc, tự nảy giai điệu trong đầu thế là ra bài rồi! Có những bài khi sáng tác ra thì rất hay, nhưng có những bài tự mình hát lại thì dở ẹc. Tuy nhiên, tôi không cho phép thứ gì khác được tác động vào cảm xúc của mình trong quá trình viết nhạc, dù là một cuộc điện thoại hay một bài nhạc khác chen vào. Âm nhạc là thứ bất biến và nó là thứ duy nhất vẽ ra được cảm xúc trong đầu tôi.
Chính vì không cho ai tác động vào nên những lúc tôi đang mơ hồ thế này nếu có ai bước tới sẽ làm tôi ngưng dòng suy nghĩ lại ngay. Tuy nhiên khi đang chống tay vào cằm trong căn phòng thể dục nhìn ra hướng khác, tôi không hề để ý thấy có người bước tới từ đằng sau. Cho tới khi người đó chạm vào lưng tôi thì..
* * *
Tôi đã ngỡ ngàng đúng ba giây. Đó là một bạn gái với khuôn mặt tròn tròn, khuôn miệng tươi rói, mái tóc hơi dài một chút và ánh mắt màu nâu đáng yêu đang cười với tôi một nụ cười rực rỡ như nắng ngày hè. Tôi đã yêu. Phải, chính xác là từ khoảnh khắc đó, tôi đã biết yêu là gì. Hàm răng đều tăm tắp của cô gái lại muốn mách bảo với tôi rằng đây là cô gái có nụ cười đẹp nhất mà tôi từng gặp!
Chưa biết đáp lại nụ cười ấy bằng cách nào, tôi chỉ loay hoay lấy tay che đi tờ giấy đang viết.
- Cậu đang viết bản kiểm điểm à?
Không ngờ rằng cô gái đã thấy nó từ trước. Cô lại nói với tôi:
- Cho tớ ngồi viết cùng với!
Cả phòng thể dục có mỗi một cái bàn, ngoài ra xung quanh toàn là chỗ để dụng cụ và khoảng trống ở giữa được lấy làm chỗ tập cho học sinh phòng khi trời mưa. Mà tôi thì lại đang ngồi trên cái bàn nhỏ xíu đó, thành ra cô gái mới đến xin ngồi cùng. Tôi nhường nửa chiếc ghế băng cho Vy. Thì ra vừa nãy cô bé cười tôi không phải vì tôi phải viết bản kiểm điểm mà chỉ cười để tỏ ra thân thiện hơn thôi! Chứ thực ra cô bé cũng đâu có hơn gì tôi. Tôi thiếu giày thì cô bé thiếu quần thể dục, cũng bị bắt viết bản kiểm điểm trong phòng này.
Tôi biết em là Vy vì lén nhìn bên cạnh lúc em đang viết mục họ và tên, không những thế còn biết cả tên đệm: Tường Vy nữa! May mà em không quay sang nhìn tên tôi, chứ nếu biết tôi tên là Trang thì chẳng còn mặt mũi nào để mà nói chuyện! Em sẽ bảo "đàn ông con trai gì mà tên con gái thế!" và sẽ lại cười nhưng nụ cười mang một thái độ khác với lúc nãy.
- Cậu tên là gì vậy? - Vy chợt quay sang hỏi tôi lúc cả hai vừa viết xong bản kiểm điểm và tôi đã gập đôi nó bỏ trong ngăn bàn.
Chắc chắn em sẽ không thể biết tôi hơn em một tuổi. Năm ngoái tôi phải đi mổ tim mất một năm, sau đó quay lại học cấp hai như bình thường. Tôi là đứa lớn tuổi nhất lớp nhưng bạn bè vẫn cứ gọi mày- tao cho thân, và tôi cũng không trách gì ai cả. Như thế càng thu hẹp khoảng cách giữa tôi và những bạn học xung quanh. Gọi như thế càng không khiến tôi mặc cảm vì chịu chậm hơn một năm so với những đứa đồng trang lứa. Vốn dĩ cái tên Trang cũng đã đủ làm cho tôi mặc cảm rồi. Thế nên khi em hỏi, tôi phải tìm mọi cách để giấu cái tên ấy đi. Tự bản thân tôi cũng không biết phải tìm một cái tên mĩ miều nào, một cái tên nghe thật nam tính, thật phá cách nhưng phải thật hiền lành như tên Trang vậy!
- Ê, cậu tên là gì? - Vy lại giục tôi.
- À.. ờm.. tớ tên là Đại nhé!
Tôi lấy bừa tên Đại vì nghĩ "vi" là nhỏ thì phải có "đại" tức là lớn để kề bên che chở. Ngoài ý nghĩa đó ra, tôi cũng chưa biết còn ý nghĩa nào khác nhưng ngẫm lại thì cái tên Đại cũng khá nam tính, ít ra cũng còn hơn tên Trang!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT