Quỳnh ngồi đu đưa trên bệ cửa sổ, tay phe phẩy cây quạt giấy làm bằng những nan tre. Hôm nay mất điện. Tôi tới nhà nó chơi nhưng bố mẹ nó lại đi vắng, nó thì ngại trèo tường ra ngoài.

- Anh trèo tường vào trong đi!

- Sao mày không trèo ra ngoài?

- Em sợ bố mẹ phát hiện đang bỏ trốn khỏi nhà để đi chơi.

- Ôi dào ơi!

Tôi kêu lên một tiếng đầy thất vọng nhưng vẫn cố sức để trèo vào. Hai đứa tôi ngồi trong căn phòng rộng chưa đến 30m2, đâm ra nóng lại càng nóng. Đá trong tủ lạnh được tận dụng hết nấc, tuy vậy cũng chẳng mát hơn chút nào. Thấy than về thời tiết mãi cũng chẳng giúp ích được gì, Quỳnh bắt đầu câu chuyện cũ:

- Anh nói cho Vy biết là mình biết sáng tác à?

- Không phải anh nói.. mà là mấy tờ giấy nói!

- Là sao?

Tôi đưa những tờ giấy mà thường ngày dùng viết nhạc ra và kể lại câu chuyện cho Quỳnh nghe. Nghe xong, nó gật gù đắc ý:

- Tình cờ vậy cũng hay, chính ra bây giờ anh không cần phải tìm mọi cách để tiến xa với Vy nữa!

- Anh có nên nói không?

- Nói cái gì? - Quỳnh tròn mắt nhìn tôi.

- Thì.. nói.. nói sự thật rằng anh thích Kẹo Ngọt cho cô ấy nghe ấy!

- Anh bị hâm à?

Quỳnh nhảy phắt khỏi bệ cửa sổ và đến gần chỗ tôi đang ngồi:

- Anh mà nói là hỏng hết đấy!

- Tại sao? Anh thấy Kẹo Ngọt cũng đang có thành ý với anh mà!

- Thành ý cái con khỉ! Đứa con gái nào mà chả thế! Nó giả bộ quan tâm tới anh thôi, thực ra là đang lợi dụng sáng tác của anh kìa!

Quỳnh nói với một giọng khá gắt nên lúc đó tôi không dám phản ứng gì. Trong đầu tôi bấy giờ vẫn giữ quan điểm rằng Kẹo Ngọt không thể nào lợi dụng mình được, mà nếu có lợi dụng thì cũng chỉ vì muốn thân mật với tôi. Chơi với nhau hơn hai năm chẳng có ai lại đi lợi dụng bạn bè trong khi rõ ràng hai năm không phải là khoảng thời gian ngắn!

Ngẫm lại, chính ra tôi cũng đã chở Kẹo Ngọt về nhà quá nhiều. Đáng lý ra hai người khác giới chở nhau về nhiều như thế ắt hẳn phải có mối quan hệ "không bình thường". Nhưng đằng này cả hai đứa tôi suốt hai năm vẫn dậm chân tại chỗ, thậm chí chỉ một chút cũng không nhích nổi lên. Vì thắc mắc đó nên ngay hôm sau đến trường tôi hỏi ngay Kẹo Ngọt:

- Cậu có cảm thấy gì mỗi lần tớ chở về nhà không?

- Thì tớ.. cảm thấy mệt!

- Không! Ý tớ hỏi là cảm giác ấy!

- Thì mệt chứ gì nữa! Nhà tớ ở trung tâm lận, mỗi lần ngồi sau xe cậu cả tiếng đồng hồ mệt muốn chết. Vậy mà cậu còn vừa đèo tớ vừa quay về nhà nữa, đúng là khâm phục thật!

Sau câu nói ấy của Kẹo Ngọt, tôi không dám hỏi thêm gì nữa. Tôi định hỏi rõ ra hơn là "cảm giác về tôi" nhưng lại sợ em biết tôi thích em nên im lặng và nghe em tiếp tục câu chuyện. Sự hụt hẫng ấy xem ra vẫn còn tiếp diễn dài hơn.

Cho đến một ngày, Kẹo Ngọt bảo với tôi:

- Từ nay cậu đừng chở tớ về nhà nữa!

- Sao vậy? - Tôi ngạc nhiên.

- Cậu và tớ đều lớn cả rồi, thân người thì cũng nặng hơn. Tớ sợ cậu không đủ sức để đèo tớ mỗi ngày!

- Có gì đâu! Cậu nặng hơn thì tớ cũng phải nặng hơn.. và khỏe hơn chứ! Yên tâm đi, tớ vẫn dư sức mà, kể cả chở cậu cả ba năm cấp ba cũng được!

Nói câu đó xong, bất giác tôi đỏ mặt quay đi. Còn Kẹo Ngọt thì vẫn phân trần:

- Thôi! Bố mẹ tớ mua cho tớ xe đạp điện riêng để đi rồi. Cậu chịu khó đạp xe một mình nha!

- Nhưng mà..

Tôi đứng chôn chân chết lặng giữa sân trường ngập nắng và hoa bàng rơi. Vậy là từ nay tôi đã không còn được đón đưa em mỗi ngày nữa, cảm giác y như ngày phải xa em vậy! Mặc dù em có lý do chính đáng là lo cho sức khoẻ của tôi nhưng tôi vẫn thấy đây giống như một lời từ chối hơn là lý do muốn tôi tốt lên. Tôi đã nghe Kẹo Ngọt quan tâm tôi kiểu này nhiều lần và bắt đầu nghi về sự thật đằng sau tất cả!

Nhưng sự thật là Kẹo Ngọt có xe đạp điện riêng thật, và em dùng nó để đi về với vài người bạn trong lớp. Riêng tôi phải đi về một mình trên con đường hoa, lòng cảm thấy trống trải thực sự. Tôi dừng lại ven đường ngắt một cành hoa sữa rồi hít lấy hít để mùi hương của nó. Nhưng hương hoa sữa đâu còn thơm như ngày chở em qua đây! Nó hắc và gây khó chịu khiến tôi phải vội vứt đi. Hoa sữa bây giờ cũng tượng trưng cho bản thân tôi vậy, ở bên người mình yêu thì rất đẹp, rất thơm nhưng khi người ấy không còn chung lối nữa cũng tự mờ nhạt đi và trở nên khó ngửi. Vì lý do đó nên tôi phải đạp xe qua trường của Quỳnh!

Trường con bé nằm gần ngoại thành nên rộng khủng khiếp. Tôi đứng ngoài cửa, thấy đám con gái túm năm tụm ba đang ăn quà vặt ngoài cổng trường, cố ngước mắt xem Quỳnh có ở trong đám ấy không. Quỳnh là một đứa ăn quà như mỏ khoét, lúc nào đến nhà nó chơi tôi cũng thấy nó đang nhai bim bim hoặc tu nước ngọt đến nhẵn đáy. Không ngoại lệ trường hợp hôm nay tan học nó sẽ ghé vào đây mua quà trước khi về nhà!

Quả nhiên là như thế, tôi đang để ý hàng quà vặt bên này thì có tiếng gọi từ phía bên kia:

- Anh Trang!

* * *và thấy nó đang gặm dở một cây xúc xích!

- Anh chờ em lâu chưa?

- Chờ thì chưa lâu nhưng sao ăn quà như mỏ khoét vậy bà nội?

Nó nhếch cái mắt lên:

- Kệ em!

* * *rồi lại ăn tiếp. Đến khi ăn xong nó mới hỏi tôi:

- Anh đến đây có việc gì đấy? Định về cùng em à? Mà Vy đâu?

Tôi không ngờ rằng Quỳnh lại tinh ý như thế khi phát hiện đằng sau xe của tôi trống hẳn so với mọi ngày. Nhưng tôi lại lấp lửng:

- Về nhà anh kể cho!

- Sao vậy? Hai người giận nhau à? Có gì thì cứ nói cho em biết đi, sao phải để khi về nhà?

Tôi kéo Quỳnh ra một góc bên cạnh trường nó và bắt đầu kể..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play