Nhiều ngày liền tôi cố gắng tìm kiếm Thế Vinh nhưng không có kết quả, không một ai biết anh ấy đã đi đâu, và tôi nghĩ mình nên bỏ cuộc thôi. Tôi kể Bích Chi nghe về cuộc gặp gỡ của tôi và Thủy Tiên, nó đã òa lên khóc nức nở vì lo lắng và bắt tôi phải đi xét nghiệm cho bằng được cho dù có tìm được Thế Vinh hay không. Lòng đầy ngỗn ngang, tôi vẫn nghe theo lời nó, đến một bệnh viện xa lạ nơi không có ai biết tôi là ai. Bích Chi vẫn luôn đi theo bên cạnh tôi, nó còn căng thẳng hơn cả tôi nữa. Giây phút cầm tờ kết quả xét nghiệm trên tay, tim tôi đập nhanh như thể sắp văng ra khỏi lồng ngực. Bích Chi thấy tôi ngập ngừng, nó vội giật lấy và mở ra xem, nước mắt nó rưng rưng ôm chầm lấy tôi rồi siết chặt giọng nghẹn ngào.

- San San, âm tính đó, là âm tính đó, chính xác là âm tính rồi.

Tôi như vừa được trở về từ cõi chết, ôm lấy Bích Chi, hai đứa tôi nhảy cẩng lên như những đứa trẻ được quà bánh.

- Mày làm tao hết hồn, sao lại khóc được như vậy hả?

Vừa lao nước mắt trên má nó tôi vừa trách yêu. Nó khịt khịt mũi vài cái rồi phụng phịu trả lời.

- Tại tao mừng quá mà.

- Mày biết không Chi, có lúc tao nghĩ hay là tao yêu mày cho rồi, mày đáng yêu kinh khủng luôn ấy.

- Thôi đi bà, mày mà yêu tao thì anh chồng bác sĩ của mày để cho ai.

- Nhắc mới nhớ, mấy ngày nay Minh Kiên không biết tại sao tao lại khác thường như vậy, anh ấy hẳn là đang lo lắng lắm.

- Giờ thì mày có thể yên tâm để làm cô dâu xinh đẹp rồi.

Nó khoát tay tôi kéo đi, sau những ngày u ám thì bây giờ bầu trời đã tươi sáng hẳn lên rồi. Chợt nghĩ tới Thế Vinh, tôi đứng khựng lại.

- Chi à, như vậy có phải Thế Vinh cũng thoát rồi không?

Bích Chi thở dài, vỗ vỗ vào đôi gò má tôi vài cái.

- Mày học y, sao lại đi hỏi tao? Nhưng mà mày nên tỉnh lại đi. Tại anh ta mà bây giờ mày mới phải có mặt ở đây, còn đi mà lo cho anh ta nữa. Quên ngay cho tao đi nghe chưa.

Tôi gượng gạo gật đầu. Ừ phải rồi, tôi nên quên anh đi, nếu tôi cứ mải lo lắng cho Thế Vinh thì đúng là quá bất công với bản thân mình và cả Minh Kiên nữa.

Nói đến Minh Kiên, nhiều ngày qua tôi không gặp anh, lý do là tôi cố tình đổi ca trực để không đi làm cùng giờ với Minh Kiên, chúng tôi chỉ nói chuyện qua loa bằng vài cuộc gọi ngắn ngủi. Tôi đã lo lắng không biết trả lời thế nào nếu Minh Kiên hỏi về những khác lạ của tôi, nhưng anh đã không hỏi. Minh Kiên chưa bao giờ khiến tôi phải khó xử.

Tôi đặt túi bánh cookie lên bàn và nhìn một lượt qua lịch làm việc của Minh Kiên đã được anh đánh dấu sẵn. Minh Kiên luôn bận rộn, lịch phẫu thuật dày đặc, vậy mà tôi lại luôn làm cho anh phải bận tâm về mình. Bích Chi nói đúng, tôi nên quan tâm nhiều hơn tới Minh Kiên thay vì chỉ ngồi im mà nhận lấy tình cảm và sự chăm sóc từ anh.

- San San, hôm nay em trực đêm mà, sao giờ này ở đây?

- Còn phải hỏi nữa, chị ấy tới chắc chắn là tìm bác Kiên rồi còn gì.

- Em ngồi chờ xíu đi, bác Kiên phẫu thuật gần xong rồi đấy.

Tôi mỉm cười gật đầu ngồi xuống ghế và lau dọn bàn làm việc giúp anh, tiện tay tôi kéo nhẹ ngăn kéo ra, đập vào mắt tôi là xấp hồ sơ của một cô gái xuất thân từ cô nhi viện Nhân Ái.

- Em chờ anh hả?

Giọng Minh Kiên vang lên phía sau lưng, tôi xoay người lại ngước mắt nhìn anh, trên tay tôi là xấp hồ sơ lấy ra từ ngăn tủ.

- Minh Kiên, anh điều tra thân thế của em?

Anh mỉm cười, không chút ngạc nhiên.

- Chờ anh một chút, anh đi thay đồ rồi cùng nhau đi dạo.

Tôi không đáp lại anh bằng bất cứ phản ứng nào. Tôi vẫn đang tự hỏi Minh Kiên điều tra thân thế của tôi để làm gì, vốn dĩ anh có thể hỏi tôi mọi thứ, tôi sẽ không dối gạt anh điều gì cả. Nhưng tại sao kia chứ?

Tôi im lặng suốt cả chặng đường đi bên anh. Ngược lại với tôi, sắc mặt Minh Kiên luôn vui vẻ, anh huyên thuyên kể tôi nghe về những câu chuyện phía sau phòng phẫu thuật. Chúng tôi ngồi xuống băng ghế trước bờ sông, gió thổi lồng lộng cũng không đủ để cuốn đi những ngỗn ngang trong lòng.

- Anh kể em nghe một câu chuyện nhé.

- Câu chuyện anh đã hứa sao?

- Ừ.

Minh Kiên gật đầu, vẫn luôn đan gọn những ngón tay tôi và anh vào nhau.

"Hai mươi năm trước..

- Anh làm gì vậy? Sao lại bắt thang ở đây, anh định trốn hả?

- Suỵt, nhỏ tiếng thôi.

Thằng bé leo xuống, vai còn đeo chiếc ba lô màu xanh nước biển.

Cô bé đứng bên dưới nhỏ giọng, thỏ thẻ.

- Anh định trốn thiệt hả?

- Ừ, anh phải đi tìm anh hai của anh.

- Anh hai của anh ở đâu?

- Không biết nữa, nhưng anh nhất định phải đi tìm ảnh. Em xem như không biết gì, đi vào ngủ đi.

- Nhưng mà anh không sợ hả? Trời bên ngoài tối lắm, hay để sáng rồi đi.

- Con nhỏ này bị hâm à, sáng mọi người thức dậy làm sao mà đi được nữa.

- Ờ ha.

Tiếng bao tử kiu lên liên tục, thấy thằng bé xoa xoa bụng, cô bé hỏi.

- Anh sao vậy? Đói bụng hả?

Thằng bé gật đầu.

- Ừ, anh không có tâm trạng để ăn.

- Anh không ăn sức đâu mà đi tìm anh hai của anh. Chờ em một chút nha.

Cô bé chạy vụt đi, thằng bé hỏi với theo.

- Em đi đâu vậy?

- Chờ em đi, nhớ đừng có đi đâu đó.

Một lát sau cô bé quay lại, hai tay ôm một con heo đất trong lòng.

- Cái gì đây, sao em mang nó ra đây?

Cô bé không trả lời, đập mạnh con heo xuống đất, vỡ nát. Nó ngồi xuống nhặt từng tờ tiền lẻ xếp lại gọn gàng. Thằng bé đứng nhìn rồi lặng đi.

- Cái này cho anh, anh mang theo mua đồ ăn cho no rồi đi tìm anh hai anh nha.

Nó dúi vào tay thằng bé toàn bộ số tiền mà nó có được.

- Ở đâu em có cái này?

- Con heo này mẹ để trong ba lô lúc đưa em đến đây. Em vẫn luôn giữ nó, mỗi khi có đoàn từ thiện đến lì xì riêng cho em, em đều cất vào đây.

- Anh không lấy đâu, của mẹ em cho em mà, sao em lại đập vỡ nó ra chứ?

Cô bé ngồi bệch xuống bãi cỏ, ngước mắt nhìn những ngôi sao đang nhấp nháy trên trời.

- Em chỉ cần được ở bên mẹ, mẹ bỏ em rồi, em không cần gì nữa.

- Vậy thì em để dành sau này cần tới.

Thấy thằng bé trả lại xấp tiền, cô bé nhất định giấu hai bàn tay mình ra phía sau.

- Em không cần tiền, anh muốn đi bụi thì cũng phải có tiền, nếu không có tiền anh sẽ chết đói đó. Hơn nữa, mấy đứa lớn tụi nó thấy sẽ giật lấy của em. Em bị tụi nó đánh nhiều lần cũng là vì cái này mà. Nếu như em cần tiền, thì khi cô chú tới từ thiện, sẽ lại cho, em sẽ lại để dành được mà. Anh mau đi đi, đi mua cái gì ăn đi.

Thằng bé siết chặt xấp tiền trong tay mình, nhìn cô bé một hồi lâu rồi quay đi, leo lên được vài bậc thang, nó nhảy phụt xuống, chạy đến trước mặt cô bé, nắm chặt lấy tay cô bé.

- Em đi với anh đi, em ở lại đây luôn bị mấy đứa lớn hơn ăn hiếp, tụi nó còn đánh em nữa. Em đi cùng anh, anh sẽ bảo vệ em.

Cô bé lắc đầu.

- Em không đi đâu, em ở lại đây em có ăn, có mặc, em còn được đi học nữa. Em muốn được đi học, và em cũng muốn chờ mẹ nữa. Biết đâu ngày nào đó mẹ sẽ quay lại tìm em. Anh mau đi đi, để bị người lớn phát hiện.

- Vậy anh đi nha. Em phải mạnh mẽ lên, nhất định không được để ai ăn hiếp mình, tụi nó đánh em thì em nhất định phải đánh trả lại biết chưa?

Cô bé gật đầu.

Thằng bé đi vài bước lại quay lại hỏi.

- Bé con, em tên gì?

- Em tên Linh San.

- Em hãy ở yên ở đây, anh sẽ quay lại tìm em."

Tôi nhớ ra rồi, cái cậu nhóc ngày xưa vừa chuyển đến cô nhi viện buổi sáng, buổi tối đã leo tường chạy trốn. Thời gian trôi qua, buổi tối hôm đó cũng trôi vào lãng quên. Lại nói mỗi năm đều có mấy cậu nhóc bỏ nhà đi bụi như vậy, tôi luôn là người phát hiện ra, và mỗi lần tôi đều đập vỡ một con heo. Sau này các mẹ phát hiện ra tôi là đứa tiếp tay thông đồng cho những cuộc trốn chạy đó, tôi đã bị trách phạt suốt một tháng ròng. Nhưng tôi lại lấy đó là niềm vui. Hồi ở cô nhi viện, mỗi tối khi mọi người đều đã ngủ say, thì tôi là đứa duy nhất còn thức, tôi đã từng nói là tôi thích buổi đêm còn gì.

- Thì ra anh là cậu nhóc đã hứa sẽ bảo vệ em năm đó?

Minh Kiên gật đầu.

Tôi mỉm cười tựa đầu vào vai anh. Tôi nên tin vào nhân duyên, hay tin vào cậu nhóc năm đó đã luôn mang trong mình lời hứa sẽ gặp lại.

- Anh luôn thắc mắc trong suốt hai mươi năm qua em đã đập vỡ bao nhiêu con heo đất?

- Em không nhớ nữa, nhưng anh là lần đầu tiên.

- Vậy là anh may mắn nhỉ. Nhưng tại sao lúc đó em không giữ anh ở lại? Và cả những đứa trẻ sau này nữa.

- Mỗi người đều có ước mơ và con đường riêng mình muốn đi. Em không phải là anh, không phải là họ, thì liệu em biết được đâu là con đường đúng đắn nhất dành cho mọi người. Nhưng em chắc chắn một điều, một khi ai đó muốn rời đi thì chính vì nơi đó không đủ khiến cho họ cảm thấy vui vẻ thoải mái, quan trọng nhất vẫn là họ không muốn ở lại.

Minh Kiên gật đầu, anh nghịch nghịch mấy lọn tóc trên vai tôi.

- Em biết không, có lúc anh đã nghi ngờ không biết liệu mình có nhận nhầm người không.

Tôi phì cười, tôi nghĩ đây là lời nói thật lòng nhất của Minh Kiên từ ngày chúng tôi gặp nhau cho đến giờ.

- Anh biết không, em thay đổi là vì câu nói của anh "Em phải mạnh mẽ lên, nhất định không được để ai ăn hiếp mình, tụi nó đánh em thì em nhất định phải đánh trả lại biết chưa?"

Thời gian trôi qua, tôi thật sự đã quên mất câu chuyện đêm hôm đó của tôi và Minh Kiên nếu như anh không nhắc lại. Nhưng tôi biết trong tâm trí mình có một ai đó đã từng nói với tôi như vậy, và tôi đã thay đổi, không còn là một cô nhóc hiền lành ngây thơ dễ bị bắt nạt. Sau này, tôi chính là đại tỷ của cô nhi viện Nhân Ái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play