Y tá Bình vừa bước vào đã ghé ngay chỗ của tôi, không ngoài dự đoán cô ấy cầm ngay mấy cái bánh cookie trên bàn và cho vào miệng ăn một cách ngon lành.

- Bánh cookie ở chỗ chị San là ngon nhất nhỉ.

Tôi phì cười.

- Bánh nhà làm, handmade chính hiệu mà.

- Em không nghĩ là chị biết nấu ăn luôn đó.

- Em nghĩ đúng, chị chỉ biết làm mỗi món bánh này thôi.

Mọi người đều phì cười, hẳn là ai cũng biết y tá Linh San là một người giỏi ăn nhưng không giỏi nấu. Giỏi làm việc bệnh viện nhưng đảm đang việc nhà thì chịu.

Vừa lúc Minh Kiên bước vào, sau khi trao đổi với chị Lan một số vấn đề về bệnh nhân sắp được phẫu thuật thì quay sang dặn dò y tá Bình vài chuyện. Anh đi lướt qua tôi, rồi chợt lùi lại vài bước, ghé người nói.

- Hôm nay hoàn tất thủ tục nhận bé Na phải không? Vậy tan làm anh chở hai mẹ con về.

Tôi mỉm cười gật đầu và ừ nhẹ một tiếng, rồi nhận ra những con người có mặt trong căn phòng lúc này đang mắt chữ O miệng chữ A trước thái độ của tôi và Minh Kiên dành cho nhau.

- Hai người là thật sao? Vậy chuyện hôm trước bác Kiên nói không phải chuyện đùa?

Chị Lan hất nhẹ vai tôi hỏi.

Anh Mạnh ngồi kế bên liền vỗ trán mấy cái vờ than khóc.

- Vậy là tôi mất em rồi sao Linh San của lòng tôi. Bao nhiêu năm tôi đuổi theo em, cuối cùng em lại bỏ tôi mà đi.

Y tá Bình mắt sáng rỡ vỗ vài cái vào vai Mạnh.

- Anh đừng buồn, anh thua trong oanh liệt, anh hãy nhìn người mà chị San chọn xem. Nhưng mà chị San, chị cao tay thật đó, mới dạo trước còn vờ không quan tâm tới bác Kiên.

Tôi thúc nhẹ vào hông Bình nói nhỏ.

- Em không cần nói mấy chuyện đó ở đây.

- Còn em không cần phải ngượng, anh biết hết mà. Tan làm gặp nhau, giờ anh phải vào hội chuẩn.

Minh Kiên rời đi ngay, tôi lại bị một phen trêu chọc không lối thoát.

- Linh San mà biết ngượng sao? Bác Kiên thật là lầm quá lầm.

- San à, em thật sự là người dịu dàng như vậy bên cạnh bác Kiên sao? Chị không còn tin vào mắt mình nữa.

- Ôi mấy cái người này, hãy xem em là một người phụ nữ bình thường đi chứ. Em xin khẳng định lại nhé, em rất là nữ tính nha.

Mọi người phá lên cười, tôi biết mà, tôi biết khi mối quan hệ của chúng tôi công khai, thì mọi người sẽ phản ứng bằng cái kiểu này. Chính tôi còn không tưởng tượng được mối quan hệ này là thật huống hồ gì là người khác. Nhưng mà cái cảm giác có một ai đó quan tâm, có một ai đó kề cận bên mình, có một ai đó trân trọng mình, có một ai đó bất chấp mọi ánh nhìn chỉ hướng về một mình mình thôi nó mới tuyệt dịu làm sao.

Nguyên một ngày dài chỉ cần có chút thời gian ngắn ngủi nào được giải lao là y như rằng tôi bị tra hỏi đủ thứ chuyện về mối quan hệ với Minh Kiên. Mặc dù hơi phiền một chút, nhưng tâm trạng thì vui vẻ nhiều hơn. Và vui hơn nữa là hôm nay bé Na xuất viện, tôi bắt đầu cuộc sống của một người mẹ bên thiên thần bé nhỏ đáng yêu của mình.

- Linh San, lát em qua ký giấy tờ cho bé Na nha.

- Dạ em biết rồi chị.

Tôi đang vô cùng phấn khởi, căn nhà nhỏ của tôi từ hôm nay sẽ rộn rã tiếng cười, không còn cô độc một mình trong bốn bức tường tối tăm. Từ hôm nay tôi có một gia đình cho riêng mình. Minh Kiên nói nếu tôi không ngại, anh muốn sớm kết hôn, cùng tôi chăm sóc bé Na. Nhiều khi tôi không hiểu được động lực nào khiến Minh Kiên lại quyết định đến và gắn bó với tôi nhanh như vậy. Tôi không nghi ngờ về sự chân thành của Minh Kiên, tôi chỉ là luôn do dự về chính bản thân mình. Tôi đã khao khát một gia đình ấm cúng. Lẽ ra tôi nên vui vì cuộc đời tôi đã bước sang một trang mới tươi sáng như tôi hằn ao ước. Vậy mà, cứ nghĩ đến Minh Kiên, cảm giác có lỗi và bất công với anh ấy ngày một lớn dần trong tôi. Tôi thích Minh Kiên là thật, anh ấy mang đến cho tôi những dịu dàng, những ấm áp, những bao dung và trân trọng nhưng hình ảnh Thế Vinh lại luôn xuất hiện mỗi khi tôi đối diện với anh, tôi chưa thoát ra được quá khứ và hình bóng người cũ. Tôi chưa thoát ra được những trăn trở của bản thân. Tôi đang ngụp lặn trong những thật thật giả giả mơ mơ hồ hồ.

- Linh San à, có người cần gặp chị.

- Là ai vậy Bình?

- Dạ.. là mẹ ruột của bé Na.

Tôi sững người, tôi có nghe nhầm không chứ.

Từ xa, tôi đã nhận ra được người mình cần phải gặp, là cặp thanh niên một nam và một nữ ăn mặc sành điệu ngồi trên băng ghế chờ của bệnh viện. Tôi thở dài, tin chắc rằng ai nhìn thấy họ cũng sẽ có cảm giác như tôi.

Vừa nhìn thấy tôi đến, cả hai liền đứng dậy, tôi gật đầu chào, nhìn xuống hai đôi tay đang siết chặt vào nhau, sự lo lắng sợ hãi hiện rõ trên từng nét mặt.

- Hai đứa ngồi xuống đi. Em là Hoàng Oanh, còn em là Tấn Phát phải không?

Tôi xác nhận lại một lần nữa để tránh nhầm người, nhưng thực tế thì nhìn thái độ của hai đứa nhỏ đã là một lời khẳng định rồi.

- Dạ, chị, chị cho tụi em nhận lại bé.. bé..

- Bé Na. Mọi người ở đây đặt tên cho con là Na.

Tôi tiếp lời của Hoàng Oanh, giọng con bé đang run run như sắp khóc.

- Dạ, là bé Na, chị ơi, tụi em có lỗi, do Hoàng Oanh quá hoảng sợ, lo lắng ba mẹ biết được sẽ tức giận nên em ấy đã thiếu suy nghĩ. Em nghe nói chị đã hoàn tất thủ tục nhận bé Na làm con nuôi, chị ơi, tụi em có lỗi với con, chị cho tụi em xin lại.

- Vậy bây giờ ba mẹ của hai đứa đã biết chuyện này chưa? Bệnh viện đã ra thông báo một thời gian rồi, tại sao hai em không đến nhận bé sớm hơn?

Hoàng Oang không nói được gì, con bé chỉ ngồi khóc nấc lên.

Tôi nhìn thấy từ lúc gặp tôi, Tấn phát chưa bao giờ buông tay con bé ra.

- Tui em xin lỗi, tất cả là lỗi của em, em và Oanh cãi nhau và chia tay trước khi biết Oanh mang thai bé Na. - Vừa nói Tấn Phát vừa siết chặt tay Hoàng Oanh và không rời mắt khỏi con bé – Chắc chắn là Oanh đã rất hoảng sợ và lo lắng nên mới làm vậy. Giờ em đã biết Oanh có con với em, em không thể nào bỏ rơi hai mẹ con được. Tụi em sẽ cùng nhau chăm sóc cho con. Chị cho tụi em nhận lại con nhé, em rất biết ơn chị, nếu không có chị có lẽ bé Na bây giờ đã..

- Hai đứa cứ bình tĩnh đã. Chị nghe nói hai đứa còn đi học, gia đình chưa biết phải không? Chị không có ý gì, nhưng hai em dự định sẽ chăm sóc bé Na như thế nào nếu gia đình hai em không thừa nhận.

Hoàng Oanh ngước mắt lên nhìn tôi, nhìn hai hàng nước mắt chảy dài trên gương mặt con bé tôi lại thấy thương, tôi đã quên hết mọi căm phẫn lúc mới phát hiện ra bé Na. Con bé còn quá nhỏ, sự hoảng loạn đã khiến con bé không thể nghĩ được quá nhiều. Nhìn con bé lúc này tôi cảm nhận được sự ân hận tội lỗi của một người mẹ đã bỏ rơi con mình. Và cả những hoang mang trước câu hỏi của tôi về tương lai phía trước. Con bé đảo mắt sang nhìn Tấn Phát như đang chờ đợi và hy vọng. Phải rồi, giây phút này con bé còn có thể dựa vào ai ngoài người con trai bên cạnh mình kia chứ.

- Em sẽ cố gắng thuyết phục gia đình hai bên, ba mẹ rất thương em, chắc chắn cũng sẽ yêu thương bé Na. Nếu hai gia đình không thừa nhận, em cũng quyết tâm chăm sóc cho hai mẹ con, cùng lắm là em nghỉ học, em sẽ làm bất cứ việc gì để lo cho hai mẹ con Oanh.

Tôi lặng nhìn hai đứa một hồi lâu, tuổi trẻ luôn có những lúc bồng bột và thiếu suy nghĩ, nhưng chỉ cần yêu thương đủ lớn thì có gì không thể vượt qua kia chứ. Tôi cũng ao ước mình được một lần yêu hết mình bất chấp tất cả như vậy.

Hoàng Oanh nắm lấy tay tôi, bàn tay con bé lạnh toát.

- Chị, em gặp bé Na được không?

Tôi vỗ nhẹ lên tay con bé rồi mỉm cười.

- Tất nhiên là được, hai em cứ yên tâm, con gái của hai em sẽ không có ai tranh giành cả. Bé sẽ về với hai em.

Gia đình nhỏ ba người cứ tíu tít với nhau, Hoàng Oanh và Tấn Phát đúng là hai đứa trẻ con, trẻ con chăm trẻ con không biết rồi sẽ có bao nhiêu chuyện dở khóc dở cười xảy ra. Cho dù là vậy thì tôi tin gia đình nhỏ sẽ luôn tràn ngập tiếng cười và yêu thương.

Vậy là căn nhà nhỏ của tôi cuối cùng cũng chỉ có một mình tôi thôi. Giây phút trao bé Na về với gia đình của con, tôi đã hụt hẫng, cảm giác như mình vừa mất đi một điều gì đó rất thiêng liêng, rất quan trọng trong cuộc đời mình. Thời gian qua ở bên cạnh bé Na, mỗi ngày nhìn con bú, nhìn con ngủ, nhìn con khóc, nhìn con cười đã trở thành một phần cuộc sống của tôi. Dù chỉ vài ngày ngắn ngủi thôi, nhưng những ngày sắp tới chắc là tôi sẽ nhớ con nhiều lắm.

- Bé Na về với gia đình rồi hả em?

Minh Kiên vừa bật ô vừa hỏi tôi.

- Ở bên ba mẹ ruột của mình, chắc chắn bé Na sẽ là một đứa trẻ hạnh phúc.

- Ở bên cạnh em, anh chắc chắn là người đàn ông hạnh phúc nhất. Về thôi, chúng ta cùng nhau đi ăn lẩu cay nhé.

Tôi khẽ cười gật đầu, nép vào lòng Minh Kiên, cùng đi dưới chiếc ô anh che, tôi cũng tin rằng mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play