Chứng dị ứng với cồn của Trương Khởi Linh chắc là không nghiêm trọng lắm, buổi chiều hôm sau đã xuất viện.
Nói tới cũng lạ, sau chuyện cản rượu kia, Ngô Tà cảm thấy lúc ở một mình với vị cấp trên này không còn gượng gạo như trước nữa. Trước kia cậu nghĩ cậu biết được bí mật của hắn, nên sợ chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là bị ép nghỉ việc, có điều đã hơn nửa năm trôi qua, sếp đúng là đang bồi dưỡng cậu, thậm chí còn mạo hiểm cản rượu giúp cậu.
Thật ra người này không xấu, lòng dạ rất tốt, Ngô Tà nghĩ vậy. Nếu không phải ngày thường hắn lạnh lùng nghiêm khắc, khiến người ta có cảm giác đụng một cái là phạm lỗi thì Trương Khởi Linh là một người sếp tốt. Tuy tính hướng cá nhân của hắn có hơi khác người một tí, nhưng hắn chưa bao giờ lợi dụng công việc để thân thiết với đồng nghiệp nam, xem ra cũng là người biết giữ mình. Hình như người thông minh nào cũng hiểu được đạo lý "thỏ không ăn cỏ gần hang." Cẩn thận như thế nhất thời làm Ngô Tà yên tâm, cậu cảm thấy đường công danh sau khi tốt nghiệp của mình bây giờ vô cùng rực rỡ.
Cuộc họp thường kỳ buổi sáng hôm nay chấm dứt, Ngô Tà lại theo Trương Khởi Linh tham gia một cuộc họp video với khách. Sau khi cuộc họp chấm dứt, cậu ôm máy tính rời khỏi phòng họp, mà Trương Khởi Linh hình như vẫn đang trong phòng họp chờ gì đó. Ngô Tà trở lại bàn làm việc của mình, mở máy tính lên, đột nhiên trong đó truyền tới tiếng của Hắc Nhãn Kính.
"Chuyện giải quyết xong hết rồi."
Ngô Tà hoảng sợ ngó trái ngó phải, cũng may giờ này là sáng sớm thứ hai, tất cả mọi người đều đang bận chuyện của mình nên không ai chú ý. Cậu chỉnh chế độ yên lặng, cẩn thận kiểm tra mới phát hiện notebook của mình vẫn đang kết nối với hệ thống đường truyền của cuộc họp, mà lúc này Trương Khởi Linh đang nói chuyện với Hắc Nhãn Kính. Camera của cuộc họp đang tắt, nhưng micro thì không, tiếng hai người nói chuyện truyền qua rất rõ ràng.
Theo lý thuyết thì ngắt kết nối, không nghe gì mới là an toàn nhất, nhưng đầu ngón tay của Ngô Tà đặt lên nút đỏ không có nhấn xuống. Cậu lấy tai nghe từ trong túi ra cắm vào, tắt chế độ yên lặng đi.
Hắc Nhãn Kính: "Cũng may chuyện lần này không bị làm ầm ĩ, nhưng kéo dài như vậy rất mất lòng những người đó. Sau này tiếp xúc với người của bộ phận thu mua nhớ phải chú ý nhiều hơn, còn có lần sau nữa thì đừng nói mất khách, ngay cả vị trí của anh coi chừng cũng phải chắp tay nhường cho người khác. Đừng nói tôi không nhắc nhở anh, người nhằm vào anh nhiều lắm đó, chỉ cần anh bên này xảy ra chuyện gì là bên kia sẽ lập tức lật ngay cho xem."
Trương Khởi Linh: "Sau khi vụ này kết thúc, cậu có thể giải quyết với công ty được rồi."
Hắc Nhãn Kính: "Yo, qua cầu rút ván, cứ vậy mà đuổi tôi đi, tôi sợ anh à? Không sợ Ngô Tà gây rắc rối cho anh sao?"
Tay Ngô Tà run run, thiếu chút nữa làm đổ cà phê lên máy tính, nhanh chóng buông ly xuống chăm chú nghe lén.
Trương Khởi Linh: "Cậu ta sẽ không."
Hắc Nhãn Kính: "Ha ha ha, anh vậy mà tin tưởng cậu ta. Mà thôi, đối với một "đồng chí nhỏ" như cậu ta, đương nhiên sẽ không hứng thú với phụ nữ. Lỡ như một ngày nào đó người của bộ phận thu mua đổi thành mấy em giai trẻ xem, chưa chắc sẽ không cọ ra lửa, đốt mất cái mặt liệt nhà anh đâu. Được rồi được rồi tôi không nói nữa, đừng có dùng ánh mắt cá chết đó mà nhìn tôi. Đúng rồi, tôi mới nhận một vụ ở phía Bắc, chắc là khoảng thời gian tới không rảnh đâu, anh có chuyện gì khó giải quyết cũng đừng tìm tôi. Chờ tôi bận bịu xong thì mời tôi đi uống rượu là được."
Ngô Tà rút tai nghe ra, nhìn về phía phòng họp ngẩn người. Tuy cậu chỉ nghe câu được câu không, nhưng đại khái vẫn đoán được chuyện này hơn phân nửa là có liên quan tới người phụ trách trước kia của vị trí mà cậu đang làm.
Lúc Ngô Tà xin vào vị trí này căn bản không ôm hy vọng gì, CV cũng in hơn trăm bản, đi phỏng vấn cũng trên dưới mấy chục lần mà vẫn không có nổi một cái offer, cho nên sau đó chỉ cần vị trí nào hơi có chút liên quan tới chuyên ngành của cậu là cậu nộp luôn. Sau khi nhận được lời mời phỏng vấn, Bàn Tử còn dựa vào nhiều năm kinh nghiệm lăn lộn giang hồ nhắc nhở cậu, nói vị trí này là muốn tuyển một người tài có kinh nghiệm làm việc, một đứa non nớt như cậu chỉ là tới cho đủ số, phối hợp với HR sau đó bị từ chối mà thôi. Cho nên lúc Ngô Tà nhận được offer, miệng của Bàn Tử há to tới độ có thể nhét được cả quả sầu riêng. Cũng bởi vì nguyên nhân này nên Ngô Tà cực kỳ đặt nặng phần công việc này, chỉ sợ không cẩn thận một chút sẽ bị người ta đuổi mất.
Đi làm không bao lâu, cậu chợt nghe nói vị phụ trách trước kia nghỉ việc rất đột ngột. Nếu chỉ là nhảy việc bình thường thì ít nhiều gì cũng có người biết là đi đâu, cùng một thành phố, quanh đi quẩn lại không không có bao nhiêu nơi, nhiều khi xoay người một cái là có thể tình cờ gặp mặt, nhưng người này sau khi nghỉ việc thì biệt vô âm tín. Quan trọng hơn chính là, lúc đó người này cũng không phải nghỉ việc trong danh dự, mà là ra khỏi công ty cùng với Trương Khởi Linh, bộ phận HR và bảo vệ; máy tính, điện thoại, thẻ ra vào, tất cả đồ đạc trong công ty, ngay cả ly uống nước cũng không mang theo, hai tay trống không mà ra khỏi cửa lớn. Rốt cuộc tại sao người đó bị sa thải không ai biết được, cấp cao của công ty giữ chuyện này kín như bưng, ngay cả A Ninh là người giỏi nhất của bộ phận quan hệ công chúng cũng không hỏi thăm được gì.
Cựu nhân viên kinh doanh, bộ phận thu mua, phụ nữ, phiền phức, tòa án. Mấy từ mấu chốt này mà gom lại một chỗ cũng đủ vẽ ra được một bộ phim ngôn tình công sở máu chó. Nhưng nếu đã đề cập tới luật pháp, vậy thì chắc trong này có giao dịch gì đó mờ ám. Đã từng nếm mùi bị rắn cắn, lúc Trương Khởi Linh tuyển người lần nữa, anh đã chọn Ngô Tà - người lúc đó vừa mới ra trường chưa kịp hiểu sự đời là gì, từ hàng trăm nhân viên kinh doanh thân kinh bách chiến, kinh nghiệm đầy mình.
Ngô Tà cẩn thận nhớ lại, đột nhiên phát hiện lúc Trương Khởi Linh giao khách hàng lớn nhất Hoa Trung vào tay cậu đúng là sau khi gặp cậu trong quán bar.
Từ từ, hình như có một số việc không đúng lắm thì phải.
Lúc trước Ngô Tà vẫn nghĩ, bởi vì cậu bắt gặp Trương Khởi Linh với Hắc Nhãn Kính hẹn hò trong quán bar, cho nên Trương Khởi Linh mới cho cậu chỉ tiêu coi như là phí bịt miệng. Bây giờ xem ra nguyên nhân thật sự là do Trương Khởi Linh hiểu lầm Ngô Tà là đồng tính luyến ái, sẽ không nảy sinh vướng mắc với nhân viên nữ của bộ phận thu mua cho nên mới giao trọng trách này cho cậu...
Cái này mẹ nó muốn nhịn cũng nhịn không được. Phí bịt miệng thì thôi đi, cái này là đang kỳ thị tính hướng đúng không? Ông đây là trai thẳng!
Ngô Tà bỗng nhiên đứng dậy, cả người tức giận muốn tới phòng họp nói cho rõ ràng.
Hắc Nhãn Kính đi từ trong phòng họp ra, thấy Ngô Tà cả người xù lông thì vỗ vai cậu: "Cố lên, ông trời coi trọng cậu đó."
Một cái vỗ này khiến Ngô Tà quay về hiện thực. Thực ra đây là một hiểu lầm tốt đẹp, tuy là sự phức tạp trong đó khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười, nhưng kết quả kỳ thật vô cùng tốt, tổng giám đốc bộ phận kinh doanh Trương Khởi Linh có thể tìm được nhân viên khiến hắn "yên tâm" giao việc, tay mơ như Ngô Tà có thể nhận được sự bồi dưỡng và đãi ngộ của một nhân viên kinh doanh có kinh nghiệm, công ty không lỗ, giữ được khách hàng lâu năm. Quả thực là một mũi tên trúng ba con chim, quá là tuyệt vời.
Về thanh danh cá nhân mà nói, cũng chỉ là sếp và tình nhân của sếp (bây giờ xem ra hai người hình như cũng không phải loại quan hệ này) hiểu lầm Ngô Tà, hơn nữa cũng không có công bố cho mọi người cùng biết. Cho nên nếu tương lai có một ngày Ngô Tà đi tìm bạn gái thì cũng sẽ không ảnh hưởng gì.
Ngô Tà yên lặng hít sâu, nhìn Hắc Nhãn Kính xuống lầu đi xa. Trương Khởi Linh gọi cậu từ đằng sau, kêu cậu đi tìm thư ký sắp xếp quà tặng năm mới cho khách hàng.
Gần tới cuối năm, những đợt gió se lạnh cũng không ngăn được sự hào hứng đi mua sắm của mọi người. Ngô Tà ôm trong người ba giỏ quà tặng năm mới đứng ở cửa công ty chờ bắt xe. Ba app đặt xe cùng lên đơn, nhưng không đặt được một chiếc xe nào, cậu đành cam chịu đứng ven đường ngoắc taxi. Cho dù không phải là giờ cao điểm, nhưng mà mười xe chạy ngang cả mười xe đều có khách ngồi.
Giỏ quà không nhẹ, được bao lại bằng giấy nilon nên trơn tay, chỉ có thể ôm vào trong lồng ngực. Từ xa nhìn lại, trông Ngô Tà như một ông bố bỉm sữa ôm con nhỏ sinh ba – trừ chật vật ra thì chỉ có chật vật. Nếu không có cô lễ tân xinh đẹp giúp cậu ôm mấy thứ này vào lòng thì còn lâu cậu mới ra được tới cửa công ty. Vậy mà cậu còn phải rút một tay ra để thao tác app đặt xe, với dùng hết sức lực khua tay, cầu nguyện cho một tài xế nào đó hỏa nhãn kim tinh có thể nhìn thấy nhu cầu hèn mọn của cậu.
Một chiếc SUV màu đen dừng ở ven đường, chặn mất tầm nhìn đón xe của Ngô Tà. Cậu vừa bước nhanh sang một bên vừa mắng thầm trong lòng thứ tài xế gì mà đậu xe không nhìn đường.
Giỏ quà che khuất, chỉ lộ ra nửa cái đầu của Ngô Tà, một đôi mắt to phẫn nộ phát ra thù oán, cuối cùng dưới sự hối hận không kịp của chủ nhân mà tiêu tán trên mặt Trương Khởi Linh.
Chắc là bản thân thu mắt nhanh lắm cho nên Muộn Du Bình nhất định không thấy được, mà cho dù có thấy thì với mức độ tình cảm phong phú bằng âm của Muộn Du Bình chắc chắn cũng sẽ không nhìn ra ý nghĩ của cậu. Thù hằn chính là vì cậu mệt mỏi, đúng, chính là như vậy.
Đang lúc Ngô Tà chìm đắm trong mớ suy nghĩ loạn thất bát tao thì Trương Khởi Linh đã mở cốp sau ra, lấy mất hai giỏ quà trong lòng Ngô Tà bỏ vào trong xe.
"Bỏ hết đồ lên xe đi." Trương Khởi Linh thấy Ngô Tà vẫn đứng sững tại chỗ, đành phải mở miệng chỉ thị.
"A, quản lý Trương, anh cũng đi à?" Lời mới ra khỏi miệng, Ngô Tà liền cảm thấy chỉ số thông minh của mình rớt xuống. Nếu Trương Khởi Linh không phải đi gặp khách hàng thì bỏ giỏ quà lên xe làm gì? Mang về nhà tự ăn à?
"Lên xe." Trương Khởi Linh lại không thể không chỉ đạo hành động của Ngô Tà.
"A được, cảm ơn anh."
Trong xe rất ấm áp, ba hồn bảy vía bị gió thổi tan bên ngoài trở về chỗ cũ, thành ra cơ thể Ngô Tà nhanh chóng nóng lên. "Tôi hơi nóng, có thể chỉnh hệ thống sưởi thấp xuống được không?"
Trương Khởi Linh đánh tay lái quẹo trái, không trả lời.
Muốn ăn thì lăn vào bếp, cơm no áo ấm. Đợi cho xe chạy vững rồi, Ngô Tà tự giác vươn tay chỉnh hệ thống sưởi, không ngờ ngón tay hai người lại ngẫu nhiên tiếp xúc trước núm vặn, như hai viên bi va chạm trong đề vật lý trung học, vừa đụng vào đã tách ra. Tuy rằng thời gian tiếp xúc rất ngắn ngủi nhưng Ngô Tà cảm nhận rõ ràng, ngón tay của Trương Khởi Linh rất lạnh.
"Không sao, không nóng, không cần chỉnh nữa đâu." Ngô Tà lập tức sửa miệng.
Làm người, nhất là làm cấp dưới thì phải biết điều, tay sếp lạnh như thế tức là sếp không nóng, có thể còn đang lạnh, vậy thì mình có nóng cũng phải tự chịu. Sếp đã lái xe thay mày rồi, còn phải để ý tới chuyện nóng lạnh của mày nữa à?
Trương Khởi Linh lại vươn tay chỉnh độ ấm trong xe xuống một chút.
Gió thổi từ điều hòa ra rất ấm, khí chất của Trương Khởi Linh rất lạnh, bầu không khí trong xe có hơi quái dị.
Đây là lần đầu tiên Ngô Tà ngồi xe của Trương Khởi Linh, cho nên ban nãy không nhận ra được ngay. Ngoại trừ những lúc phải họp thường kỳ ra thì đa số nhân viên kinh doanh sẽ không ngồi lì ở văn phòng mà chạy tới chỗ khách hàng. Thỉnh thoảng Ngô Tà phải đi gặp khách hàng với Trương Khởi Linh cũng toàn là tới chỗ hẹn mới thấy mặt. Trong nội thành kẹt xe đến không thở nổi, không tiện đậu xe, cho nên bắt xe đi tiện hơn tự lái xe rất nhiều. Nghĩ đến đó, Ngô Tà chợt phát hiện ra, tuy đã vào công ty hai năm rồi nhưng Trương Khởi Linh vẫn còn lái một chiếc xe tầm thường như vậy. Nhớ lại tiểu khu hắn ở và cách bài trí trong phòng của hắn thì thế nào cũng phải lái một chiếc Camaro đắt tiền mới đúng chứ.
Cũng không thể để bầu không khí xấu hổ như thế mãi được.
"Lượng đơn đặt hàng của xx năm nay đã sắp vượt qua năm ngoái, người của bộ phận thu mua có nói đầu tháng sau có thể sẽ còn tăng lên, chủ yếu là vì năm ngoái trữ hàng, yêu cầu hàng của chúng ta phải đưa qua đó trước Tết âm lịch. Tôi đã liên hệ bên phía nhà xưởng, bộ phận kế hoạch sản xuất đã trả lời chắc chắn là được. Hôm nay tôi sẽ giục lại người của bên thu mua, nhắc bọn họ nhanh chóng đặt hàng. Cứ như vậy thì doanh số năm nay có thể tăng thêm 10%."
Ngô Tà làm một cái báo cáo đơn giản giống như trong cuộc họp thường kỳ. Thực ra những nội dung này mấy hôm trước cậu đã báo cáo qua, chỉ có chuyện liên hệ nhà xưởng xem như mới. Làm nhân viên kinh doanh sắp được hai năm, kỹ năng tìm đề tài nói chuyện phiếm chắc hẳn phải có, nhưng bất kể là ai, ở trước mặt Trương Khởi Linh đều sẽ bị đánh về nguyên hình, bởi vì bất kể là đề tài nào, hắn vĩnh viễn chỉ có một biểu tình, một phản ứng – chính là không có phản ứng gì. Cả bộ phận kinh doanh đều nhất trí cho rằng Trương Khởi Linh chỉ có phản ứng với nội dung báo cáo, hắn chính là định nghĩa của một kẻ cuồng công tác không hơn không kém. Nếu không thì sao mà giải thích được đang trong lúc thị trường bão hòa mà hắn có thể kéo hết chỉ tiêu của mọi người lên được? Chuyện này chẳng khoa học chút nào.
"Ừ."
Quả nhiên, biết ngay là cái thể loại này mà. Ngô Tà thở dài, lại tùy tiện báo cáo một ít công tác cuối tuần về công ty.
"Đây cũng để tặng cho khách hàng à?" Trương Khởi Linh liếc nhìn cái hộp màu hồng nhạt mà Ngô Tà đang cầm trong tay nãy giờ, trên nắp hộp có một trái tim to to màu đỏ, trong đó là những viên chocolate xinh đẹp.
"Hả, đúng vậy, nhưng mà cái này không phải do thư ký chuẩn bị." Ngô Tà giơ hộp chocolate trong tay ra. "Cuối tuần này là sinh nhật của một người bên bộ phận tài vụ phía khách hàng, trùng hợp tôi mang giỏ quà sang đó nên muốn tặng một món nho nhỏ, cũng không quý giá gì, không trái với quy định công ty. À, cái này là do tôi tự bỏ tiền, sẽ không báo lên kế toán đâu."
Trương Khởi Linh có chút đăm chiêu nhìn hộp chocolate. Màu hồng phấn, trái tim màu đỏ.
Ngô Tà đột nhiên phản ứng lại, không xong rồi, sao lại quên mất bí mật mình mới nghe lén được mấy ngày trước cơ chứ. Trương Khởi Linh chắc hẳn rất ghét nhân viên kinh doanh quá thân thiết với khách hàng, nhất là còn có liên quan tới tình cảm.
Oan quá đi mất, mà cái họa này còn từ Bàn Tử mà ra nữa. Việc này nói ra thì dài, tóm lại là Bàn Tử đang theo đuổi Vân Thái, trùng hợp là Vân Thái đang là nhân viên tài vụ ở công ty khách hàng của Ngô Tà. Tháng trước thúc sổ sách, Vân Thái nể mặt Bàn Tử giúp Ngô Tà một lần, chưa qua một ngày đã thanh khoản hết sổ sách tới kỳ hạn. Cũng do Bàn Tử nói tháng sau là sinh nhật Vân Thái, để Ngô Tà tặng một món quà nho nhỏ trước làm đồ khai vị, món chính cuối tuần Bàn Tử sẽ tự mình đưa qua.
Nếu giải thích cho Trương Khởi Linh chuyện này sẽ càng khiến sự tình trở nên phức tạp hơn. Dù sao cậu cũng không thể đề đao cướp bạn gái của Bàn Tử, chỉ cần mình đi đứng ngay thẳng, không gặp phải phiền phức gì, chắc Trương Khởi Linh cũng không thu lại khách hàng hay sa thải mình đâu nhỉ. Trải qua hơn một năm làm việc với nhau, Ngô Tà tin là Trương Khởi Linh tuy nghiêm khắc nhưng không phải là người không có lý lẽ.
Đường vào nội thành coi như cũng thoáng, rất nhanh đã xong quãng đường khó xử này. Mắt thấy đường ra ngoại thành sắp biến thành bãi đậu xe, không biết lát nữa tan tầm tới giờ cao điểm thì còn biến thành kiểu gì nữa. Trong lòng Ngô Tà bắt đầu lo lắng, hay là lát nữa mình đi tàu điện ngầm về? Tuy như vậy thì đường về nhà sẽ từ một tiếng biến thành hai tiếng rưỡi, nhưng nếu phải ngồi trong xe sếp chịu đựng bầu không khí quái dị này một tiếng thì thà đi tàu điện ngầm hai tiếng còn hơn.
Trong đầu Ngô Tà tính toán nhỏ nhặt cạch cạch cạch, tay cũng không rảnh rang gì, sau khi xuống xe tự giác ra cốp sau lấy giỏ quà. Cấp trên không có mắt học theo mấy cô lễ tân, nhất nhất bỏ mấy giỏ quà vào lòng Ngô Tà, đóng cửa xe, sau đó thờ ơ nói một câu: "Lát nữa xuống bãi đậu xe chờ tôi."
Chờ Ngô Tà thăm hỏi xong các chị em của phòng thu mua, phòng hành chính và phòng tài vụ xong, thở dài nhẹ nhõm trở về bãi đậu xe thì Trương Khởi Linh đã chờ ở trong xe rồi.
Cánh cửa bên phía tài xế được mở ra, đôi chân thon dài thò ra từ ghế lái dẫm lên mặt đất, cơ thể của Trương Khởi Linh nghiêng ra ngoài, cẩn thận đọc xấp tài liệu đang cầm trong tay. Nhìn thế này thì có lẽ hắn đã đợi được năm mười phút gì rồi. Người tan tầm về nhà vội vội vàng vàng, cả bãi đậu xe tràn ngập không khí mệt mỏi lo lắng, chỉ có quanh chiếc xe này là có vẻ bình tĩnh yên lặng.
Ngô Tà nghĩ, Muộn Du Bình chính là người như thế, luôn khiến người ta có cảm giác vững tâm, giống như một chiếc mỏ neo lúc nào cũng có thể khiến một con thuyền đang trôi dập dờn đứng vững lại.
Có điều chiếc mỏ neo này hình như rất nhạy cảm với xung quanh, Ngô Tà còn cách xe những năm sáu bước mà Trương Khởi Linh đã ngẩng đầu lên nhìn cậu, cất tài liệu trong tay, ngồi ngay ngắn khởi động xe.
"Ngại quá, đã để anh đợi lâu rồi. Mấy bộ phận đều phải đi một vòng, có hơi mất thời gian. Người của bộ phận thu mua nói một hai tuần nữa sẽ gửi đơn đặt hàng qua. Anh xong chuyện rồi à?"
"Ừ."
"Vậy phiền anh tìm một trạm tàu điện rồi thả tôi xuống là được."
Xe vững vàng lăn bánh, vòng hai vòng bãi đậu xe rồi đi ra. Trương Khởi Linh mở radio, tiếng bản concerto cho violin số 2 vang lên.
Cứ như đang học đòi văn vẻ vậy, không đúng, đây chắc mới là gu của Trương Khởi Linh, tiếng piano cổ điển và Trương Khởi Linh đột nhiên trở nên rất hài hòa.
Có lẽ là bầu không khí trong xe tốt, có lẽ do mệt mỏi cả ngày, có lẽ ban nãy trên đường tinh thần khẩn trương quá độ, có lẽ là do thân xe rung lắc phù hợp, tóm lại là Ngô Tà không thể kháng cự được sức hấp dẫn của bản concerto, bất tri bất giác ngủ mất.
Giấc ngủ này có chút sâu, lúc Ngô Tà mở mắt ra thì xung quanh đã hơi tối, cậu lập tức bừng tỉnh, cơ thể theo bản năng đứng lên thì bị dây an toàn giữ chặt vào ghế. Trời đã tối, trong xe không mở đèn, chỉ có đèn đường bên ngoài chiếu vào cửa sổ xe.
"Đây là... Tới nhà tôi rồi?" Ngô Tà nhìn ngoài cửa sổ, xác nhận vị trí của mình, sau đó quay đầu nhìn Trương Khởi Linh đang ngồi trên ghế lái.
Trời ạ, thế mà ngủ quên mất! Còn ngủ lâu như vậy nữa chứ! Chắc chắn là do gần đây bận quá nên mệt mỏi mới ngủ ngon như vậy. Ngô Tà ngại muốn chết, tay siết chặt dây an toàn: "Thật sự ngại quá, lần sau anh phải gọi tôi dậy đó."
Nói xong Ngô Tà lại hối hận, đúng là lúc mới tỉnh ngủ đầu óc không minh mẫn không nên mở miệng nói chuyện, còn muốn có lần sau à?
Trương Khởi Linh vươn tay rút từ sau lưng ghế ra một cái khăn tay đưa cho Ngô Tà: "Lau miệng đi."
Ngô Tà theo bản năng sờ lên khóe miệng...
Con mẹ nó, còn ngủ ngon tới chảy nước miếng luôn!
Ngô Tà dùng tốc độ nhanh nhất của cả cuộc đời này rút khăn tay, lau lung tung trên mặt, sau đó nói lời cảm ơn, mở dây an toàn, mở cửa, xuống xe, đóng cửa, một loạt động tác như nước chảy mây trôi, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chạy khỏi hiện trường, chỉ để lại cho Trương Khởi Linh một bóng lưng bối rối.
Ở dưới đèn đường mà Ngô Tà không thấy, Trương Khởi Linh cong khóe môi. Mãi tới khi bóng dáng Ngô Tà biến mất trong đêm, hắn hình như mới nhớ ra gì đó, tức khắc thu lại tất cả biểu tình. Hắn vươn tay ra sau ghế phó lái, móc từ đâu ra một hộp chocolate, giống như đúc cái hộp mà ban nãy Ngô Tà đem tặng người ta, chẳng qua hộp này đã bị mở ra. Sau nắp hộp chocolate còn có một tấm thiệp, trên đó viết:
Người định mệnh của bạn chính là người ở ngay bên cạnh bạn.
- ------_--------
Lời tác giả: Điều chỉnh nhiệt độ điều hòa của ô tô rồi vô thức chạm vào ngón tay người kia - chi tiết này được lấy cảm hứng từ "Twilight".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT