Ngô Tà mơ mơ màng màng cả đường, không nhớ rõ mình lên tàu điện ngầm thế nào, xuống tàu điện ngầm ra sao, cuối cùng trở về cái ổ nhỏ của mình kiểu gì.
Cậu ngã xuống giường, rất nhiều chuyện trước đây đều xâu chuỗi lại với nhau.
Bắt đầu từ lần đầu tiên Trương Khởi Linh chủ động đưa cậu đi tặng quà cho khách hàng, hắn đã yên lặng làm rất nhiều chuyện vì cậu. Đưa cậu về nhà, dừng xe ven đường hơn hai tiếng đồng hồ chờ cậu tỉnh ngủ; giúp cậu cản rượu xong uống tới mức bản thân phải nhập viện; rõ ràng không cần tăng ca nhưng lại tìm một đống chuyện để tăng ca với cậu; không tham gia hoạt động tập thể của công ty nhưng lại mua một bộ trang bị mới toanh để chơi cầu lông với cậu; bản thân khó lắm mới được nghỉ ngơi lại vì một cuộc điện thoại của cậu mà xin nghỉ ba ngày, chạy mấy trăm cây số suốt đêm tới tìm cậu...
Trương Khởi Linh bắt đầu thích cậu từ lúc nào? Ngô Tà nghĩ không ra. Nhưng nghĩ về những bọt sóng đã nổi lên kia, Ngô Tà giống như nuốt phải một con dao bọc mật, sau khi mật đường hòa tan, trong tâm như bị dao cứa, vô cùng khó chịu.
Lúc bọn họ ở thị trấn, tuy chỉ là hai ngày tầm thường đơn giản, nhưng cậu vẫn nhớ rõ hai ngày đó, hơi thở lạnh như băng quanh người Trương Khởi Linh phai nhạt không ít, giống như người tu đạo cấm dục rốt cục bắt đầu nếm thử khói lửa nhân gian. Người nọ ngồi bên bờ ruộng gặm ngô với cậu, mặt không chút thay đổi giúp cậu cản hoa đào, cùng cậu ăn mì xào trong một cửa tiệm đơn sơ tới nỗi không thể đơn sơ hơn nữa.
Lúc đó Trương Khởi Linh đã nói gì? Ăn cái gì không quan trọng, ăn với ai mới quan trọng.
Nhưng chỉ một ngày sau, người quan trọng gặm ngô với hắn bắt đầu xa cách hắn, hắn cũng chỉ yên lặng chịu đựng không chất vấn.
Mãi tới khi Ngô Tà quyết định từ chức, Trương Khởi Linh lại yên lặng bàn giao công việc, lựa chọn chủ động biến mất, để Ngô Tà có thể an tâm ở lại công ty.
Trương Khởi Linh ở công ty mười năm, một tay hắn từng bước đưa công ty lên vị trí người người ngưỡng mộ, lại vì Ngô Tà mà tình nguyện buông bỏ tất cả.
Ngô Tà hung hăng tát mình một cái.
Mà bản thân mình thì sao? Cậu đã làm gì?
Không dám thừa nhận tình cảm của mình? Từ tận đáy lòng không chấp nhận giữa nam với nam có tồn tại tình yêu?
Hay là không dám phụ sự kỳ vọng của người lớn? Không dám đối mặt với ước mong tha thiết của bà, với sự dạy bảo đốc thúc của cha chú?
Hay là không dám đối mặt với ánh mắt quái dị của bạn bè đồng nghiệp? Sợ trong mắt bọn họ xuất hiện sự khinh thường?
Thế nên cậu mới tìm cớ trốn tránh tất cả?
Nhưng mà con người có ai chui ra từ đá đâu (1), ai mà chẳng có người thân bạn bè cần đối mặt? Từ lúc chuyện bắt đầu xảy ra tới giờ, Trương Khởi Linh đã bước một bước đầu tiên, thậm chí bước đủ chín mươi chín bước, chỉ có bước cuối cùng hắn mới vì bản thân mà không cam lòng bước tiếp.
Từ khi phát hiện bản thân động lòng với Trương Khởi Linh, Ngô Tà liền như đà điểu cắm đầu vào trong cát (2), như thể chỉ cần không xem, không nghe, không nghĩ, là có thể nhờ thời gian xóa mờ dấu vết.
Mãi tới khi cậu phát hiện không thể làm phai mờ được, cậu lại muốn rời đi, chỉ cần đi rồi, không thấy sẽ không nhung nhớ, không thấy sẽ không suy nghĩ xằng bậy.
Nếu thời gian thật sự có thể làm phai mờ tất cả, vậy sao bây giờ bản thân cứ hít thở không thông?
Ngô Tà nằm trên giường lăn qua lộn lại, lục ảnh chụp trong điện thoại ra ngắm tới ngắm lui, từ tấm ảnh chụp chung trong công viên nhỏ bên sông gần đây nhất cho tới tấm ảnh đầu tiên mà Vân Hoàn chụp.
Cậu đặt điện thoại lên ngực, nhắm mắt lại như đang thiền định. Qua thật lâu, cậu như thể hạ quyết tâm, mở to mắt gửi tin nhắn cho Trương Khởi Linh: Ngày mai có rảnh không? Muốn mời anh ăn cơm.
Gửi xong lại cảm thấy bản thân quá thiếu đòn, không có thành ý, lại gửi thêm một câu: Có lời trong lòng muốn nói với anh.
Thu hồi.
Quá sến súa, chịu không nổi.
Đổi thành: Có chuyện muốn nói với anh.
Đợi tới nửa đêm vẫn không thấy tin nhắn trả lời. Quên đi, trực tiếp gọi điện thoại thì hơn. Có muộn quá không? Chắc không đâu, bình thường Trương Khởi Linh cũng hay làm việc tới nửa đêm mà...
Không nên rối rắm, cùng lắm thì đánh thức hắn, dù sao ngày mai cũng không cần đi làm, hơn nữa hắn đánh cậu qua đường dây điện thoại được sao?
Ngô Tà rốt cuộc cũng bấm điện thoại.
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang ngoài vùng phủ sóng hoặc tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau."
Cậu kiểm tra số điện thoại, không có sai. Gọi lại lần nữa, vẫn là thông báo đó
Ngô Tà bỗng nhiên luống cuống, trong lòng sinh ra một cảm giác không ổn. Trương Khởi Linh trước giờ vẫn luôn là một người quyết đoán, làm việc cũng không dài dòng dây dưa, nếu hắn đã quyết định biến mất khỏi thế giới của Ngô Tà, vậy hắn thật sự sẽ biến mất hoàn toàn triệt để, không để lại chút dấu vết nào.
Ngô Tà bỗng nhiên nghĩ tới Hắc Nhãn Kính, người kia thân thiết với Trương Khởi Linh như thế, là người chia sẻ nhiều bí mật với hắn. Trương Khởi Linh nhất định sẽ không cắt đứt liên hệ với Hắc Nhãn Kính.
Ngô Tà nhanh chóng gọi cho Hắc Nhãn Kính.
Điện thoại đổ rất nhiều chuông Hắc Nhãn Kính mới bắt máy, không biết người đang làm gì mà đầu dây bên kia rất ồn.
"Cái gì? Giám đốc của cậu cậu hỏi tôi làm gì? Sao tôi biết được hắn đi đâu?" Hắc Nhãn Kính có chút không kiên nhẫn: "Lúc Câm điếc không muốn người ta tìm thấy hắn thì không ai tìm được đâu. Không nói nữa, bên này tôi đang bận. Bye!"
Ngô Tà trợn tròn mắt cúp điện thoại, buồn bực đi tới đi lui trong phòng.
Bàn Tử gõ vách tường, hô to: "Thiên Chân, cậu ngủ không được thì xuống dưới đi dạo đi, sáng sớm mai Bàn Gia tôi còn phải đi nhập hàng nữa!"
Ngô Tà lấy điện thoại với chìa khóa, sau đó ra ngoài.
Giờ đã hơn 12 giờ đêm, trên đường không có mấy bóng người. Một tháng trước, Trương Khởi Linh đứng ở ven đường đợi từ lúc mặt trời lặn cho tới đêm khuya chỉ để trả lại laptop và di động cho cho Ngô Tà để cậu tiếp tục ở lại công ty.
Cái gì mà hạng mục hợp tác với ASD đang trong thời điểm mấu chốt, căn bản là lấy cớ. Từ đầu hạng mục này là do Trương Khởi Linh cầm tay chỉ việc cho Ngô Tà, người thật sự không thể rút khỏi hạng mục không phải Ngô Tà, mà là Trương Khởi Linh.
Trong lòng Ngô Tà mắng chửi bản thân vô số lần, sao lại ngu ngốc như thế, sao lúc đó không phản ứng lại? Khi đó Trương Khởi Linh cũng đã quyết định rời khỏi công ty, bốn tuần không phải là giai đoạn giám đốc cấp cao tạm rời cương vị công tác thông báo bàn giao với công ty sao?
Ngô Tà ở trong khu phố cũ nội thành, ban đêm gọi xe không khó. Cậu thúc giục tài xế đạp ga, không thèm để ý tới sự oán giận của tài xế, chỉ hận tại sao đường cái trống không mà còn phải giới hạn tốc độ, thêm cả camera siêu tốc đếm không hết trên đường.
Bảo vệ chung cư vẫn còn nhớ Ngô Tà, hào phóng thả người vào trong.
Ngô Tà nhìn chằm chằm con số trên thang máy, số càng giảm thì tâm trạng càng khẩn trương hơn. Cậu cũng không biết mình đang phát điên cái gì, hơn nửa đêm chạy tới cửa nhà người ta làm gì?.
ngôn tình hoànNhưng mà cậu không có cách nào khác để duy trì lý trí. Gọi không nghe máy, nhắn không trả lời, tim cậu sắp nhảy khỏi lồng ngực rồi.
Thang máy đưa Ngô Tà lên lầu, số tầng không ngừng tăng lên khiến tim của Ngô Tà cũng treo trên cuống họng.
Lúc cửa thang máy mở ra, Ngô Tà hoảng hốt.
Đèn ngoài cửa sáng lên, Trương Khởi Linh toàn thân đều là âu phục màu đen, bên chân là một cái va li cỡ lớn. Hắn khóa cửa xong quay người lại thì thấy Ngô Tà đang đứng ngơ ngác ngoài cửa thang máy. Đuôi lông mày của hắn hơi nhếch lên, trên mặt mang biểu cảm hiếm khi lộ ra.
Nhìn nhau không nói gì.
Cuối cùng Ngô Tà không nhịn được nữa, phá vỡ yên lặng: "Anh... muốn đi đâu?"
"Sân bay." Trương Khởi Linh trả lời rất bình tĩnh, giống như nét mặt mới vừa lộ ra ban nãy chỉ là biểu hiện giả dối.
"A, đã trễ thế này, không phải không, không có chuyến bay sao?" Ngô Tà ngơ ngác hỏi. Đúng là chuyến bay cuối cùng cũng phải hơn mười hai giờ, giờ ra sân bay thì không còn kịp nữa.
Trương Khởi Linh dừng một chút mới chậm rãi nói: "Máy bay tư nhân."
Ngô Tà nghẹn lời. Mặc dù A Ninh nói với cậu bối cảnh của Trương Khởi Linh không đơn giản thì Ngô Tà cũng không nghĩ tới một người cả ngày lái SUV đi khắp nơi lại có máy bay tư nhân.
"Phải, phải đi, thật sao?" Ngô Tà hỏi, hai tay buông thõng bên sườn siết chặt lại, dùng lực rất lớn khiến móng tay găm vào thịt, mà chủ nhân của cái tay lại không có cảm giác gì.
Trương Khởi Linh như đang do dự gì đó, đợi một lát mới mở miệng: "Ở nước M còn có mấy công ty, tôi đi tiếp quản."
Lời nói của A Ninh vang vọng bên tai Ngô Tà: "Giám đốc Trương chắc là có quốc tịch nước ngoài, không nhất thiết phải ở lâu trong nước."
Ngô Tà rốt cục hiểu được vì sao mình lại lo sợ bất an.
Một khi Trương Khởi Linh bước ra khỏi cánh cửa này, lên máy bay, vậy cả đời này Ngô Tà đừng mong tìm được người trước mắt nữa!
Hít thở không thông, cảm giác mất mát.
Người luôn phải mất đi rồi mới biết quý trọng.
Vậy lần gặp nhau này có phải ông trời đang cho cậu cơ hội cứu vãn không?
Nếu A Ninh không đúng lúc xuất hiện đằng sau nhắc nhở cậu, nếu cậu mời A Ninh ăn cơm muộn một ngày, nếu tối nay cậu không nghĩ tới việc gọi điện cho Trương Khởi Linh, nếu tài xế lái chậm một chút, hoặc là gặp thêm một cái đèn đỏ, nếu bảo vệ chung cư hỏi nhiều thêm hai câu, nếu Trương Khởi Linh ra cửa sớm một phút đồng hồ, đi thang máy trực tiếp xuống tầng hầm đỗ xe...
Tất cả bất hạnh hóa thành may mắn, khiến cho cậu giờ phút này chặn được người ngay cửa thang máy.
Ngô Tà thốt lên: "Có thể đừng đi được không?"
Trương Khởi Linh không nói gì, trong ánh mắt dường như đang hỏi.
Ngô Tà cắn chặt răng, bước hai bước tới trước mặt Trương Khởi Linh, thấy đối phương không tránh né liền nhắm mắt lại hôn lên.
Vừa chạm vào đã tách ra.
Mặt Ngô Tà đỏ bừng, không dám mở mắt ra, cũng không biết ban nãy mình có hôn đúng chỗ không nữa.
Cậu khàn khàn nói: "Tôi, tôi thích..."
"Trương Khởi Linh! Tôi thích anh!"
(chính truyện - hết)
(1): Tác giả lấy ref từ Mười năm sau, đoạn giấc mộng của Ngô Tà mơ thấy Trương Khởi Linh sinh ra từ đá.
(2): Hiệu ứng đà điểu - đà điểu cắm đầu vào cát né tránh kẻ thù, ý bảo thấy tin xấu thì tảng lờ làm ngơ.