Ăn xong một bữa trưa đơn giản, Ngô Tà chỉ đường, hai người đi vào miếu thổ địa ở phía nam thị trấn.
Đây là một miếu nhỏ điển hình, không bàn tới quy mô, chỉ là một căn miếu xây bằng gạch đất sét nung, bên trong dựng một bức tượng thổ địa bằng đất, trước tượng còn có một cái bàn thờ cũ nát. Mấy ngày nay nhân dịp Trung Thu, nhiều người tới cúng thổ địa nên trong miếu có mùi nhang khói dày đặc.
Miếu thổ địa của một thị trấn nhỏ thực sự không có chuyện xưa nào để kể, cũng không có cách thức cúng bái nào đặc biệt. Hai người đi một vòng quanh miếu, sau đó đi tới ruộng ngô bên cạnh.
Ven đường có mấy sạp hàng rong, còn có ngô luộc hoặc nướng tại chỗ. Ngô Tà thuần thục chọn bốn bắp ngô, đưa cho chủ sạp bỏ vào nồi luộc lên, lại nhặt thêm mười mấy bắp nữa rồi bỏ hết vào bọc to.
Trương Khởi Linh mặc âu phục mang giày da, cùng ngồi song song với Ngô Tà cả người mặc đồ thường phục cũ kỹ bên bờ ruộng, trong tay cầm hai bắp ngô gặm rột rột.
Ngô Tà gặm ngô nhìn giống như con sóc, không chỉ gặm cực kỳ nhanh mà còn gặm rất sạch. Cậu tự cười tự nói đây là thói quen từ khi còn nhỏ, hồi đó lén bẻ ngô trên mặt đất, đốt đống lửa rồi nướng ăn, một đám trẻ con tranh nhau, ăn càng nhanh thì tranh được càng nhiều.
Ngô Tà cười nói: "Tôi có một tên bạn thân bị nói lắp, cậu ta nói một câu bằng người khác nói ba câu. Mỗi lần tranh ngô sẽ luôn có người chọc cho cậu ta nói, cậu ta mà mở miệng ra thì chúng tôi đã gặm được phân nửa rồi. Sau đó cậu ta phát hiện được, mặc kệ người ta có chọc thế nào cậu ta cũng không mở miệng nữa, chỉ tập trung gặm ngô.
Trương Khởi Linh hỏi: "Vậy còn cậu?"
Ngô Tà: "Tôi làm sao? Tôi đâu có nói lắp, đương nhiên là tranh ngô rồi. Có điều tôi luôn chia bắp ngô cướp được cuối cùng cho tên kia. Ài, nhớ lại hồi đó tuy không có gì ăn vặt, chỉ có mấy món như ngô với khoai, nhưng lại vui hơn bây giờ nhiều."
Trương Khởi Linh cuối cùng cũng gặm xong bắp ngô của mình, học theo Ngô Tà ném lõi ngô xuống đất, phủi vụn ngô trên tay, nói: "Không phải ăn cái gì, mà là ăn với ai. Ngon lắm, cảm ơn."
Hai má Ngô Tà nóng lên, nghiêng đầu nhỏ giọng nói: "À, đừng khách sáo."
Hai người đi dọc bờ sông rất lâu, không nói với nhau được mấy câu. Gió chiều nhẹ nhàng thổi qua, mang theo cảm giác trời thu mát mẻ.
Điện thoại của Ngô Tà đã reo rất nhiều lần, chắc là người trong nhà giục cậu trở về ăn cơm. Mà cậu thà để điện thoại rung tới mức cả đùi run rẩy cũng không muốn bắt máy, coi như không nghe thấy.
"Trở về đi." Trương Khởi Linh đề nghị.
"A, được." Ngô Tà hùa theo.
Không hiểu tại sao càng về gần tới nhà, tâm trạng của Ngô Tà càng nặng nề.
Có lẽ bởi vì sau khi ngày hôm nay kết thúc, ngày mai cậu sẽ phải không ngừng đi xem mắt, mãi đến khi kỳ nghỉ chấm dứt...
Lại nói tiếp, ngày hôm nay sẽ trôi qua như thế này sao?
Ngô Tà hỏi: "Đêm nay anh về à? Hay là ở lại một đêm?"
Trương Khởi Linh hỏi lại: "Ngày mai cậu có dự định làm gì không?"
Ngô Tà cúi đầu đi đường, buồn rầu nói: "Không có, bán kính 100km xung quanh đây chẳng có gì để chơi, không phải đồng ruộng thì là nhà xưởng, chẳng lẽ tôi đưa anh đi ăn cả đường? Có điều anh đã lái xe cả đêm, giờ lại lái xe cả đêm về thì nguy hiểm lắm. Hay là đêm nay nghỉ lại đi."
Trương Khởi Linh: "Được, cậu sắp xếp đi."
Ngô Tà tiện tay bứt một chiếc lá ngô, vân vê trong tay: "Hơn nữa bây giờ chắc anh cũng mệt chết, đáng lẽ tôi phải để anh về nghỉ ngơi sớm mới đúng. Ừ nhỉ, hay lát nữa tôi lái xe giúp anh nhé? Thật ra tôi có bằng lái, chỉ là không có tiền nuôi xe thôi."
Trương Khởi Linh rất biết lắng nghe, lấy chìa khóa từ trong túi ra đưa cho Ngô Tà.
Chắc là do mệt quá nên Trương Khởi Linh ngủ luôn trên xe, nghiêng đầu dựa vào cửa kính xe, để lộ một góc yếu đuối của mình ra cho Ngô Tà nhìn thấy.
Ngô Tà lặng lẽ tắt chuông điện thoại, dừng xe trong bãi đỗ xe khách sạn, mở cửa sổ bên ghế lái xuống để thông khí.
Cậu nghiêng đầu nhìn Trương Khởi Linh, vừa nhìn tim đã đập thình thịch, phải dùng hai tay che mặt, mạnh mẽ xoay đầu nhìn thẳng về phía trước. Chưa được mấy phút cậu lại xoay đầu qua nhìn người đẹp đang ngủ trên ghế phó lái.
Ánh hoàng hôn màu cam ấm áp chiếu xuống khiến khuôn mặt lạnh lùng trước giờ chưa từng thay đổi có thêm mấy phần dịu dàng, hàng mi thưa được quầng sáng nhuộm đẫm trở nên dày đặc.
Ngô Tà lấy điện thoại ra lén chụp một tấm. Người nọ trời sinh đã đẹp, 360 độ không có góc chết, tiện tay chụp một tấm cũng đẹp. Đột nhiên Ngô Tà như tỉnh táo lại, ngón tay cái quyết tâm nhấn vào nút xóa ảnh màu đỏ, nhưng khi thông báo xác nhận nảy lên thì lại do dự.
Hơi thở của Trương Khởi Linh đột nhiên nặng hơn, là dấu hiệu hắn sắp tỉnh. Ngô Tà lập tức cất điện thoại, hai mắt nhìn thẳng ra trước đầu xe, giống như một học sinh ngoan chăm chú nghe giảng bài trên lớp.
Trương Khởi Linh nhanh chóng tỉnh giấc, thanh âm vẫn còn giọng mũi vì chưa tỉnh hẳn khiến mặt Ngô Tà nóng lên.
Trương Khởi Linh nói: "Ngại quá, ngủ quên."
"Không, không sao. Khách sạn này, ừm, khá, khá sạch sẽ, anh, anh ở lại đây một, một đêm trước đi."
Trương Khởi Linh mở cửa xe, nói: "Cậu nói lắp."
Ngô Tà xấu hổ: "A, không, không có, tôi, tôi không sao..."
Được lắm... Cậu nói xấu sau lưng lão Dương nên thằng nhãi đó tới trả thù đúng không?
Ngô Tà gần như chạy ra khỏi khách sạn. Trương Khởi Linh nói muốn đưa cậu về nhà, Ngô Tà vừa nói "không cần đâu" vừa chạy mất dép.
Cậu không gọi xe mà tự cuốc bộ về nhà, có ý muốn để đầu óc rối loạn của mình bình tĩnh lại nhưng không được.
Nhìn gia đình quây quần bên bàn cơm tối, Ngô Tà bỗng nhiên cảm giác được nỗi băn khoăn trước nay chưa từng có. Nhiều người như vậy, cười vui như thế, rõ ràng là người thân nhất của mình, là người chung máu mủ với mình, nhưng lúc mình buồn bực, lúc mình băn khoăn thì nên hỏi ai, nên kể với ai đây?
Cậu không thể trốn tránh tình cảm không nên có mà chẳng biết đã nảy sinh trong lòng từ bao giờ, không thể giả vờ như tất cả chưa từng tồn tại hay chưa từng phát sinh. Cậu không thể che giấu được niềm vui sướng khi thấy Trương Khởi Linh ngoài bến xe, không thể khống chế bản thân không nhìn trộm dáng vẻ của hắn lúc đang ngủ, không thể kìm nén trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đây là rung động trong truyền thuyết sao?
Ngô Tà chui đầu trốn vào trong chăn. Vài phút sau, tim cậu bắt đầu đập nhanh, hô hấp dồn dập. Trong chăn rất khó chịu, cậu rất muốn chui đầu ra hít thở không khí mới mẻ nhưng lại cố chịu đựng, như muốn dùng cách này chứng minh với bản thân là có rất nhiều nguyên nhân có thể khiến tim đập nhanh vậy.
Nhưng chỉ có duy nhất một cảm giác hít thở không thông làm cậu vui vẻ, đó là được đắm chìm trong ánh mắt bình thản không sóng gió của Trương Khởi Linh.
Ngô Tà tự lao lực hết hơi để làm bản thân không nghĩ tới người kia, nhưng cuối cùng không nhịn được vẫn nhắn một tin "ngủ ngon".
Di động yên lặng thật lâu. Ngô Tà nằm trên giường ôm điện thoại, theo giọng đọc truyền cảm của audio mà chìm vào giấc ngủ.
Ngô Nhị Bạch sắp xếp cho Ngô Tà đi xem mắt từ mười giờ sáng cho tới trước giờ cơm tối mới xong. Ngô Tà bị bắt dậy thật sớm, ngáp mấy cái rồi mặc áo sơ mi và quần kaki vào, sau đó rửa mặt súc miệng, khò khè trước gương mấy cái, cào tóc rồi mắt nhắm mắt mở đi ra ngoài.
Xem mắt là một chuyện vừa tốn sức vừa tốn bộ nhớ, nếu đối phương có hứng thú thì sẽ tìm đủ cớ để biến xem mắt thành hẹn hò, ví dụ như ăn xong phải đi dạo, hoặc là sống lành mạnh nên thích đi bộ, nếu không thì đổi chỗ ăn uống tiệc tùng, thời tiết tốt cân nhắc đi chơi vân vân mây mây.
Ngô Tà trải qua mấy lần xem mắt, luyện được tuyệt chiêu thoát thân dẻo như cao su.
"A, ngại quá, mấy hôm trước tôi mới bị trật chân, không đi được."
"Bình thường tôi không hay dọn dẹp, cho nên bữa đó khiêng mấy cái ghế bị trật chân."
"Đi dạo phố phải tiêu tiền nên tôi không hay đi lắm."
Mọi việc cứ diễn ra như thế.
Đuổi được hai cô gái trước.
Cô gái thứ ba điều kiện rất tốt, là cháu gái của một người mà Ngô Nhị Bạch quen trong lúc làm ăn, nhìn cách ăn mặc không giống như người lớn lên ở một thị trấn nhỏ. Cô gái chọn một nhà hàng chuyên về đồ Tây, Ngô Tà rõ ràng đã tới đúng giờ, lại cố tình ở bên ngoài lẩn quẩn hơn mười phút mới đi vào.
Nói chuyện được mấy câu, cô gái nửa đùa nửa thật hỏi: "Nãy tôi thấy anh đã tới cửa nhà ăn rồi, sao lại không vào?"
Ngô Tà nghẹn lời, nhanh trí nói: "Hôm nay trời nóng như vậy, bình thường chẳng phải con gái cần dặm lại lớp trang điểm sao, tôi đứng ngoài chờ một chút, chừa cho cô chút không gian riêng tư."
Cô gái cảm kích: "Mỹ phẩm của tôi đều không thấm nước, hơn nữa trong xe còn có điều hoà, tuyệt đối không nóng."
Không biết nói tiếp thế nào nữa.
Di động rung lên. Ngô Tà lấy điện thoại ra, vừa trả lời vừa nói: "Vậy ngại quá, tôi hiểu sai rồi."
Là Trương Khởi Linh hỏi: Cùng nhau ăn cơm không? Tôi tới đón cậu.
Ngô Tà gửi một cái định vị, trả lời: Đã đặt bàn cho anh rồi, dùng tên của anh, tôi bận chút việc, chắc sẽ xong nhanh thôi.
Ngô Tà lấy cớ đi toilet, đi ngang qua quầy lễ tân, dùng tên của Trương Khởi Linh đặt một bàn nhỏ ngay sau bàn của cậu, vừa lúc có thể để cô gái kia nhìn thấy, thuận tay đặt luôn cho hắn một phần steak. Cậu mặc niệm trong lòng, Muộn Du Bình, cho tôi mượn cái mặt sát gái vô địch của anh dùng một chút, cứu tôi khỏi biển lửa với.
Ngô Tà đã cố gắng thể hiện bình thường hết mức có thể, dưới tình huống phải đảm bảo mặt mũi cho chú Hai mà hướng sự hứng thú của cô gái sang chuyện khác, trong lòng còn phải tính toán thời gian Trương Khởi Linh tới nhà hàng.
Dựa theo đặc điểm của phái hành động như Trương Khởi Linh thì hắn sẽ xuất phát trong vòng năm phút sau khi nhận được tin nhắn, thị trấn không lớn, lái xe lại đây cũng chỉ độ mười phút mà thôi. Ngô Tà nhìn đồng hồ, rốt cục cũng thấy được chiếc SUV mà mình mong đợi. Chiếc SUV hôm qua còn nhem nhuốc, hôm nay đã thay hình đổi dạng rực rỡ hẳn lên. Tìm tiệm rửa xe ở nơi này đúng là làm khó Trương Khởi Linh rồi, có vẻ anh ta mắc bệnh sạch sẽ.
Quả nhiên, sau khi Trương Khởi Linh ngồi xuống, cô gái đang xem mắt với Ngô Tà liền đứng ngồi không yên. Vừa rồi cô ta rõ ràng không có bao nhiêu hảo cảm với Ngô Tà nhưng vẫn khiêu khích, đoán chắc cũng là bị người lớn nắm đầu bắt đi xem mắt, có thể còn quy định thời gian xem mắt không được ít hơn bao nhiêu phút. Sau khi cô gái phát hiện Trương Khởi Linh thì ánh mắt liền trôi đi, cũng đột nhiên ăn nói dịu dàng hơn rất nhiều, không hề giống người gây sự ban nãy nữa.
Ngô Tà âm thầm chậc lưỡi, mặt của Muộn Du Bình quả nhiên dùng tốt ghê. Chỉ là dùng thì thôi, trong lòng không hiểu sao lại bắt đầu cảm thấy chua chua, sao cô gái kia vẫn còn nhìn vậy? Phải đuổi cô ta đi kiểu gì bây giờ?
Cố gắng một hồi như thế, cô gái vẫn không định đi, ngược lại còn giơ một tay lên nói với Ngô Tà: "Anh có việc thì cứ đi trước, tôi ở đây ăn từ từ. Bữa này tôi mời."
Ngô Tà: "..."
Để phụ nữ trả tiền là không được, Ngô Tà đứng dậy, lúc đi ngang qua Trương Khởi Linh thì nhìn hắn một cái, dùng con mắt làm tư thế lắc đầu, sau đó ra quầy lễ tân trả tiền.
Trương Khởi Linh quả nhiên hiểu ý, nhàn nhã ăn xong bữa trưa của mình mới thanh toán rời đi, dựa theo định vị mới mà Ngô Tà gửi lái xe đi đón người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT