Ngón tay thon dài của anh gõ bàn ăn, ánh mắt nham hiểm, ngữ khí hung ác: “Tôi muốn số tiền trợ cấp của ông ta.” 

“Tiền khác bà có thể lấy.” Anh nặn ra một nụ cười, “Không ai chịu thiệt.” 

“Trong nhà còn có tiền khác á?” Bị nói trúng chỗ đau, giọng Ngụy Minh Trân bỗng sắc nhọn cao vút, đôi mắt ngập đầy sự căm hờn, “Trẫn Lễ Bân nói trong nhà gửi ngân hàng mười mấy vạn, đầu cơ cổ phiếu lời được hơn một trăm vạn là nói láo hết, mẹ kiếp dối trá. Tiền gửi ngân hàng tên khốn đấy cho tao xem đều là giả, lỗ sạch toàn bộ rồi. Số tiền còn lại tặng cả cho mấy ả đàn bà trên mạng, chuyển khoản mấy ngàn mấy vạn. Tao hỏi xin nó ít tiền cũng bần tiện, vốn dĩ nó đã là thằng bần tiện!” 

Thâm tâm Ngụy Minh Trân thực sự hận điên. Bà kiểm tra các tài khoản của Trần Lễ Bân, lục tung tất cả, song vẫn chẳng thấy món tiền hai trăm vạn khổng lồ kia đâu. Bà không tin, bèn tra hết lần này đến lần khác, cuối cùng mới chỉ gom được mấy vạn tệ lẻ trong số dư thẻ, trừ đi tiền nằm viện với tiền quàn linh cữu và mai táng, phần còn lại bay biến sạch sẽ. Trước mắt đây chỉ trông cậy vào số tiền bồi thường sau khi chết, tiền bồi thường mấy chục vạn! Sáu năm ròng rã ở bên Trần Lễ Bân, giặt đồ nấu cơm, mọi chuyện nghe theo răm rắp, một kẻ khố rách áo ôm, miệng mồm bịa đặt lừa bà sáu năm xứng đáng bị ngã chết. 

Nếu có được căn nhà này, cộng thêm món tiền này, Ngụy Minh Trân mới miễn cưỡng nuốt cục tức kia xuống bụng. Vậy mà Trần Dị còn tranh giành với bà, bảo mà làm sao nhẫn nhịn cho nổi? Nó dựa vào đâu để tranh giành với bà? Mâu thuẫn của hai bố con tới nông nỗi này, đồ con hoang, chả phải con ruột, nó dựa vào đâu để đòi số tiền ấy?! 

Sắc mặt Ngụy Minh Trân tệ cùng cực, cơ mặt kìm nén sự co giật. Miêu Tĩnh rụt người trên ghế, đầu cúi thật thấp, coi mình như vật thể trong suốt không tồn tại. Trần Dị nhìn hai mẹ con trước mặt, không nhịn được phì cười thành tiếng, ôm bụng cười ha ha, cười đến mức chảy cả nước mắt. 

Không biết là cười họ ngu ngốc hay cười họ đáng thương. 

“Chỉ còn thừa nhiêu đó?” Nét cười trên khuôn mặt non trẻ vừa vô lại vừa dã man, “Nhà cho bà, tiền sẽ là của tôi.” 

“Tiền vẫn chưa vào tài khoản, chẳng thấy tin tức gì hết.” Ngụy Minh Trân đứng phắt dậy, mặt căng cứng đỏ rực, toàn thân run bần bật, “Tiền này, tiền này phải giữ để đi học, sinh hoạt, phải sống nữa…”

“Vậy chờ khi nào tiền vào tài khoản đi. Có điều, nếu bà dám chiếm làm của riêng, hoặc cuỗm tiền bỏ chạy…” Anh nhìn Ngụy Minh Trân chằm chằm, cặp mắt hệt giếng sâu ánh lên vẻ hung ác như muốn ăn thịt người, “Tôi sẽ phơi bày mọi việc bà đã làm… cho cuộc sống bà thêm phần tốt hơn.” 

Đối chọi với cái loại lưu manh coi trời bằng vung thì có bao giờ có trái ngon để ăn?  

Ngụy Minh Trân choáng váng, ngồi phịch xuống ghế, “Tôi chạy gì chứ, đây là nhà tôi… Miêu Tĩnh còn phải đến trường, phải thi cấp 3, nó còn phải học trường cấp 3 trọng điểm nữa…” 

Mắt Trần Dị liếc qua. Lại chẳng thế à, Miêu Tĩnh còn phải đi học, chỉ cần trông chừng Miêu Tĩnh, hai mẹ con kia trốn chạy đằng trời. 

Mặt Miêu Tĩnh tái nhợt, bất động, lặng im chịu đựng ánh nhìn của hai người. Cô có thể làm gì đây? Cô không làm được gì hết cả. 



Thời gian cứ thế trôi cho tới đầu tháng ba ngày Miêu Tĩnh khai giảng. Ngụy Minh Trân bảo Miêu Tĩnh đến trường học điểm danh, để Miêu Tĩnh tiếp tục trọ ở trường. 

Trần Dị ngồi ỳ ở sô pha chơi game, nghe thấy cuộc đối thoại của hai mẹ con, anh vẫn không nhúc nhích, ngay cả mí mắt cũng chẳng buồn nhấc. 

Hai mẹ con lặng lẽ thì thầm, Ngụy Minh Trân dặn Miêu Tĩnh ít tiếp xúc với Trần Dị, ở trường học nên cẩn thận một chút, có việc gì thì tìm chủ nhiệm. Miêu Tĩnh hỏi bà chuyện tiền trợ cấp và tiền bảo hiểm. Ngụy Minh Trân không tiết lộ nửa chữ, chỉ nói bà không cần nhà, nhường nhà lại cho Trần Dị, bà muốn tiền, một số tiền rất lớn, cộng lại phải đến bảy, tám chục vạn. Ngụy Minh Trân không muốn để Trần Dị biết, sợ anh nổi cơn nuốt chửng hết tiền, sợ anh làm ra chuyện quá giới hạn vì món tiền ấy. 

“Mẹ, đây là tiền của bố Trần Dị…” Miêu Tĩnh nuốt nước bọt, nhíu mày, “Mẹ đừng tranh cãi với Trần Dị.” 

“Là Trần Lễ Bân lừa mẹ, ông ta lừa mẹ rằng mình có mấy trăm vạn, dù ly hôn cũng chia cho mẹ được hơn một trăm vạn.” Ngụy Minh Trân nghiến răng, “Trần Dị không phải con trai Trần Lễ Bân, cho nó tiền nó cầm đi đánh bạc tiêu xài, Trần Lễ Bân lại chả tăng xông bật nắp quan tài sống dậy.” 

“Mẹ…” 

“Mày đừng có đứng về phía Trần Dị, mẹ là mẹ mày, nó là ai?” 

Ngụy Minh Trân có suy tính của mình. Lúc lên trường điểm danh, bà cho Miêu Tĩnh thêm mấy ngàn tệ, bảo cô giấu trong ký túc xá trường, không chừng lúc nào đó sẽ có ích. 



Hôm đó, sáng sớm Ngụy Minh Trân đã ra ngoài, nói muốn đến trạm cung cấp điện một chuyến hỏi thăm tin tức. Bà đi tay không, loanh quanh trong thành phố mấy vòng, cuối cùng bắt xe đi ra nhà ga. Đi nửa đường, bà gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp Miêu Tĩnh. 

Miêu Tĩnh nhận điện thoại, nghe mẹ thấp giọng nói nửa tiếng sau sẽ có một người đàn ông đứng ở cổng trường đón cô, dặn cô đi theo người đó tới nhà ga, vé đã mua sẵn rồi. 

Nói chuyện xong thì cúp ngay, đầu Miêu Tĩnh trống rỗng, tim nhảy vọt lên tận cổ họng, bước chân lâng lâng như thể đang giẫm trên mây. 

Ngụy Minh Trân muốn dẫn cô… chạy trốn? 

Cô ngơ ngác đi ra ngoài, đứng một lúc ở cổng trường, quả nhiên có một gã đàn ông. Cô từng gặp gã này, chính là gã đàn ông có quan hệ với Ngụy Minh Trân. Gã kia toan kéo thẳng cô lên taxi, Miêu Tĩnh hoảng sợ lùi về đằng sau. Gã đàn ông lo lắng nói mẹ cô đã lên tàu rời khỏi Đằng Thành, sẽ đợi hai người qua tụ họp ở trạm kế tiếp. 

“Phải đi đâu?” Mặt cô trắng xanh, trán toát mồ hôi lạnh, “Hai người đã bàn xong từ trước rồi à?” 

“Lên xe rồi nói, nhanh nhanh nhanh, chỗ này không gần nhà ga đâu.” 

Gã đàn ông túm cánh tay Miêu Tĩnh muốn vào taxi. Miêu Tĩnh sợ sệt nhích về trước hai bước. Ba Tử từ bên cạnh sải bước dài đi tới, hùng hùng hổ hổ vươn tay giữ Miêu Tĩnh lại. Miêu Tĩnh giật nảy, tình huống xảy ra bất ngờ khiến cô ngây ra. Cô bị hai người kia kéo một trái một phải, nghe thấy Ba Tử hô hào quát tháo: “Có ai không!! Bắt cóc! Có kẻ bắt cóc học sinh!!” 

Giọng Ba Tử hết sức thảm thiết: “Có ai không!! Cứu mạng! Báo cảnh sát, 110, mau báo cảnh sát!” 

Nhân viên bảo vệ trong phòng bảo vệ của trường học nghe động tĩnh, khẩn cấp lao đến. Gã đàn ông nghe ba chữ “báo cảnh sát”, thấy tình hình không ổn thì “ôi” một tiếng, chui vào chiếc taxi, bỏ lại Miêu Tĩnh rồi trốn mất dạng. 

Bảo vệ xúm lại, Ba Tử buông Miêu Tĩnh ra, cười toe toét nói rằng chỉ là giỡn chơi. Bảo vệ gặng hỏi mấy câu, cách đó ít xa có người cười gọi: “Em gái.” 

Trần Dị đi nhanh đến. 

Cả người Miêu Tĩnh cứng đơ như đá, cô quay đầu một cách máy móc, hãi hùng đối diện khuôn mặt tuấn tú mang nụ cười và cặp mắt đen kịt đầy hung ác nham hiểm của anh. 



Gã đàn ông bỏ chạy, Miêu Tĩnh bị Ba Tử và Trần Dị chặn lại. 

Bản lĩnh của Trần Dị hồi ấy hãy còn rất non nớt, vẫn quá mềm lòng, vì sợ Ngụy Minh Trân cuỗm tiền chạy trốn nên đã ngầm tìm người theo dõi hai mẹ con. Ngụy Minh Trân gây chuyện cũng không vấn đề gì, chỉ cần để mắt Miêu Tĩnh là được. Cả ngày cô ở trường, chung quanh có bao nhiêu là ánh mắt, một khi làm gì mờ ám, muốn bắt cô là chuyện cực kỳ dễ dàng. 

Ngụy Minh Trân vòng vèo chạy đến nhà ga, Trần Dị biết có điều bất ổn nên lập tức đến trường học, đúng lúc bắt gặp cảnh gã đàn ông đón Miêu Tĩnh tẩu thoát. Anh vờ hiền hòa, thân thiện khoác vai Miêu Tĩnh, kiềm chế nét mặt cất tiếng chào hỏi bảo vệ trường. Miêu Tĩnh học lớp nào, thành tích ra sao, chủ nhiệm lớp là ai, địa chỉ nhà và quan hệ gia đình là những thông tin anh rõ như lòng bàn tay, rồi cứ thế anh đưa Miêu Tĩnh đang trong cơn mù mịt đi khỏi. 

Chiếc moto màu đen chẳng biết từ đâu ra, Trần Dị tím mặt quát Miêu Tĩnh lên xe. Miêu Tĩnh hoảng hốt co rúm, đờ đẫn nhìn gương mặt u ám tột độ của anh, không biết anh muốn đưa cô đi đâu. 

Chiếc mũ bảo hiểm đập vào đầu cô, làm cô đau đến nỗi nhe răng trợn mắt. 

“Biết điều một chút, đi!” 

Miêu Tĩnh bị ép lên xe. Xe moto phóng đi ầm ầm, tay cô run lẩy bẩy níu chặt góc áo anh, màng nhĩ nổ ran, cảm giác chiếc xe đang phi bạt mạng, cuối cùng dừng bánh ở nhà ga. Trần Dị đưa cô vào nhà ga tìm Ngụy Minh Trân, tìm gã đàn ông kia. Anh vừa lôi áo đồng phục của Miêu Tĩnh, kiểm tra phòng vé, phòng đợi, đi tới đi lui tìm khắp sân ga, vừa gọi điện cho Ngụy Minh Trân. 

Con gái bà ta nằm trong tay anh. 

Điện thoại tắt máy, không tìm thấy người ở đâu, có lẽ đúng như lời gã đàn ông kia, Ngụy Minh Trân đã đi chuyến tàu sớm nhất rồi, cũng không thấy bóng dáng gã đàn ông. Sắc mặt Trần Dị càng lúc càng lạnh, ngữ khí nói chuyện với cô càng lúc càng gay gắt: “Mẹ mày đâu? Đi đâu rồi?” 

“Em không biết…” 

“Đi đâu mà mày không biết?!” Mắt anh long sòng sọc, bóp bờ vai gầy yếu của cô gào thét, “Không biết thì sao bà ta đón mày? Nói, đi đâu rồi?” 

Bất luận Trần Dị có dọa dẫm uy hiếp cỡ nào, Miêu Tĩnh chỉ hoài lắc đầu nói không biết. Khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay trắng bệch như tờ giấy, màu môi nhợt nhạt, đôi mắt u tối chẳng biết phải làm sao. Cô loạng choạng đi theo anh, ngoài sợ hãi ra thì còn thấy một nỗi mịt mờ. 

Cô thực sự không biết. 

Không tìm thấy người ở nhà ga, hai người đành về nhà. Bàn tay như cây kìm sắt của Trần Dị xách Miêu Tĩnh lên tầng. Miêu Tĩnh ngã sấp xuống sô pha, sợ run nhìn Trần Dị phát cáu hệt con sư tử nổi giận, mặt lạnh lẽo đến độ không thể nhìn nổi nữa, cứ như chỉ trong chớp mắt tiếp theo thôi là anh sẽ bổ nhào tới cắn một nhát vào cổ Miêu Tĩnh. 

Trần Dị lạnh mặt, nín nhịn, hỏi đi hỏi lại Miêu Tĩnh. 

Rốt cuộc Ngụy Minh Trân đã cuỗm bao nhiêu tiền? 

Gã đàn ông kia đã làm những gì? 

Hai mẹ con thương lượng thế nào? Bàn nhau liên lạc ra sao? 

Miêu Tĩnh đần mặt, cuộn tròn một góc, môi run run, chỉ đáp ba chữ, em không biết. 

“Con mẹ mày nói thêm câu không biết nữa xem!” Mắt Trần Dị đỏ quạch, gân xanh ở huyệt thái dương giật liên hồi, thẳng tay vung nắm đấm. Miêu Tĩnh hét một tiếng, rụt vai, mắt bỗng nhắm tịt, hàng lông mi đen dài run rẩy rủ xuống, trông vô cùng yếu ớt tội nghiệp. 

“Mày không biết?” Anh nhếch miệng cười khẩy, đập điện thoại lên người cô, “Gọi mẹ mày về đây, nếu bà ta không về, mày…” 

Trần Dị thình lình ghé sát lại, ngũ quan sắc nét phóng đại trước mắt cô, ánh mắt tựa lưỡi dao lóe tia sáng giá buốt, giọng cay nghiệt đáng sợ: “Tao cho mày chết!” 

Cô run người cắn môi, gục đầu, nước mắt trong suốt lượn quanh viền mắt, song cứ mãi chậm chạp không chảy. 

Trần Dị trông bên cạnh như hổ rình mồi, Miêu Tĩnh không dám chống đối, gọi liên tục mấy chục cuộc điện thoại. Ngụy Minh Trân đã tắt máy, Trần Dị bảo cô gửi tin nhắn. Miêu Tĩnh gửi nhiều tin nhắn tới độ ngón tay đau nhức mà bên kia vẫn bặt tăm không lời hồi đáp. 

Trần Dị lục tung các hộp tủ, đào hết mọi đồ đạc trong buồng Ngụy Minh Trân ra, tất cả tiền tiết kiệm, chi phiếu, văn kiện trong nhà đã biến mất sạch. Các loại giấy chứng nhận và thông tin của Ngụy Minh Trân hoàn toàn không còn nữa, chỉ để lại cho Trần Dị một đống giấy lộn vô dụng của Trần Lễ Bân. 

Bỏ đi chẳng hề báo trước, một sự chuẩn bị có kế hoạch, không biết là chủ ý của Ngụy Minh Trân hay được người khác chỉ điểm. 

Anh ngồi ở ghế, thở hơi dài đánh thượt, người cúi thấp, khuỷu tay chống trên đùi, hai bàn tay luồn vào tóc mình, thẫn thờ vuốt đầu. Miêu Tĩnh ngồi trong phòng khách, sững người nhìn anh, nước mắt nơi hốc mắt đã khô cạn, đọng lại chút ít nhạt nhòa ở đáy mắt, phản chiếu tia sáng mông lung của ánh tà dương cuối cùng, rồi quay về một màu đen tối tràn ngập vô vọng. 



Ngụy Minh Trân không trả lời tin nhắn, không nhận điện thoại. Hôm sau Trần Dị đổi chiếc điện thoại khác cho Miêu Tĩnh, dãy số xa lạ, gọi cho Ngụy Minh Trân, điện thoại vẫn tắt máy như cũ. Miêu Tĩnh nhắn tin cho Ngụy Minh Trân, nói mình là Miêu Tĩnh, thực sự là Miêu Tĩnh, cô nói về những chuyện ở quê hồi còn nhỏ, nhắn Ngụy Minh Trân hãy bắt máy. 

Cuối cùng của cuối cùng… điện thoại sáng lên với một dãy số điện thoại bàn. 

Đợi quá lâu, con mắt đông cứng của Miêu Tĩnh và Trần Dị đều giật giật, anh ra hiệu cho cô bắt máy, mở loa ngoài. 

Là Ngụy Minh Trân gọi, gọi bằng số trong bốt điện thoại. 

“Mẹ.” Miêu Tĩnh cố dằn nén giọng nghẹn ngào của mình. 

“Sao mày không muốn đi theo?” Không rõ là căng thẳng hay vì nguyên nhân khác, Ngụy Minh Trân không phát giác trạng thái của Miêu Tĩnh, ngữ khí rất nôn nóng bất an, “Trước đó đã gọi điện nhắc nhở mày đi với người ta là được rồi cơ mà? Sao mày không chịu lên taxi? Còn la làng gọi 110 báo cảnh sát, Miêu Tĩnh, rốt cuộc mày bị làm sao hả? Mày muốn ở lại Đằng Thành? Một mình mày, ở lại đó kiểu gì?” 

Không biết gã đàn ông kia giải thích với Ngụy Minh Trân ra sao. 

Miêu Tĩnh đờ mặt, Trần Dị nhìn cô chằm chằm, làm động tác bóp cổ, môi lặng lẽ khép mở, bảo cô nói chuyện theo ý anh. 

“Mẹ, con… con không có…” Giọng cô như muỗi kêu, “Mẹ, mẹ ở đâu thế?” 

“Thế con ở đâu?” Ngụy Minh Trân hỏi cô một cách thận trọng, “Con ở trường học hay ở đâu? Trần Dị, Trần Dị nó có làm khó con không?” 

“Con ở nhà. Trần Dị… anh ấy ra ngoài, mua đồ rồi ạ, có mỗi mình con ở nhà thôi… Anh ấy không làm khó con… anh ấy đối xử với con tốt lắm… Mẹ, mẹ ở đâu? Khi nào mẹ về đón con?” 

Ngụy Minh Trân chỉ nói mình không ở Đằng Thành. 

“Mẹ… mẹ về đi, mẹ mau về đây đi, Trần Dị không bắt nạt con đâu, về nhà sớm đi mẹ…” Miêu Tĩnh dè dặt nhìn người trước mắt, nhanh chóng bổ sung một câu, “Anh tốt với con lắm, mẹ đừng lo lắng cho con…” 

Trần Dị chợt cau mày. 

“Mẹ đang bàn chuyện, xong xuôi rồi sẽ về. Miêu Tĩnh, con tạm thời tự chăm sóc mình, về trường đi học. Để mẹ nghĩ xem… hai ngày nữa mẹ sẽ liên lạc lại với con.” 

Cuộc gọi đến đột ngột, kết thúc cũng đột ngột. 

Miêu Tĩnh ngẩn ngơ thất thần. Mặt Trần Dị căng cứng, như muốn nói gì đó, cuối cùng dang tay chân tựa lưng vào sô pha, khép mắt, con ngươi dưới mí mắt mỏng manh chậm rãi chuyển động. 



Ở nhà hai ngày trời như vậy, hai người buộc phải chấp nhận tình cảnh hiện giờ – Ngụy Minh Trân đã đi, không biết khi nào mới quay về. 

Hai người cũng không ra ngoài, Trần Dị buông thả ở nhà hút thuốc chơi game, ăn toàn đồ mua bên ngoài, chủ yếu là Trần Dị ăn, anh ném một ít cho Miêu Tĩnh lấp bụng, để cô không chết đói. Ngoại trừ toilet, anh cấm cô bước khỏi tầm mắt anh. Miêu Tĩnh chỉ có thể ngủ ở sô pha. Ngủ mấy đêm, chẳng biết là bị mùi thuốc lá nồng nặc quấn quanh hay do bị đả kích đến nỗi hoảng loạn kiệt sức, cô lên cơn sốt. 

Từ nhỏ thể chất cô đã tốt, hiếm khi ốm đau. Cơn bệnh này tới bất chợt, cả người cô nóng hầm hập, mệt mỏi vô lực nhắm nghiền mắt ngủ. Trần Dị ăn gì cô cũng vẫn nằm im lìm. Thi thoảng Trần Dị liếc cô một cái, thấy cô vùi mình trong sô pha, tóc đen rối tung, hốc mắt trũng sâu, không giống như đang vờ vịt, quả đúng là có chút khó chịu. Ấy nhưng Miêu Tĩnh không rên tiếng nào, tâm trạng anh u uất nên cũng mặc kệ cô, chỉ mải mê ăn uống vui chơi của mình. 

Cả ngày Miêu Tĩnh không ăn gì, Trần Dị đi ngang phòng khách, thấy cô đã đổi chỗ ngủ, tay chân mảnh khảnh dang ra buông thõng bên mép ghế, má dán xuống sô pha, khuôn mặt xinh xắn nhăn tít. 

Anh bước qua xem thử, thấy cô không cử động gì thì lại tránh ra, gõ gõ bàn trà tạo âm thanh. Miêu Tĩnh không mảy may phản ứng, chỉ khẽ thở hắt một hơi, vô thức vòng tay che đi khuôn mặt nóng rực của mình. Trần Dị mất kiên nhẫn thò tay lại, vỗ vỗ trán cô rồi ngập ngừng rụt về. 

“Miêu Tĩnh.” 

Miêu Tĩnh mở mắt, mơ màng nhìn anh, cựa quậy người cuộn thành một cục, co ro trong góc sô pha, nhắm mắt tiếp tục ngủ. 

Bờ vai gầy gò hơi phập phồng, nhịp thở suy yếu nghe dồn dập nặng trĩu, lúc dài lúc ngắn. 

“Mẹ kiếp đúng là phiền.” Trần Dị cau có tỏ vẻ ghét bỏ, ra tiệm thuốc gần đó mua ít thuốc hạ sốt về ném lên bàn trà, đá sô pha: “Miêu Tĩnh.” 

Miêu Tĩnh hừ một tiếng nhẹ tênh, đôi môi nứt nẻ dính vào nhau, hơi động đậy, cũng chẳng mở miệng. 

Anh đứng chống nạnh, thấy cô lại nằm bẹp, bèn thô bạo lôi Miêu Tĩnh dậy khỏi chiếc sô pha: “Dậy đi! Câm điếc rồi à, không biết nói à?” 

Bị anh xách lên trong cơn mê man, ngón tay mềm của cô lạnh băng, hai má lại nóng như lửa đốt. Người Miêu Tĩnh mềm oặt chẳng chút sức lực, cô nhăn mày, mờ hờ mắt không nói gì, mặc anh xô đẩy cô trên sô pha. Trần Dị đưa một chai nước khoáng và một nắm thuốc cho cô, vẻ mặt âm u: “Uống thuốc, đừng có giả chết.” 

Cô bỏ tất thuốc vào miệng nuốt xuống, uống ừng ực hết non nửa chai nước, màu môi đã hồng hào hơn đôi chút, khuôn mặt tím tái cũng có thêm tinh thần. Trần Dị nhìn cô, lạnh lùng giễu cợt: “Giả vờ tội nghiệp cái gì, vờ tội nghiệp có ích lợi gì à? Nếu Ngụy Minh Trân không về, mày chết cũng đếch ai quan tâm.” 

Vành mắt Miêu Tĩnh bị nhiệt độ cơ thể thiêu đỏ, trong mắt chằng chịt tơ máu, nghệt mặt chớp chớp mắt. 

Thuốc phát huy tác dụng, cô lại ngủ thêm một giấc. Lúc tỉnh ngủ đã khá lên được phần nào, song vẫn nằm nhoài người trên sô pha sống dở chết dở. Trần Dị hằm hằm đi tới, quẳng hộp cháo mua ngoài trước mặt cô, nói một câu không đâu không đuôi, giọng lãnh đạm: “Coi như huề nhau.” 

Anh đang nói về cốc nước và bát cháo trứng gà mà nửa đêm đó Miêu Tĩnh đã mang đến cho anh, vào thời điểm mấy năm trước anh bị Trần Lễ Bân bạo hành nằm liệt giường. Hôm nay… huề nhau. 

(còn tiếp) 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play