Từ Hành Chi ngẩn người, sờ bên mặt một cái, không khỏi bật cười, hướng trên gáy Trọng Quang gõ một cái: “Tiểu hỗn đản.”

Trọng Quang bị gõ đến lùi về sau một bước, ôm gáy tội nghiệp mà nhìn phía Từ Hành Chi: “…”

Nhìn hắn như vậy, Từ Hành Chi hoài nghi mình ra tay nặng: “Gõ đau?”

“Ừm.” Trọng Quang trong mắt mơ hồ phát lệ quang, lay lay, miệng dẩu đến rất cao, “… Đau.”

Cửu Chi Đăng cách đó không xa khẽ chau mày.

Từ Hành Chi xách cánh tay, nhìn đứa nhỏ trước mắt lúc nào cũng có thể khóc ra thành tiếng mơ hồ nhức đầu: “Nam tử hán đại trượng phu, đừng bày ra cái bộ dáng này.”

Trọng Quang như là nghe không hiểu, hơi nước trong tròng mắt phảng phất ẩn giấu ngàn giọt minh châu: “…”

Da dẻ tiểu hài tử như đậu phụ, tùy tiện gõ một chút liền đỏ sẫm một mảnh, thoạt nhìn còn thật rất nghiêm trọng.

Từ Hành Chi bất đắc dĩ, cúi người, đối với chỗ bị gõ hồng kia thổi thổi khí, liền ấn lại đầu của hắn, đem hắn giao cho Cửu Chi Đăng: “… Không cho làm nũng, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa.”

Trọng Quang ngậm lấy nước mắt, quay đầu lại ngọt ngào cười nói: “Vâng, Từ sư huynh.”

… Mẹ nó thật đáng yêu.

Từ Hành Chi quay người, vừa đi vừa nghĩ, tên vừa chọn rồi, đến tột cùng lấy họ gì cho phải đây.

Hắn là chính mình nhặt về, như vậy thì gọi hắn họ Từ?

Không được, nếu gọi họ Từ, huynh trưởng tất nhiên không đồng ý.

Nghĩ tới nghĩ lui, Từ Hành Chi âm thầm vỗ bàn.

… Vẫn là trở lại lật xem Bách Gia Tính đi, nhắm hai mắt dùng bút khoanh tròn, khoanh trúng cái nào thì lấy cái đó.

Mới vừa quyết định, Từ Hành Chi liền thấy Chu Bắc Nam cõng lấy một thanh trường thương thép luyện, từ bên trong một cánh cửa ánh sáng xanh sóng biếc dập dờn bước ra.

Vừa rơi xuống đất liền nhìn thấy Từ Hành Chi, Chu Bắc Nam yên lặng đem khinh thường bày ra mặt.

Từ Hành Chi cầm quạt xếp trong tay, vừa đi vừa mở hai tay, cười nói: “Nhìn, đây là người nào trở về ?”

Chu Bắc Nam khinh bỉ nói: “… Ngươi cứ như vậy lung la lung lay, còn thể thống gì.”

Từ Hành Chi lung la lung lay mà đi tới: “Ta cho dù lăn đi, đệ tử nơi này chẳng phải vẫn phải gọi ta một tiếng Từ sư huynh?”

Chu Bắc Nam: “… Ha hả.”

Từ Hành Chi ngược lại không kiêng kỵ, tiến lên túm lấy vai Chu Bắc Nam, dùng chuôi quạt gõ gõ lồng ngực của hắn: “Làm sao, còn nhớ thù hận thời điểm thi đấu Thiên bảng lần trước? Ta nói ngươi người này làm sao lòng dạ hẹp hòi đâu?”

Chu Bắc Nam từ chối thông đồng với Từ Hành Chi, hừ lạnh nói: “Thắng mà không vẻ vang gì. Ngươi cũng không biết xấu hổ còn nói.”

Từ Hành Chi ha ha vui một chút: “Cái gì gọi là thắng mà không vẻ vang gì?”

Hắn thưởng thức quạt xếp trên tay, xoay tròn một cái, quạt xếp thế nhưng biến thành một một thanh Ngư Trường Kiếm (*) sắc bén không chịu nổi.

(*) Một số bản qt sẽ để là Ngư Tràng kiếm, do từ Hán Việt “Trường” với “Tràng” của mình đồng nghĩa với nhau. Ban đầu mình cũng tính để là Ngư Tràng, vì nghe Ngư Trường cứ như cầm kiếm đi đánh cá vậy =]] Nhưng thôi, Ngư Trường đọc vẫn thuận miệng hơn =]]

Hắn đem cán kiếm lại xoay một cái, thân kiếm hóa thành một trường mâu bằng đồng dài tám trượng chuôi điêu khắc đầu rắn.

Từ Hành Chi đem trường mâu đùa bỡn quay mồng mồng vài vòng, lại đem trường mâu biến trở về quạt xếp nan trúc.

“Không phải ngươi am hiểu đấu thương binh sao?” Từ Hành Chi dùng tay phải đem cây quạt vứt lên, liền đỡ lấy, “… Thế nhưng còn thất bại bởi ta, thật mất mặt.”

Chu Bắc Nam giận: “… Phí lời, ngươi trước khi tỷ thí không phải đã nói, thời điểm tỷ thí sẽ không dùng cây quạt ảo thuật rách nát của ngươi sao?”

“Trời ạ.” Từ Hành Chi mở to hai mắt, “Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, lời của ta nói ngươi cư nhiên sẽ tin. Chu mập mạp, ngươi thật đáng yêu.”

Chu Bắc Nam: “…”

Hắn không nói hai lời, từ trên lưng rút ra trường thương, trở tay liền đâm tới.

Trong chớp mắt, Từ Hành Chi lắc người một cái, quạt xếp trong tay liền biến hóa thành một thanh giao tiễn (*), răng cưa của lưỡi tiễn gắt gao ngậm mũi thương Chu Bắc Nam đâm tới, đem mũi thương nhấc lên cao cao.

(*) Giao tiễn: Cái này nó giống như cây kềm hay cây kéo mà có thêm răng cưa vậy đó, mình không tìm ra hình minh họa nên mọi người tự tưởng tượng đỡ nha.

Hắn cười nói: “Cẩn thận cẩn thận. Tiểu Bắc Bắc, ta sai rồi.”

Chu Bắc Nam bất quá cũng chỉ giả bộ đâm một thương, nghe hắn chịu thua, liền rút lui thế tiến công, mà ngoài miệng vẫn là không chịu bỏ qua cho hắn: “… Thanh Tĩnh quân tại sao lại thu người như ngươi làm thủ đồ Phong Lăng?”

Từ Hành Chi nói khoác không biết ngượng: “Có lẽ là tướng mạo ta quá mức anh tuấn đi.”

Chu Bắc Nam: “…”

Khúc Trì đi ngang qua: “…”

Chu Bắc Nam ngược lại hướng Khúc Trì: “… Không phải, Khúc Trì, ngươi không cảm thấy hắn đặc biệt thiếu đánh sao?”

Khúc Trì không nhịn được cười: “… Thỉnh thoảng.”

Từ Hành Chi đem giao tiễn một lần nữa hóa thành quạt xếp, vì chính mình quạt gió: “… Bắc Nam, đây là ngươi không đúng. Cái ‘Nhàn Bút’ này ta tự mình làm, sư phụ cũng cho phép ta sử dụng thời điểm tỷ thí Thiên bảng, ngươi bại bởi ta không mất mặt, thật sự.”

Chu Bắc Nam giội nước lã: “Có cái quạt rách này thì sao, cuối cùng ngươi còn không phải bị Khúc Trì treo đánh?”

Từ Hành Chi sách một tiếng: “Cái gì gọi là ‘treo đánh’ ? Ta cuối cùng bất quá chỉ thua một mình hắn mà thôi. Chờ năm năm sau Thiên bảng tỷ thí, đầu bảng tất nhiên là của ta. Đến lúc đó, ta liền đem chín chữ ‘Số một Thiên bảng, Phong Lăng Từ Hành Chi’ viết trên mặt quạt…”

Lời còn chưa dứt, một cánh cửa ánh sáng tại phụ cận ba người mở ra.

Một chiếc ghế lăn từ bên kia cánh cửa di chuyển vào, cán trên nền đá thanh ngọc, kẽo kẹt kẽo kẹt vang vọng.

Một tên đệ tử Thanh Lương cốc ôm trong ngực quyển sách vừa vặn từ phụ cận đi ngang qua, nhìn thấy người kia, lập tức câm như hến, cúi người hạ bái: “Chào Ôn sư huynh.”

Người đến một thân đỏ tím bích thanh y mỏng như ve, đeo vòng âm dương lôi kích bằng gỗ táo, nghe tiếng vấn an, mi mắt hắn cũng không nhấc một chút, chỉ lời ít ý nhiều mà đáp: “… Ừ.” (Jeje: Lên sàn rồi, thanh niên bi kịch nhất toàn bộ truyện TT_TT)

Hắn đem ghế lăn trực tiếp di chuyển đến trước mặt ba người: “Các ngươi đang làm ầm ĩ cái gì?”

Khúc Trì tay cầm phất trần, mỉm cười đáp: “Hành Chi cùng Bắc Nam đang cãi vã.”

Ôn Tuyết Trần da dẻ rất trắng, mà lại trắng đến quỷ dị, bên môi thậm chí mơ hồ hiện ra màu tím đỏ.

Bởi vậy thanh âm hắn nói chuyện rất là kỳ ảo, lộ ra cỗ cảm giác tái nhợt suy yếu: “… Các ngươi rất rảnh rỗi sao?”

Từ Hành Chi đặt mông ngồi ở trên tay vịn ghế lăn của Ôn Tuyết Trần: “Mới bận trở về mà, dù sao cũng rảnh rỗi, nói nói lời dèm pha cũng không phá quy củ gì… Nói đi nói lại, những yêu vật trấn thủ đồ hiến tế đó thật sự là càng ngày càng không thú vị, một con so với một con không đáng đánh.”

Ôn Tuyết Trần liếc hắn, không hé răng.

“Hiện tại dưới cái nhìn của ta, yêu vật trên đời chỉ phân ra hai dạng khác biệt.” Từ Hành Chi thưởng thức quạt, tiếp tục khoác lác, “—— Quả hồng mềm dễ nắn, cùng quả hồng mềm không dễ nắn.”

Chu Bắc Nam: “…”

Khúc Trì: “…”

Ôn Tuyết Trần hơi hơi hất cằm lên: “Ồ? Có đúng không? Hành Chi hiện tại thực sự là không sợ trời không sợ đất a.”

Từ Hành Chi tiêu sái mà đem mặt quạt vừa mở, vui cười hớn hở mà đáp: “Đó là đương nhiên…”

Hắn xoay chuyển ánh mắt, hô hấp nhất thời đình chỉ.

Tay phải Ôn Tuyết Trần bắt đầu từ lúc nãy liền nắm chặt mở ra, bên trong thình lình xuất hiện một con trùng cánh cứng khổng lồ đang nằm, thịt như con nòng nọc, đang đung đưa xúc tu, chậm rãi bò đi trong lòng bàn tay hắn.

Ôn Tuyết Trần nói: “Hành Chi, đây là đặc sản Nghiêu Quang sơn, ta cảm thấy hình dạng đáng yêu, liền mang cho ngươi nhìn một cái.”

Từ Hành Chi ngồi ở trên tay vịn ghế lăn Ôn Tuyết Trần cứng ngắc thành một bức tượng điêu khắc.

Chỉ chốc lát sau.

Trọng Quang mới vừa thay xong quần áo, đang ngồi ở trên bậc thang buồn bực ngán ngẩm lắc lư chân nghe đến xa xa phát ra một tiếng kêu thảm thiết xẹt qua chân trời, theo sau là tiếng cười to của Chu Bắc Nam không kiêng dè chút nào.

Lỗ tai hắn hơi động, nhảy xuống thang: “Từ sư huynh?!”

Cửu Chi Đăng lạnh nhạt lau chùi bội kiếm, bộ mặt hững hờ, bình tĩnh nói: “Không cần đi. Sư huynh hẳn là tình cờ gặp sâu.”

Trọng Quang chớp chớp đôi mắt: “Sư huynh sợ sâu?”

Cửu Chi Đăng bắt đầu từ lúc nãy liền không nói lời nào, thần sắc lãnh đạm, thời điểm nhắc tới Từ Hành Chi, trong mắt mới mơ hồ có chút thần thái: “… Mỗi lần nghi thức tế lễ đông hoàng, sư huynh sẽ đến sớm trước nửa tháng phụ trách năm ngọn núi của hắn. Thứ nhất là vì đệ tử dự thi dò đường, thứ hai, sư huynh vận dụng linh lực, đem hết thảy chuột bọ côn trùng rắn rết trong núi đánh ngất nửa tháng. Bằng không sư huynh dù như thế nào cũng không dám đặt chân vào núi.”

Con trùng cánh cứng đột nhiên từ bàn tay Ôn Tuyết Trần bốc lên khiến Từ Hành Chi kinh sợ chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, trong lúc giật mình dường như ngã vào trong nước xoáy, dưới sức hút cực đại, khoảng cách với đám người kia càng ngày càng xa.

Cuối cùng, hắn trời đất quay cuồng mà ngã lên trên một chiếc giường nhỏ.

Trong nháy mắt mở mắt ra, não Từ Hành Chi đau tựa hồ như nổ tung.

Mùi thơm cây cỏ của cây hồng sam còn sót lại trong lỗ mũi hắn,  mà hắn đã từ bên trong cái đoạn ký ức thuộc về nguyên chủ kia bứt ra, về lại bên trong tháp cao Man Hoang.

… Mạnh Trọng Quang chẳng hề ở trong phòng ngủ, Chu Bắc Nam lại ở bên giường, khom người, chỉnh lý gối cho Từ Hành Chi.

Phát hiện Từ Hành Chi tỉnh rồi, Chu Bắc Nam nhất thời mặt lộ vẻ vẻ lúng túng, chỉ vào gối nói: “… Ngươi chảy mồ hôi quá nhiều, ta đổi một cái gối cho ngươi.”

Sau khi giải thích xong, hắn lại lộ ra một mặt biểu tình vi diệu “ta thao giải thích nhiều như vậy làm gì”.

Trái phải ở không được, hắn đơn giản quay người đi ra ngoài.

Đầu óc Từ Hành Chi còn hồ đồ, há miệng kêu lên: “Chu mập mạp.”

Chu Bắc Nam đã đi đến cạnh cửa đột nhiên thắng lại bước chân.

Danh xưng này tựa hồ đốt cháy cảm xúc đè nén trong lòng hắn, hắn quay người đi nhanh mấy bước, về tới một bên giường, lớn tiếng quát hỏi: “… Mười ba năm nay ngươi đã đi đâu? ! Ngươi tiến vào Man Hoang đến tột cùng là muốn làm gì?”

Hắn thân thủ muốn nhấc lên cổ tay Từ Hành Chi, lại bắt hụt.

Chu Bắc Nam bỏ mình nhiều năm, cho dù là thủ hạ quỷ nô của Lục Ngự Cửu, nghiêm chỉnh mà nói từ lâu không coi là người, nhiều lắm là thủ hạ binh khí hình người của Lục Ngự Cửu, chỉ có thể dựa vào quỷ binh giết người, lại không đụng tới bất luận người nào ngoại trừ Lục Ngự Cửu.

Hai tay nửa trong suốt của hắn xuyên qua thân thể Từ Hành Chi, mà ngay cả như vậy, hắn vẫn là dùng hết toàn lực siết chặt nắm đấm.

Hắn cắn răng thấp giọng nói: “Từ Hành Chi, ngươi có biết hay không ta nghĩ rằng ngươi đã chết rồi rất nhiều năm…”

… Từ Hành Chi càng từ hắn cắn răng nghiến lợi như vậy nghe được một chút ý tứ thương tâm.

Trong trí nhớ rải rác trước kia của Từ Hành Chi, nguyên chủ cùng Chu Bắc Nam gặp mặt liền đánh, mà thời điểm lần đầu gặp gỡ ở Man Hoang, Chu Bắc Nam đối với Từ Hành Chi càng là không coi ra gì, căn bản không cho hắn sắc mặt dễ nhìn, cho nên Từ Hành Chi mới có thể chắc hẳn nhận định quan hệ hai người này như nước với lửa.

Nhưng ở bên trong đoạn trí nhớ đầy đủ kia, quan hệ hai người hiển nhiên phi thường tốt.

Từ Hành Chi giờ khắc này tư duy có chút hỗn loạn, hắn đỡ lấy huyệt thái dương căng đau khó nhịn, phát lực tàn nhẫn bấm hai cái, mới miễn cưỡng trấn tĩnh lại.

Sau khi ổn định tâm thần, Từ Hành Chi ngẩng đầu, đối với Chu Bắc Nam mở miệng nói: “… Có người kêu ta đến giết các ngươi.”

Hắn như vậy thống khoái mà thừa nhận, Chu Bắc Nam ngược lại sửng sốt.

Nửa ngày qua đi, hắn hỏi: “… Là Cửu Chi Đăng bảo ngươi đến?”

Từ Hành Chi làm bộ cười khổ, cũng chưa trả lời.

Dáng vẻ này của hắn, càng khiến Chu Bắc Nam thêm chắc chắn về phán đoán của mình.

Hắn hướng bên giường ngồi xuống: “Hắn kêu ngươi tới giết Mạnh Trọng Quang?”

Từ Hành Chi gật đầu một cái:  “Ngươi biết. Trọng Quang đối với ta sẽ không đề phòng.”

Chu Bắc Nam lộ ra biểu tình hiểu rõ, tiện đà chính là giận dữ cười: “Con thỏ nhỏ chết bầm này, thực sự là muốn đối với chúng ta đuổi tận giết tuyệt a.”

Từ Hành Chi trong bóng tối thở phào nhẹ nhõm.

… Cuối cùng ứng phó được.

Nguyên chủ liên tục mười ba năm mai danh ẩn tích, hiện tại chính mình thay thân phận hắn, đột nhiên xuất hiện ở Man Hoang, chuyện này bản thân cũng quá khả nghi.

Từ Hành Chi không thể ngay đầu tiên giết chết Mạnh Trọng Quang, bởi vậy, nếu như hắn còn muốn lưu bên người đám người kia, tìm kiếm cơ hội hạ thủ, nhất định phải tìm được một lý do chính đáng nói phục bọn họ tiếp nhận chính mình.

Mà lời nói dối cao minh nhất, chính là đem nói thật cùng lời nói dối lẫn lộn nói, nghe ra mới chân thật nhất.

Quả nhiên như Từ Hành Chi sở liệu, Chu Bắc Nam tin lời giải thích của hắn.

Chu Bắc Nam đem thân thể nghiêng về phía trước, nghiêm túc hỏi: “Hắn biết chuyện chúng ta sắp tìm được ‘chìa khóa’ Man Hoang?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play