Khúc Trì không nhúc nhích, hai tròng mắt như sao sáng nhìn chằm chằm Mạnh Trọng Quang.
Mạnh Trọng Quang lộ ra một chút nghi hoặc, hạ lệnh: “… Mau mau đi.”
Khúc Trì vẫn là không nhúc nhích.
Từ Hành Chi ngược lại so với Mạnh Trọng Quang phản ứng nhanh hơn chút: “Lần này không bảo vệ tốt ta, không trừ đường của ngươi. Không có lần sau.”
Mạnh Trọng Quang: “…”
Khúc Trì vui mừng hỏi: “Thật sự?”
Từ Hành Chi khẳng định: “Thật sự.”
Khúc Trì thân hình vừa động, lập tức biến mất phía trước hai người.
Trong giây lát, phía núi rừng truyền ra mấy tiếng kêu thảm thiết hữu khí vô lực.
Đuổi đi Khúc Trì, Từ Hành Chi nhìn về phía người da thú trên mặt đất chỉ còn một hơi, nhíu mày nói: “Người này là hướng ta tới?”
Thời điểm chỉ còn dư lại Mạnh Trọng Quang cùng Từ Hành Chi, người trước liền lộ ra biểu tình dị thường đơn thuần vô tội, chắp tay sau lưng, phảng phất đám bùn nhão trên mặt đất kia cùng hắn không hề có một chút quan hệ: “… Phải ”
Từ Hành Chi hiểu rõ.
Một khi đã như vậy, đó chính là vì mạng sống của hắn.
Sau khi Từ Hành Chi trầm mặc, Mạnh Trọng Quang liền đem gương mặt gương mặt tu la hồi nãy kia dọn dẹp không dư thừa điểm nào, tiểu tâm dực dực cọ đến bên người Từ Hành Chi: “Sư huynh… Ta vừa nãy phải chăng có chút lỗ mãng?” (Jeje: Hẳn là “chút” =.=)
Đại chó săn vừa rồi mặt không biến sắc kèn kẹt hủy đi xương cốt người ta, lật mặt một cái liền đổi thành chó con, nhìn đến tình cảnh này, Từ Hành Chi trong lòng thập phần áy náy.
Mạnh Trọng Quang là nhân vật dưới ngòi bút mình. Từ Hành Chi lúc trước khi giả thiết, tuyệt bút vung lên, thị huyết táo bạo, dễ giận bá đạo, những thứ đó đều bị chính mình giả thiết thành bản tính Mạnh Trọng Quang.
Nói cho cùng, vẫn là oán Từ Hành Chi, cho nên Từ Hành Chi không chỉ không có e ngại hắn, lương tâm ngược lại còn có chút ẩn ẩn đau.
… Nhi tử thực xin lỗi, là cha khiến ngươi biến thành như vậy.
Huống hồ, tại Man Hoang sinh hoạt hơn mười năm, Mạnh Trọng Quang tất nhiên quen cuộc sống không phải ngươi chết chính là ta mất mạng, hiện nay bị người xâm nhập địa bàn, ra tay tàn nhẫn chút, cũng không khó lý giải.
Lại nói, bọn họ đột nhiên tới bắt chính mình, sợ là muốn lợi dụng mình đối phó Mạnh Trọng Quang.
Nếu chính mình bị bắt đi, cảnh ngộ tất nhiên cũng không khá hơn chút nào, cũng có khả năng chết trong tay bọn họ.
Ngoài ra, đối với địch nhân chủ động khi dễ tới cửa nhân từ nương tay, cũng cùng phong cách hành sự nhất quán của Từ Hành Chi không hợp.
Nếu bàn về trình độ tàn nhẫn mà nói, ngày hôm qua chính mình dùng chủy thủ nguyên bản giết Mạnh Trọng Quang giết chết quái vật dao cạo kia, thủ pháp cũng không thiện lương hơn chỗ nào.
Nhưng mà, Từ Hành Chi có thể hiểu được, nguyên chủ từ nhỏ đem Mạnh Trọng Quang nuôi lớn khẳng định không thể lý giải.
Từ Hành Chi làm ra một bộ dáng dấp đạm mạc, dùng mũi chân đá đá mặt người da thú: “Lưu hắn một cái mạng, ta còn có thể dùng.”
Chợt, hắn liền bất động thanh sắc cất bước, cách Mạnh Trọng Quang xa chút.
Sau lưng hắn, ánh sáng trong mắt Mạnh Trọng Quang ảm đạm đi, ngón tay xiết chặt, bên trong ánh mắt có nồng đậm hối hận.
… Nếu không phải tên khốn này ở trước mặt hắn ôm lấy sư huynh, hắn kiên quyết sẽ không có chuyện không kiềm chế được nỗi lòng, ra tay tàn nhẫn như vậy, phá hỏng hình tượng của mình trong lòng sư huynh.
Mạnh Trọng Quang yên lặng thu thập xong cảm xúc không xong, hướng không trung, lại lần nữa đánh một tiếng huýt.
Được triệu hoán, cốt nữ rất nhanh từ một phía khác trong rừng trúc hiện thân.
Nàng trốn tránh Từ Hành Chi, chậm rãi đi đến trước mặt Mạnh Trọng Quang.
Mạnh Trọng Quang cùng nàng thì thầm vài câu, nàng đáp một tiếng “Được”, liền bình tĩnh ngước lên, đem người da thú nhấc đi như rác rưởi, hướng bên trong tháp kéo đến.
Trong lúc đó, nàng trước sau không cùng Từ Hành Chi có bất kỳ giao lưu ánh mắt nào.
Từ Hành Chi cũng săn sóc mà không nhìn tới nàng, ngược lại đem tầm mắt hướng Khúc Trì đang đánh quét tàn quân trong rừng cây, suy nghĩ đến chuyện của mình.
.. Từ Hành Chi tạm thời không dự định ám sát Mạnh Trọng Quang, bởi vậy, tiếp tục sinh tồn bên trong Man Hoang trở thành nhiệm vụ hàng đầu của Từ Hành Chi.
Hắn nhớ rất rõ ràng, “thế giới chi thức” nói cho hắn, một đám người Mạnh Trọng Quang đang đang mưu đồ chạy ra khỏi Man Hoang, trở lại hiện thế, làm loạn trả thù.
Mà bên trong Man Hoang tuyệt đối không chỉ có một nhóm người Mạnh Trọng Quang.
Các nhánh khác tình huống thế nào, từng người phân bố ở nơi nào, thế lực to nhỏ làm sao, Từ Hành Chi đều không biết.
Quan trọng nhất chính là, cửa ra vào Man Hoang ở nơi nào? Làm sao để chạy ra khỏi Man Hoang?
Từ Hành Chi trong lòng rõ ràng, chuyện chính mình xuất hiện ở Man Hoang quá mức đột ngột, Chu Bắc Nam hoài nghi mình là thám tử, quả thực là sự tình hợp tình hợp lý. Mà Mạnh Trọng Quang chịu thu lưu chính mình, mọi cách tín nhiệm, tám phần mười là bị tình nghĩa huynh đệ ngày xưa làm mê man đầu óc.
Nếu như mình tự ý lấy những vấn đề này đi hỏi Mạnh Trọng Quang, một khi dẫn tới lòng nghi ngờ của hắn, người bị đè xuống đất từng khối từng khối ấn nát tan cột sống tiếp theo là mình.
Nói tóm lại, Từ Hành Chi cần một nguồn tình báo đáng tin cậy.
Kẻ trước mắt đây, chính là nguồn tình báo đưa tới cửa, tin cậy hay không tạm thời không nói tới, có chút ít còn hơn không.
Cốt nữ rời đi, Mạnh Trọng Quang cũng quay lại bên người Từ Hành Chi, ôn thuần mà đặt câu hỏi: “Mảnh rừng kia là ta trồng, sư huynh nhìn quen mắt không?”
… Nói thật, nhìn chăm chú hồi lâu, Từ Hành Chi xác thực cảm thấy được có chút quen mắt.
Trong trí nhớ rách nát của nguyên chủ, dường như cũng xác thật tồn tại một mảnh rừng cây hồng sam đỏ tươi như lửa.
Mảnh rừng cây hồng sam như dụ phát một điểm thiếu sót nào đó trong ký ức Từ Hành Chi, trước kia bất quá là một mẩu ký ức ngắn to bằng đồng tiền, thế nhưng theo thời gian trôi qua, dần dần phóng đại, rõ ràng lên.
Một trận cảm giác kịch liệt choáng váng đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt tê dại ngũ giác của Từ Hành Chi.
Từ Hành Chi càng không đứng thẳng được, hướng ngửa ra sau ngã xuống.
Trong lúc hoảng hốt hắn nghe có người hoảng loạn đang gọi mình sư huynh, một tiếng lại một tiếng.
Như con thuyền tam bản cực lớn trồi lên từ thức hải, một đoạn hình ảnh hoàn chỉnh xuất hiện ở trong đầu Từ Hành Chi.
… Đây cũng là Từ Hành Chi từ trong ký ức vỡ vụn của nguyên chủ, lần đầu tiên thu hoạch được một đoạn ngắn hoàn chỉnh.
Rừng cây hồng sam cuối mùa thu, khiến khắp các sườn núi trùng điệp đều nhiễm chín một màu đỏ.
Dãy núi kéo dài, tên là Lệnh Khâu, dãy núi khác nào mỹ nhân tú lệ mi phong, tầng tầng mở ra.
Mây gom lại cuối chân trời, nơi tận cùng vùng nước tĩnh, một nam đồng đang ngồi đưa chân ra trên một mỏm đá đầu nguồn suối.
Hắn dùng vĩ thảo tùy ý làm kiện trường y, trong tay phủng một quả lớn bằng nắm đấm, màu sắc kỳ lạ, từng ngụm từng ngụm gặm, như là đang bất gặm một quả dại mọng nước bình thường nào đó.
Một cỗ linh lực gợn sóng đến, nam đồng lại không hề bị lay động, tiếp tục chôn đầu, chậm rãi gặm cắn.
Gió lướt qua, hai tên đệ tử cấp thấp của Ứng Thiên Xuyên điều động tiên binh mà đến, rơi xuống trước mặt nam đồng.
Đệ tử Ứng Thiên Xuyên ăn mặc trên dưới nhất trí, cực dễ phân biệt. Áo lót tím, phối hợp hoa văn mây thiếp vàng từ vai thông xuống tay áo, quả thực là hoa lệ tôn quý vô cùng.
Sở dĩ có thể phán định bọn họ là đệ tử cấp thấp, là vì trên tay bọn họ đều nắm một thanh trường thương trắng làm từ gỗ, mà không như đệ tử cấp cao của Ứng Thiên Xuyên, có được trường thương bằng thép tà vật trệ cốt chế tạo mà thành.
Đối mặt nam đồng, hai người đều nhíu mày.
Một đệ tử vóc dáng hơi cao dùng mũi trường thương chỉa vào hắn, cực không khách khí nói: “Phù Ngọc quả trong tay ngươi là từ chỗ nào chiếm được ?”
Nam đồng lau vệt nước quả trên miệng, chỉ chỉ phía Tây.
Một gã khác vóc dáng thấp hoài nghi nói: “Bên trong Lệnh Khâu có dị thú tên ‘Ngung’ (*), Phù Ngọc quả là đồ ăn nó thích nhất. Quả này năm năm mới kết trái một lần, số lượng không hơn trăm. ‘Ngung’ coi như trân bảo, ai nếu dám cùng nó tranh đoạt, ‘Ngung’ tất nhiên muốn hút khô huyết dịch toàn thân hắn mới bằng lòng bỏ qua… Ngươi là ai, có thể cùng ‘Ngung’ tranh ăn?”
Nam đồng ung dung thong thả cắn một hơi lên trái cây, mơ hồ nói: “Ta muốn ăn, nó không cho ta, ta liền đoạt tới.”
Người cao to quan sát nam đồng một phen, phát hiện hắn ngoại trừ tướng mạo tinh xảo tú lệ như nữ tử, chút linh khí nào cũng không có, thoạt nhìn chỉ là đứa trẻ bình thường, trong giọng nói bất giác mang theo mấy phần xem thường: “Ôi, khẩu khí thật là lớn.”
Người vóc dáng thấp chọt chọt cánh tay người cao, ý bảo hắn nhìn dưới chân nam đồng.
Người cao to tập trung nhìn vào, không khỏi hít hà một hơi.
Năm, sáu Phù Ngọc quả được một sợi dây leo xâu thành một chuỗi, quấn quanh ở trên cổ chân nam đồng, lắc qua lắc lại, hai người nhìn đến mê tít cả mắt.
Thấy thế, người cao to liền thả mềm thái độ lại: “Vị tiểu công tử này?”
Nam đồng hơi lườm bọn hắn, tự mình gặm cắn Phù Ngọc quả, đem thịt quả mềm mềm nhiều nước bỏ vào trong miệng.
Người cao to cũng không nguyện bái cầu hài tử xui xẻo không biết từ nơi nào nhô ra này, cân nhắc đến tình trạng trước mắt của hai người, đành phải cưỡng chế tức giận nói: “… Công tử, chúng ta là đệ tử Ứng Thiên Xuyên. Không biết ngươi có nghe nói qua danh hào ‘Ứng Thiên Xuyên’?”
Nam đồng không tỏ rõ ý kiến, cũng chưa trả lời.
Người vóc dáng thấp tiếp lời gã, nắm thương ôm quyền, một mực cung kính nói: “Tu sĩ trên đời chia thành tứ môn, Ứng Thiên Xuyên chúng ta là một nhánh trong đó. Cách mỗi hai năm, chúng ta đều phải tổ chức lễ hiến tế đông hoàng, cần đủ loại đồ cúng hiến tế đông hoàng. Lại sau đó, lễ hiến tế phát triển trở thành tứ môn thi đua. —— Nếu có thể trong thời gian hạn định đạt được nhiều tế phẩm nhất, liền có thể trở thành quan hiến tế tế tự đông hoàng; nếu như đệ tử cấp thấp nào có được tế phẩm giống vậy dâng lên, liền có cơ hội tiến vào nội môn, trở thành đệ tử nhập thất…”
Gã chỉ tay vào đống Phù Ngọc quả trên chân nam đồng kia, trong mắt không khỏi toát ra thần sắc tham lam: “Hiến tế trong núi Lệnh Khâu cần Phù Ngọc quả, linh lực huynh đệ hai người chúng ta không đủ, không dám dễ dàng đặt chân lên địa bàn của ‘Ngung’. Vị tiểu công tử này, ngươi có thể hay không đem Phù Ngọc quả ngươi nhặt được phân chúng ta một cái?”
Nam đồng vừa nhấc chân, một Phù Ngọc quả thoát ly dây leo, vừa lúc rơi vào trong tay hắn.
Hắn lau trái cây một chút, bi bô nói: “Trái cây này không ăn ngon như lời đồn. Nhưng ta sẽ không cho các ngươi.”
Hai người cùng nhau cau mày: “Vì sao?”
“Ta không thích các ngươi.” Nam đồng cắn Phù Ngọc quả một cái, thanh âm trong trẻo sâu thẳm, có loại ngây thơ không rành thế sự cùng cuồng vọng, “Ta từ nhỏ lớn lên trong núi, đối với lễ tiết không hiểu nhiều, nhưng ta ít nhất biết được, nếu chân chính muốn nhờ, các ngươi cần phải quỳ cầu ta, chứ không phải đứng thẳng tắp như vậy trước mặt ta.”
Hai người đột nhiên biến sắc.
“Chớ có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”
Nam đồng không hề để ý tới bọn họ, nhảy xuống khỏi mỏm đá, dẫm nước đi về phía trước.
Chỉ trong nháy mắt, một thanh thương hoa lên, tranh một tiếng, đặt ngang cổ nam đồng.
Bị mũi thương bức chỉ, nam đồng không sợ chút nào, thời điểm đôi mắt hoa đào xinh đẹp quét nhìn hai người, mang theo vài phần miệt thị: “Đây là trái cây của ta, ta không muốn cho các ngươi.”
Người cao to cầm thương chặn ngang không nghe hắn, đối với người vóc dáng thấp hạ lệnh: “Đi, đem trái cây hắn lấy ra.”
Người vóc dáng thấp khom lưng xuống, một bộ muốn hái.
Nam đồng mím môi vui vẻ một chút, bấm hoa văn trên ngón tay.
Vệt chu sa đỏ thẫm phía đuôi mắt hắn lóe lên một cái rồi biến mất, nốt chu sa trên trán hắn cũng lúc sáng lúc tối mà sáng lên.
Phía dưới lòng đất nhất thời huyên náo, phảng phất có vô số quái xà dưới lớp phù du, trên mặt đất cũng điên động lên, tựa hồ lúc nào cũng có thể có quái vật gì chui từ dưới đất ra.
Người vóc dáng thấp lảo đảo một chút, dùng cây thương gỗ trắng cắm sâu vào trong đất bùn, mới đứng vững thân hình, kinh hoảng nói: “… Là ‘Ngung’ tới sao?”
Người cao to cắn răng: “Mau ra tay! Cầm Phù Ngọc quả chúng ta liền đi!”
Người vóc dáng thấp duỗi tay muốn hái, lại nghe trong không khí truyền đến một tiếng linh lực gào thét, một thanh phi đao bốc lửa dài ba tấc phá không mà đến, đâm xuyên ống tay áo người vóc dáng thấp, càng trực tiếp đem thân thể của gã bay ra sau, đem cả người gã đóng đinh trên thân gốc cây hồng sam gần đó!
Nam đồng không khỏi ngẩn ra, ngón trỏ cùng ngón cái dính sát vào nhau lập tức tách ra, ánh sáng đỏ đuôi mắt cùng trên trán cũng thuận theo tản đi.
Hắn nhìn bốn phía, tìm kiếm hình bóng chủ nhân ném đao.
Người vóc dáng thấp bị cắm đến không thể động đậy, kinh hoảng thân thủ dập tắt lửa cháy trên ống tay áo, người cao to thì lại lập tức rút về trường thương, chỉ về hư không: “Ai? Là tên vương bát…”
Từ “đản” còn chưa ra khỏi miệng, gã cũng bị một thanh phi đao ba tấc đâm xuyên ống tay áo, thân thể bay lơ lửng lên trời, đập vào thân một cây hồng sam khác, trường thương trong tay theo tiếng lăn xuống, rơi vào trong con suối bên cạnh nam đồng.
Hai người đem hết toàn lực, muốn đem phi đao lấy ra từ ống tay áo, nhưng linh lực dày đặc dính giữa ống tay áo bọn họ với thân cây, bọn họ thậm chí ngay cả xé rách ống tay áo thoát thân cũng không làm được.
Người cao to cố nén sợ hãi, lớn tiếng quát hỏi: “Ai?”
Âm cuối của hắn khó có thể ức chế mà run rẩy.
Một hồi lâu sau, từ đầu cành sâu trong rừng rậm truyền ra một tiếng nhạo báng lang thang: “… Ta là lương tâm các ngươi. Các ngươi rất lâu rồi không nói chuyện với ta, ta rất thương tâm a.” (Jeje: Em lạy anh =]])
Người cao to đã hoảng đến không giữ nổi trạng thái bình thường, chửi ầm lên: “Ai ở nơi đó giả thần giả quỷ? Có bản lĩnh liền lăn ra đây! Đừng vội tác quái!!”
Trước khi người tác quái kia lăn ra, mấy chục đạo phi đao lập loè linh quang từ trong rừng bắn nhanh ra, thành khẩn mà đâm vào thân cây, dùng lưỡi dao đâm xung quanh thân thể hai người này thành đường viền.
Thời điểm dọa đến khi đùi hai người đều run, một đạo bóng trắng từ trong rừng leng keng rơi xuống.
Người tới đôi tay trống trơn, khoanh tay mà đứng, một thân bạch y sương tuyết, đầu đội mũ quyển vân huyền sắc ô sa, tóc dài được một sợi dây cột tóc trắng đơn giản cột lên. Mũi chân hắn nhẹ điểm, rơi xuống phía trước dòng suối róc rách chảy xuôi.
Trên cổ tay người đến có một khỏa lục lạc lục giác, đó là nơi phát ra tiếng leng keng kia.
Hai người mới vừa rồi còn vừa kinh vừa sợ thấy rõ dung mạo người đến, so với vừa rồi trong lòng càng run sợ thêm vài phần: “… Từ… Từ sư huynh?”
Nam đồng tò mò đứng ở bên trong khe suối, ngước nhìn thanh niên trẻ tuổi lại anh tuấn này.
Thanh niên được hai người gọi là “Từ sư huynh” không nhanh không chậm đi đến bên khe suối, đưa ra tay phải, lòng bàn tay đảo ngược, nắm chặt rồi thu lại, mấy lưỡi dao đem hai huynh đệ cắm lên cây liền tất cả bay trở về trong tay hắn. Hình thái lưỡi dao biến hóa, hóa thành một cây quạt xếp nan trúc.
Hắn đem cây quạt quạt hai cái, trong mắt mỉm cười.
Ánh sáng hiếu kỳ trong mắt nam đồng càng mạnh mẽ.
Hai huynh đệ từ trên cây té ngã xuống, quần áo rách lôi thôi, mặt xám như tro tàn.
Cổ tay áo người vóc dáng thấp bị lưu hỏa đốt trọi một chỗ, gã một mặt dùng tay che, một mặt vội vàng mà biện bạch: “Từ sư huynh, chớ nên hiểu lầm, chúng ta chỉ là nhìn thấy trên người đứa nhỏ này có Phù Ngọc quả, cho nên muốn quản hắn…”
Thanh niên đi tới bên người nam đồng, cúi đầu vừa nhìn, vừa vặn thấy chuỗi Phù Ngọc quả treo trên dây leo trên chân hắn.
Có lẽ là thanh niên quá tuấn mỹ, nam đồng bị hắn nhìn lại có chút thẹn thùng, đem chân không tự giác giấu giấu ra sau. (Jeje: Chời ôi cute quá chịu không nổi…)
Thời điểm thanh niên nhìn thấy chuỗi quả bị tùy tiện xâu lại kia, chân mày chau lại.
Hắn rất là lớn mật tùy ý mà sờ lên đầu tóc mềm mại của nam đồng, lại vỗ vỗ, hỏi hai người nói: “Ta hỏi các ngươi a, đứa nhỏ này là ‘ Ngung ’ sao?”
Nam đồng khóe môi giật giật, lại vẫn nhịn xuống cảm giác khó chịu bị bị sờ đầu, động cũng không động.
Hai người đến thở lớn cũng không dám thở một tiếng.
Thanh niên lại kiên nhẫn hỏi một lần: “Ta hỏi các ngươi đây, này có phải ‘Ngung’ hay không?”
Người cao to thanh âm nho nhỏ đáp: “Không…”
Động tác thanh niên ngả ngớn mà vung đuôi áo một cái, buông ra nam đồng, chỗ cạn suối nước, đi tới bên cạnh hai người, khom người xuống chất vấn: “Hắn không phải ‘Ngung’, các ngươi quản hắn muốn cái gì a? Đến được tay người ta, là đồ của người ta, các ngươi ngược lại giỏi, dùng thiết thương chỉ vào cổ người ta bảo muốn? Ta hỏi ngươi, đây tột cùng là ‘muốn’, hay là cướp?”
Người vóc dáng thấp sắp khóc tới nơi: “Là, là cướp…”
Thanh niên sắc mặt ngưng lại, đem quạt bộp một tiếng đóng lại, dùng phiến chuôi gõ lên đầu hai đệ tử mỗi người một cái, khiển trách: “Cướp, cướp. Cướp đồ của người ta a, thật sự có tiền đồ, Chu Bắc Nam chính là dạy các ngươi như thế sao?”
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký sư huynh: Ngày nọ tháng nọ năm nọ, nhặt được một tiểu Trọng Quang phúc hậu vô hại, vui vẻ.
Nhật ký Trọng Quang: Ngày nọ tháng nọ năm nọ, tức phụ tương lai chủ động đưa tới cửa, vui vẻ.