Vai chính vừa đi, đại điển Nguyên Anh liền không còn gì thú vị, khách mời các tiên môn mang lễ vật to nhỏ đến đây tản đi, dồn dập lén lút nghị luận đại đệ tử Phong Lăng sơn kia đối với ấu tử ma đạo đã thành ma tu, không có cách nào cứu vãn kia tình ý thâm trâm cỡ nào. Chắc chắn sau ngày hôm nay, chuyện phong lưu của Từ Hành Chi cùng Cửu Chi Đăng chắc chắn truyền khắp toàn bộ ngóc ngách tiên môn.
Nghiễm Phủ quân sắc mặt so với bị người trước mặt quăng cho bạt tai không khá hơn bao nhiêu, nhưng Thanh Tĩnh quân ngược lại là hờ hững như thường: “Khê Vân, hà tất lo lắng như vậy.”
Nghiễm Phủ quân tên tục là Nhạc Khê Vân, hắn cùng với Thanh Tĩnh quân cũng không cùng huyết thống, ngược lại may mắn mang chung một cái họ.
Sự tình quan trọng, Nghiễm Phủ quân hiếm thấy gọi thẳng tên thực của Thanh Tĩnh quân: “Vô Trần sư huynh, hôm nay dù như thế nào đều không thể bỏ qua Từ Hành Chi đi! Thành tựu lần này của hắn, làm Phong Lăng sơn ta còn mặt mũi nào? Đối với kỳ vọng cao của ngài ra sao?! Vừa nãy lễ quan Ứng Thiên Xuyên tới hỏi ta cái gì, ngài có biết? Gã hỏi ta, Cửu Chi Đăng có cùng Từ Hành Chi thầm kết làm song tu hay không! Bằng không vì cái gì muốn che chở như vậy?”
“Hành Chi không có. Trong lòng ta rõ ràng.”
“Nhưng miệng lưỡi thế gian lại bình luận như thế nào? Ngài là Phong Lăng sơn chủ, nên trừng phạt Từ Hành Chi, chấm dứt nghị luận tứ môn.”
“Ta chắc chắn là chủ nhân Phong Lăng, mà Hành Chi là đồ đệ của ta.” Thanh Tĩnh quân ôn thanh nói, “Nếu đồ đệ ta ta còn không bảo vệ được, làm chủ nhân Phong Lăng có ý nghĩa gì.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT