Ba mươi dặm mà chỉ có thể đi bằng chân, huống chi trên lưng còn cõng một người, tốc độ di chuyển tự nhiên là chậm cực kỳ.

Cũng may người này không quá nặng, đại khái là bởi vì bị thiêu đốt đến chỉ còn lại có phần cơ thể, cõng lên rất nhẹ nhàng.

Dọc theo đường đi này cũng sạch sẽ, mà ngay cả chuột bọ côn trùng rắn rết cũng không nhìn thấy.

Mà địa phương bọn họ muốn đi cũng đặc biệt gây chú ý.

Ngoài ba mươi dặm, Từ Hành Chi đã có thể nhìn thấy một tòa tháp đứng sừng sững hướng Đông Nam, nó nối thẳng chân trời, phù quang ánh vàng, phóng mắt nhìn bốn phía, chỉ có nơi đó có dấu vết người tạo thành.

Cho dù không có chỉ thị của bóng đen, Từ Hành Chi cũng sẽ tuyệt đối lựa chọn đi đến nơi đó.

Bên trong Man Hoang không tồn tại ban ngày, màn trời nặng nề, như là mụn cóc trên mắt lão già. Nơi đây hẳn mới trải qua một cơn mưa không nhỏ, đầu thu đột nhiên mưa, sắc trời tối tăm, cây rừng rậm rì, các loại màu xanh.

Từ Hành Chi cõng một cơ thể người gần chết, ở trong rừng bôn ba.

Nhưng bốn phía chung quy quá im lặng, im lặng đến mức làm cho lòng người hoảng sợ, Từ Hành Chi đơn giản thổi bay huýt sáo.

Tiếng huýt sáo thực trong trẻo, giống như có thể ngấm vào bên trong nham thạch ướt dầm dề đi.

Hắn rất lưu sướng mà thổi xong một tiểu khúc cổ điều, sau đó chính mình đối với mình chân tình thực lòng mà ca ngợi nói: “Thổi thật tốt.”

Người ở sau lưng hắn thoáng giật giật, một luồng nhiệt khí phả lên cổ hắn.

.. Hình như là đang cười.

Mà thời điểm khi Từ Hành Chi quay đầu lại, đầu của hắn lại lặng yên nhắm mắt dựa vào trên lưng của hắn, không nhúc nhích.

Đại khái là ảo giác đi.

Xuyên qua rừng cây, bắt đầu có núi nhỏ đá lởm chởm theo thứ tự xuất hiện, Từ Hành Chi đi đến run chân, thật sự là uể oải bất kham, đơn giản chọn một cái sơn động khô mát chui vào.

Trong sơn động có một tảng nham thạch mọc ra rêu xanh, Từ Hành Chi muốn đem người kia dựa vào nham thạch buông ra, nhưng hắn lại phát hiện, cặp cánh tay kia tựa như cứng đờ, cơ hồ là dùng hết lực khí toàn thân vòng ở trên cổ mình, chỉ lưu lại cho mình một chút chút không gian hô hấp.

Từ Hành Chi không đem hắn thả xuống còn đỡ, nếu như dự định thả xuống, không cẩn thận liền dễ dàng bị hắn siết chết.

Từ Hành Chi thật bất đắc dĩ, lại không dám đi đánh cược thân thể của mình, chỉ lo không cẩn thận đem tay chân yếu đuối của hắn chấn động rụng mất: “Ai, tỉnh lại đi. Có thể tỉnh lại không?”

Người phía sau mềm yếu nhúc nhích thân thể một chút.

Từ Hành Chi nói: “Chúng ta ở đây nghỉ ngơi một lát. Ngươi buông ta ra.”

Người sau lưng khó khăn đem cánh tay cuộn lại buông ra một chút, lại cũng không có chân chính thả Từ Hành Chi ra, mà là siết chặt góc áo của hắn.

Thanh âm hắn vẫn là giọng khàn khủng bố bị cháy hỏng: “… Ngươi phải đi sao?”

Cứ việc khuôn mặt này đáng sợ như vậy, nội tâm Từ Hành Chi lại rất bình tĩnh.

Một mặt, hắn mới cùng quái vật kia đánh giáp lá cà, bị bắn tóe máu đầy mặt, hiện nhìn cái gì cũng đều bình tĩnh.

Mặt khác, trong số quái vật bên trong Man Hoang, một kẻ quái dị cơ bản vẫn duy trì hình người cũng không phải đáng sợ như vậy.

Từ Hành Chi đem người thu xếp trên nham thạch, liền tỉ mỉ mà đem ngoại bào cởi ra, khoác ở trên người hắn, nói: “… Không đi.”

Hai mắt bị đốt đến trống rỗng của người kia nhìn thẳng tắp về phía Từ Hành Chi, yếu ớt nói: “Tại sao cứu ta?”

Từ Hành Chi đem quần áo đắp tốt cho hắn: “Nào có nhiều tại sao như vậy.”

Hắn rù rì nói: “Ta nếu là chết ở trên lưng ngươi, nên làm gì?”

Từ Hành Chi cảm thấy rất buồn cười : “Tự nhiên là cõng ngươi về nhà a. Chẳng lẽ đem ngươi vứt giữa đường?”

Dứt lời, hắn đứng dậy, nói: “Bên ngoài có con sông, ta đi mang chút nước trở về. Chớ đem quần áo cởi ra, bằng không xé hỏng da thịt cũng đừng kêu đau.”

Người kia tựa như chó con nắm chặt quần áo Từ Hành Chi thay hắn trùm lên: “… Không đau.”

Sau khi Từ Hành Chi rời đi, hắn liền cầm lên ống tay áo của Từ Hành Chi, tham lam hít ngửi.

Từng mảnh từng mảnh da thịt trên người hắn theo động tác lôi kéo rì rào rớt xuống, nhưng hắn lại căn bản tựa như không phát hiện được đau đớn.

Hắn nhỏ giọng kêu: “Sư huynh, sư huynh.”

Từ Hành Chi đi ra khỏi sơn động, ngồi xổm xuống tại bờ sông, trong lòng vẫn có một cỗ cảm giác không thật, nấn ná không đi.

Hắn ngồi xổm người xuống, nỗ lực tẩy đi vết máu trên tay, mùi máu tanh lại càng ngày càng dày đặc, khiến người khó có thể chịu đựng.

Đầu gối Từ Hành Chi đột nhiên mềm nhũn, nằm ở bờ sông nôn khan vài cái, gì cũng không phun ra.

Hắn lau miệng, hướng bờ sông nằm một cái, ngước nhìn bầu trời màu xanh lục, đưa tay sờ sờ eo mình.

Cái thanh chủy thủ mang tiếng nhuốm đầy linh khí thiên địa kia còn ở nơi đó, nhắc nhở Từ Hành Chi hắn chưa hoàn thành nhiệm vụ.

Từ Hành Chi không có chú ý tới, cách hắn mấy chục thước trong rừng, có một con rắn lớn bò ra tới.

Rắn chỉ còn lại có phần đầu rắn là hoàn chỉnh, mà thân thể lại là một bộ xương rắn, chỉ còn một ít thịt thối dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng gắn kết lại.

Rắn hướng phía Từ Hành Chi không tiếng động phun ra cái lưỡi đỏ tươi, lại hoạt động cằm dưới.

Hàm dưới của nó mở ra, đủ để đem toàn bộ đầu Từ Hành Chi cắn đứt.

Từ Hành Chi vô tri vô giác, chỉ nằm tại chỗ phát ngốc.

Rắn từng bước lại gần Từ Hành Chi, lại tại thời điểm cách hắn khoảng mười thước dừng lại.

Một lát sau, nó thế nhưng như ngửi được khí tức đáng sợ gì, quay đầu lại, điên cuồng chạy trốn, xương rắn quét qua lại trên mặt đất, phát ra tiếng ken két sắc bén.

Từ Hành Chi nghe được tiếng động lạ, tức khắc đi sờ chủy thủ bên hông, đồng thời xoay người đứng dậy, nhìn về phía sau ——

Phía sau hắn một mảnh trống vắng, chỉ có một ít dấu vết kỳ quái một đường uốn lượn đến bìa rừng, biến mất tung tích.

… Thao.

Từ Hành Chi phán đoán nơi này không phải chỗ nên ở lâu, nhanh nhẹn mà hái xuống một mảnh lá lớn trên thân cây ở bờ sông, dùng nước gột rửa, đơn giản cuốn cuốn, đựng theo chút nước.

Ở thời điểm lấy nước, hắn vô tình ở trên mặt nước thoáng nhìn thấy ảnh ngược của chính mình.

Tuy biết được nơi đây hung hiểm, Từ Hành Chi vẫn là không khỏi tiêu tốn thời gian ngây người ngẩn ngơ.

Khuôn mặt này lớn lên thật không xấu, hình dáng tu kỳ, rất có phong cách nhân vật hiệp sĩ nổi tiếng, mặt không động thì thôi, vừa động liền thần thái đường hoàng, lông mi miệng mũi, không một chút nào không hợp hai chữ “tuấn mỹ”.

Đại để là bởi vì khí chất quá mức tự phụ thanh túc, khóe mắt bên trái còn có một giọt lệ chí, Từ Hành Chi xụ mặt, thế nhưng có thể nhìn ra vài phần cấm dục sắc lạnh

Từ Hành Chi nghĩ, trời cao cư nhiên đem tấm mặt này cho cái tên lảm nhảm mình đây, thật là phí phạm của trời.

Lúc Từ Hanh Chi đang cảm khái, rắn lớn một lần nữa trượt vào trong rừng đang ở trên mặt đất thống khổ không tiếng động mà lăn lộn.

—— Khớp xương của nó đang bị một loại lực lượng quỷ dị nào đó bẻ gãy từng đoạn, tiếng vang dội, giống như một gốc cây bị bẻ đôi.

Khi Từ Hành Chi trở lại trong sơn động, phát hiện bóng đen kia đã ngồi dậy, trong tay cầm một cây cỏ khô bẻ ra.

Từ đầu đến cuối cỏ khô, đã bị hắn bẻ ra vài dấu.

Hắn một bên bẻ, một bên đếm số: “… Năm, sáu, bảy…”

Nhìn thấy Từ Hành Chi trở về, hắn đem đôi tay giấu phía sau, ngửa đầu nhìn về phía Từ Hành Chi.

… Sở thích thật ngoan ngoãn.

Từ Hành Chi xem tinh thần hắn cũng không tệ lắm, sau khi cho hắn ăn uống nước liền thúc giục: “Chúng ta mau mau đi thôi. Nơi này không thích hợp lắm.”

Bóng đen gật đầu, đem cỏ dại bẻ đến cong vẹo trong tay thả xuống, duỗi ra hai cánh tay, ý chỉ rõ ràng.

… Muốn cõng.

Từ Hành Chi đánh giá hắn một chút: “Ta xem ngươi bị thương cũng không phải rất nặng a, chính mình lên đi.”

Bóng đen bất động, chỉ ngước đầu nhìn Từ Hành Chi.

Từ Hành Chi cùng hắn giằng co vài giây, không dao động: “Lên.”

Bóng đen như cũ giương cánh tay, cằm hơi thu, lại là bộ dáng ủy khuất đến cực điểm.

Từ Hành Chi đối mặt gương mặt bị cháy khét đến không nhìn ra ngũ quan của người kia, lại kiên trì một lát, mày không kiên nhẫn mà vừa nhíu: “… Chậc.”

Lại thời điểm ra khỏi động núi, bóng đen vẫn nằm nhoài trên lưng Từ Hành Chi, trên người khoác ngoại bào của Từ Hành Chi.

Từ Hành Chi vén ống quần, lội nước đi sang bờ bên kia, mà bóng đen quay đầu lại, nhìn về phía rậm rạp trong rừng, lạnh lẽo nở nụ cười.

Xương rắn nằm tại trong rừng, xương cốt xoay thành một đoàn bùn nhão, trên đất tràn đầy tàn tích giãy giụa.

Nó ngã vào một mảnh cỏ dại, từ lâu không còn khí tức.

Một đám kiến lớn bằng đậu tằm từ sào huyệt bên trong tuôn ra, không tới một lát liền đem xương rắn chia cắt sạch sẽ.

Mà kỳ quái chính là, thời điểm khi Từ Hành Chi đi ngang qua đạp dấu chân trong rừng, chúng nó đều e sợ tránh còn không kịp, trực tiếp đi đường vòng, thật giống mới vừa có một con thú hoang đáng sợ từ nơi đó đi ngang qua.

Lộ trình ba mươi dặm một câu cũng không nói, chung quy là hơi nhàm chán, Từ Hành Chi bỏ ra hai mươi dặm đi đường, sau khi đem ký ức nguyên chủ sửa sang lại một lần, phát hiện phần lớn đều là việc nhỏ thưa thớt vụn vặt không đáng kể, thế nhưng không có một ít đoạn ngắn nào hơi hoàn chỉnh chút, ngay cả bộ dáng Mạnh Trọng Quang kia cũng mơ mơ hồ hồ.

Từ Hành Chi mới đầu cảm thấy kỳ quái, nhưng nghĩ lại cũng hợp lý, ký ức này là đào ra từ trên thân người chết, có chỗ nào không rõ, ngược lại cũng không kỳ quái.

Hiện tại hắn duy nhất biết được, là giữa trán Mạnh Trọng Quang có một nốt chu sa.

Muốn giết chết Mạnh Trọng Quang, tất nhiên phải hạ đao từ nơi đó.

Trái phải đều nhàm chán, Từ Hành Chi chủ động cùng người trên lưng mở lời nói tới: “Ngươi như thế nào chịu thương?”

Người nọ nghẹn ngào nói: “… Bị người ám toán.”

Từ Hành Chi lại hỏi: “Ngươi ở Man Hoang ngây người bao lâu?”

Hắn nói: “Không nhớ rõ. Cảm giác lâu như một trăm năm vậy.”

Từ Hành Chi cho là hắn nói giỡn, liền thẳng nhập chủ đề nói: “Ngươi nhận thức Mạnh Trọng Quang không?”

Bóng đen trầm mặc một lát: “Ngươi tìm hắn làm chi?”

Từ Hành Chi phát hiện có lối, bất giác kinh hỉ, đáp nói: “Hắn là sư đệ ta…”

Bóng đen vừa định nói gì, hai người đột nhiên đồng thời nghe được tiếng nổ tung ồn ào nơi phương xa, một trận gió mang theo sóng linh lực ào ạt đẩy thẳng lại đây, suýt nữa đem Từ Hành Chi quét ngã xuống đất.

Nơi tiếng vang phát ra lại là phương hướng tòa tháp phía Đông Nam.

Bóng đen lộ ra vẻ lo lắng hiếm thấy, đẩy đẩy bả vai Từ Hành Chi: “Chính là nơi đó, mau đi! Mau đi!”

Dựa theo cá tính Từ Hành Chi, khẳng định là lập tức quay đầu nhanh chân chạy hướng Tây Bắc, càng nhanh càng tốt, tuyệt không đi chạm mặt thứ rủi ro kia, nhưng tưởng tượng đến Mạnh Trọng Quang có khả năng ở nơi đó, Từ Hành Chi dứt khoát cắn răng một cái, hướng tháp cao chạy như điên.

Càng tới gần địa điểm giao chiến trung tâm kia, Từ Hành Chi càng cảm giác nôn nóng bất an của người trên lưng.

Mà đồng dạng, càng tới gần bên cạnh tháp kia, cảm giác áp bách khó giải thích được càng khiến Từ Hành Chi không thở nổi.

Trước tiên tiến vào tầm mắt Từ Hành Chi là một thanh niên đứng trên vách núi, nửa mặt nạ quỷ thiết kế khủng bố che nửa trên khuôn mặt cậu, cậu đang ở chỗ cao, huyền y tung bay, như là một con quạ đen, lòng bàn tay có ánh sáng tím nhạt lưu động.

… Bất quá đây là một chú quạ vóc dáng nhỏ.

Từ Hành Chi nhớ rõ người này, cậu cũng từng xuất hiện trong thoại bản của mình. Cậu là thủ hạ Mạnh Trọng Quang, một tên quỷ tu, thông hiểu thuật ngự quỷ.

Nhưng Từ Hành Chi còn chưa kịp đặt cho cậu một cái tên.

Chuẩn xác nói đến, toàn bộ thoại bản, Từ Hành Chi chỉ mới đặt tên cho một mình Mạnh Trọng Quang.

Theo ý tưởng của Từ Hành Chi, thế giới tổng cộng chia thành  nhân tu, yêu tu, quỷ tu, cùng ma tu bốn đạo, trong đó chỉ có một mạch nhân tu được công nhận là chính đạo, có khả năng thống lĩnh tam giới.

Cái gọi là yêu tu, là y vật sinh ra từ thiên địa tinh khí, động thực vật tu luyện biến thành.

Cái gọi là quỷ tu, là dựa vào đạo lý “chúng sinh đều phải chết, chết phải về với đất”, có thể ngự quỷ, cũng có thể ngự thi.

Về phần nhân tu cùng ma tu, cả hai đều là người, chỉ là đại lộ hướng lên trời, mỗi bên đi một cách, nhân tu, tu đạo tu tâm, chú ý chính là tế thủy trường lưu (*), tự nhiên thiên thành; ma tu, tu cốt tu da, chú ý chính là liệt hỏa phanh du (**), điên mê tâm người.

(*) Tế thủy trường lưu: Dòng suối nhỏ nhưng chảy dài, ý chỉ tu từng bước chậm rãi lâu dài.

(**) Liệt hỏa phanh du: Lửa đổ thêm dầu, ngược với cái trên, tu luyện theo kiểu nhanh chóng mạnh mẽ.

Mà bị nhốt bên trong Man Hoang, đều không ngoại lệ không phải yêu ma quỷ quái, cũng là nhân tu phạm vào sai lầm, rơi vào tà đạo.

Từ Hành Chi dõi mắt nhìn lại, quả nhiên vong quỷ quần áo tả tơi trên dưới tung bay, mỗi tay cầm lưỡi dao sắc bén, cùng địch cuồng chiến.

Giữa trán chúng nó, chính là hoa văn mây màu tím nhạt giống như thứ lập lòe trên tay thanh niên mặt quỷ kia.

Thanh niên mặt quỷ đang ở chỗ cao, tuy nói một thân đen nhánh, nhưng thật sự quá mức dễ thấy, rất nhanh, một mũi tên nhọn nhắm ngay lồng ngực của cậu, xẹt nhanh như điện, bay thẳng đến.

Khi mũi tên cách cậu còn mười thước, một cửu chuyển anh thương (*) dài hơn nửa trượng đột nhiên bảo hộ trước người cậu, cùng mũi tên kia giằng co.

(*) Cửu chuyển là một phương thức tu luyện (trải qua chín giai đoạn) khiến thực lực bản thân tăng vọt. Trong trường hợp này ý chỉ sự uy lực của cây thương.

Hai bên giằng co, xẹt qua một đạo hồ quang, anh thương vẫn cứ từ trung gian đem đem đầu mũi tên kia bổ ra làm đôi!

Sau đó, trước người thanh niên mặt quỷ có một trận ảo ảnh di động, dần dần hiện ra một bóng người tới.

Bóng người bắt lấy đuôi anh thương, tay run lên, làm cho anh thương ở giữa không trung vẽ ra một ánh sáng hình cung viên mãn.

Đó là một người trẻ tuổi cực kỳ tuấn tú đẹp vô cùng, đáng tiếc giữa ấn đường của hắn cũng có hoa văn mây màu tím nhạt.

… Điều này nói rõ hắn bất quá cũng là một vong hồn thôi.

Hắn tạm thời bỏ qua chiến trường kịch liệt phía dưới, phản thân hướng thanh niên vóc dáng nhỏ mang mặt nạ quỷ, cúi xuống thân, chiếu lên chỗ chóp mũi mặt nạ cậu hôn một cái, cười tủm tỉm mà nói: “… Như thế nào không cẩn thận như vậy a, cũng không biết trốn tránh.”

Thanh niên mặt quỷ ngẩn ra, vừa thẹn vừa giận: “Chu Bắc Nam, ngươi nhanh chóng buông ra cho ta!”

Đầu ngón tay cậu vừa bấm, tử quang di động, người trẻ tuổi cầm thương không chịu khống mà ngã xuống vách núi, ở giữa không trung lảo đảo đến mấy lần, mới đứng vững bước chân.

Thanh niên mặt quỷ sờ chóp mũi một cái, cắn hết môi, khóe miệng hạ xuống, như là đang hờn dỗi.

Từ Hành Chi nghe được bóng đen sau lưng tự đáy lòng mà cảm thán một tiếng: “… Còn tốt.”

Từ Hành Chi hỏi hắn: “Hiện tại nên làm cái gì bây giờ?”

Bóng đen hướng lên không trung, huýt một cái.

Từ Hành Chi không hiểu được hắn đây là làm chi, vừa định hỏi kỹ, một cỗ hài cốt liền từ phía sau một mỏm đá ngơ ngác đứng lên, Từ Hành Chi sợ tới mức suýt thở không ra hơi.

Đó là một khối hài cốt nữ tính, toàn thân trên dưới sạch sẽ, đã mất da thịt, nhưng còn có một đầu tóc mây đen, được nàng cột lại gọn gàng, phía trên còn có mang một dải dây dài màu trắng.

Ánh mắt nàng lúc mới nhìn thấy người bị thiêu cháy đen, kinh ngạc nói: “Ngươi bất quá là đi ra ngoài một chút, như thế nào biến thành như vậy?”

Bóng đen cũng không trả lời, chỉ lạnh giọng hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”

Cốt nữ duỗi ra tay phải chỉ còn xương cốt lởm chởm, đặt lên mạch cổ tay trái cháy đen của bóng đen, nói: “Là một nhánh bên Phong Sơn kia.”

Bóng đen cười nhạo: “… Không biết tự lượng sức mình.”

Xương cốt cốt nữ bắt đầu nổi lên ánh sáng xanh biếc, đem một hoa văn ánh sáng đẩy vào bên trong cơ thể bóng đen: “Ta trước chữa thương cho ngươi… Ngươi không cần lo lắng. Cho dù ngươi không trở lại, Khúc Trì cùng Chu Bắc Nam bọn họ cũng có thể thắng.”

Nghe thấy đối thoại như thế, Từ Hành Chi cảm thấy nơi nào có chút kỳ quái, nhưng tiếng bảo khí chạm vào nhau cùng kêu thảm huyên náo quấy nhiễu ý nghĩ của hắn, hắn cũng không hề nghĩ nhiều, từ chỗ bọn họ ẩn thân ló cái đầu ra ngoài.

Trong hỗn chiến, địch ta rất khó phân chia, mỗi người đều rách rưới trăm kết, nhan mạo tiều tụy, nếu muốn nói cứng có gì không giống, đại khái chính là một thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi.

Dáng người nàng nhỏ gầy cực kì, một thân áo quần màu nâu  ngắn bị xé đến rách mướp, tay áo kéo lên đến khuỷu tay, lộ ra cổ tay nhỏ nhắn trắng như sương tuyết.

Mà cùng hết thảy hình thành tương phản thật lớn, là hai tay nàng mỗi tay cầm một chiến đao, cả hai thanh đao làm từ đồng thau, nếu dựng thẳng lên, so với chiều cao của nàng cũng không thấp hơn bao nhiêu, nhưng nàng lại có thể dễ như trở bàn tay mà phất một tay, trong lúc nhảy lên một đao chặt đứt cổ đối phương.

Trên mặt nàng lây dính mấy đạo vết máu, càng lộ vẻ trắng nõn mà nhu nhược.của nàng.

Chính như lời cốt nữ nói, người đột kích quấy nhiễu tòa tháp này thực mau như thủy triều bại lui, kéo binh kéo giáp mà đi.

Thiếu nữ đem song đao nắm lấy nhau, xuyên lại vỏ kiếm giao nhau hình chữ thập trên lưng, tức tối muốn đuổi theo.

Từ Hành Chi nóng ruột, trực tiếp từ chỗ ẩn thân lắc mình ra tới, giương giọng quát: “Đừng đuổi theo!”

Địa điểm chiến đấu là bên trong không cốc, mà thanh âm hắn tầng tầng lớp lớp mà đập lại, lặp lại không ngừng.

Thiếu nữ nghe tiếng quay đầu lại, thấy một nam tử xa lạ, bất giác kinh ngạc, hơi hơi nghiêng đầu.

Mà thanh niên mặt quỷ đứng trên vách núi cũng theo tiếng nhìn lại, ánh sáng tím trong lòng bàn tay biến mất, đàn quỷ bị cậu dùng để thao túng, bùa chú lơ lửng giữa không trung lạch cạch một tiếng, rơi thẳng xuống.

Cậu lẩm bẩm mà thì thầm: “… Từ sư huynh?”

Thiếu nữ cũng không sợ hắn, giương giọng quát hỏi: “Vì sao không đuổi? Bọn họ rõ ràng đã chạy trối chết!”

Từ Hành Chi chỉ vào phương hướng bọn họ rời đi, “Cờ chưa đổi, trận hình khi chạy trốn chưa loạn, ngươi gặp qua chạy trối chết đều đâu vào đấy như vậy sao?”

Thiếu nữ ngẩn ra, nhất thời không biết có nên đuổi theo hay không.

Mà cốt nữ vừa rồi vì bóng đen trị liệu dại ra mà nhìn về phía Từ Hành Chi, khung xương phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt run rẩy.

“Nghe hắn.”

Một giọng nói hơi hướng mệnh lệnh từ phía sau lưng Từ Hành Chi truyền đến.

Từ Hành Chi quay đầu nhìn lại, nhất thời trố mắt.

Thân thể bị đốt khô của bóng đen giãn ra, thể xác mất nước tới cực hạn cấp tốc trưởng thành, chiều cao rất nhanh vượt qua Từ Hành Chi.

Hắn như con bướm qua kỳ lột xác, rút đi xác kén da tiêu thịt nát, lộ ra bộ dạng thật bên trong.

Chất da hắn cực trắng, trắng đến có loại cảm giác mơ hồ phát ra ánh sáng, cái gọi là “nam sắc chọc nhân”, hắn đại khái chỉ chiếm hai chữ sau, toàn thân sinh ra trạng thái một tầng sương mù mông lung lười biếng từ trong xương cốt, lại không khiến người phiền chán, khóe mắt hơi hơi hướng lên trên, đuôi mắt còn nhuộm một vệt đỏ (*) tự nhiên.

Hắn dùng ngoại bào nguyên lành của Từ Hành Chi bao bọc thân thể, lại so với không mặc gì cả càng nhiều hơn mấy phần sắc ma mị, che cũng như không che. (Jeje: Úi giời ôi dạng mặc kín mà gợi cảm hơn cả không mặc thế này đúng gu mình thích luôn í OwO)

Từ Hành Chi nhìn mặt hắn chỉ nhìn một lát, lại không cách nào từ phần trở xuống bụng hắn dời đi tầm mắt.

… Thao. (Jeje: Thao cưng đấy nhé ^^)

Người này thoạt nhìn là cô nương xinh đẹp, móc ra so với ta còn lớn hơn.

Từ Hành Chi miên man suy nghĩ thật lâu, mới ý thức được, vừa rồi chính mình bỏ qua một thứ phi thường trọng yếu.

… Ấn đường người này, tựa hồ sinh ra một nốt chu sa cực xinh đẹp.

Từ Hành Chi hướng về phía trước nhìn lại, đúng lúc cùng một đôi mắt đào hoa gặp nhau.

Chủ nhân mắt đào hoa cùng nốt chu sa cứ như vậy thẳng băng nhìn Từ Hành Chi, ánh mắt như hồ nước, vừa câu nhân, lại có loại dục vọng chiếm hữu hận không thể đem người trước mắt chết chìm trong đó: “Sư huynh, Trọng Quang đợi ngươi nhiều năm như vậy, ngươi rốt cuộc tới tìm ta.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play