Tại một nhà hàng sang trọng tại trung tâm thành phố.
“Công việc mới thế nào rồi?”
“Không tệ.”
“Này Dung Tuyền, từ bao giờ em lại có thái độ này với người lớn?”
Dung Tuyền từ bỏ việc cắt miếng bò bít tết, ngẩng đầu lên nheo mắt nói:
“Cả ngày hôm nay em chưa ăn gì đâu.”
“Con bé này! Thôi ăn đi.”
Cũng chỉ để Dung Tuyền nhai một miếng thịt, Phương Tiểu Dao lại hỏi:
“Có tin tức gì thêm về Hoan Hoan chưa?”
Thái độ của Dung Tuyền chính là rất muốn hỏi chị là không muốn cho em ăn xong bữa rồi hỏi không được sao? Nhưng cũng bất đắc dĩ mở lời:
“Không có.”
Vẻ mặt Phương Tiểu Dao lập tức ỉu xìu, cô chần chừ hỏi:
“Thật sao?”
“Hiện tại không an toàn để liên lạc với chị ấy. Nhưng em biết Hoan Hoan ở Pháp rất tốt, chị không cần lo l…”
Nhận ra vẻ ngập ngừng cùng thái độ khinh thường trên mặt Dung Tuyền, Phương Tiểu Dao cũng không hỏi nữa mà nương theo tầm mắt của Dung Tuyền nhìn về một tên đàn ông ăn mặc lịch lãm đang bước tới gần bàn của bọn họ.
Dung Tuyền buột miệng chửi thề:
“Khốn kiếp! Anh ta theo dõi chúng ta.”
Nét mặt Phương Tiểu Dao cũng co lại cho đến khi người đàn ông đó đứng trước mặt hai người.
“Anh đến đây làm gì?”
Người đàn ông đẩy nhẹ gọng kính, thản nhiên nói dối:
“Chỉ là tình cờ ghé qua, không ngờ lại gặp được hai vị tiểu thư.”
Dung Tuyền cười hắt một hơi:
“Tình cờ sao? Thật nực cười!”
“Dung tiểu thư không tin tôi cũng chẳng biết giải thích thế nào. Chi bằng để bữa ăn này…”
Dung Tuyền dứt khoát phẩy tay:
“Miễn!”
Người đàn ông vẫn cười lịch sự đáp lại, trong ánh mắt loé lên sự tinh ý:
“Haha vậy tôi không làm phiền hai người nữa. Nhưng mà có một điều tôi nhắc trước, có chuyện gì về chị gái cô thì phải nói cho tôi, để tôi tự điều tra ra thì không hay đâu.”
Anh ta gập người chính mươi độ chào hai người sau đó dứt khoát quay đi.
Phương Tiểu Dao lè lưỡi:
“Mắc cái gì phải nói cho anh?”
Song lại quay sang tiếp tục những câu hỏi:
“Chị thấy tên Cố Viễn Tranh sống tốt lắm cơ mà, tại sao lại vẫn cho người giám sát?”
Nói về vấn đề này thì Dung Tuyền cũng không biết giải thích như thứ nào tại vì cô cũng không rõ. Chính xác Cố Viễn Tranh nghĩ gì cô cũng không biết.
Kể từ lúc Dung Tiêu Hoan đi, Cố Viễn Tranh phải nói là như trút bớt gánh nặng, lên như diều gặp gió, thành công trở thành chủ tịch trẻ tuổi nhất tập đoàn Cố Thị dù chỉ là một đứa con riêng. Lúc đầu trên các diễn đàn trong và ngoài nước hầu như đều hắt nước bẩn nhưng dần dần họ đều biết được năng lực của anh và đã công nhận anh chính là một trong những CEO xuất sắc nhất.
Thành tích Cố Viễn Tranh mang về nhiều không đếm xuể dù chỉ có hai năm. Nhiều nhất phải kể đến việc hệ thống lại mạng lưới an ninh quân sự quốc gia với hàng nghìn mã khoá mà chỉ có tập đoàn Cố Thị sở hữu. Sự thành công vang dội đã mang về nhiều giải thưởng cùng nhiều hợp đồng hợp tác xuyên lục địa.
Ngoài ra, từ một tên cà lơ phất phơ Cố Viễn Tranh cũng thành công lột xác thành một tổng tài cao cao tại thượng với nét đẹp anh tuấn nam tính,trở thành hình mẫu lý tưởng cho chị em phụ nữ.
Cao Diên Phúc, là trợ lý theo Cố Viễn Tranh hơn một năm. Anh biết mọi chuyện đối với Cố Viễn Tranh là không dễ dàng. Anh chính là người tìm bác sĩ tâm lý cho Cố Viễn Tranh, chứng mất ngủ cộng với rối loạn lo âu của anh ấy vô cùng nặng. Và thời gian không ngủ được đó anh ấy dành toàn bộ vào việc nghiên cứu công nghệ. Với một người không chuyên như Cố Viễn Tranh, anh phải cố gắng hơn ai hết.
Hôm nay, Cao Diên Phúc lên lịch trình cho Cố Viễn Tranh phỏng vấn. Anh ta thề rằng chủ tịch không hề thích thú với việc này một chút nào nhưng luôn bảo anh ta nhận bằng sạch mấy buổi phỏng vấn.
“Đài trung ương lúc tám giờ chúng ta có buổi phỏng vẫn trực tiếp về việc truyền bá…”
Cố Viễn Tranh tay cầm điếu thuốc rít một hơi, không kiên nhẫn mà phẩy tay:
“Được rồi, chuẩn bị xe.”
“Vâng. Còn chuyện nữa, hôm qua tôi có gặp Dung Tuyền tiểu thư cùng Phương Tiểu Dao tiểu thư, nghe qua hình như họ đang nói về việc phu nhân đang ở Pháp, cái gì mà rất tốt tôi cũng không nghe rõ.”
Đôi mày kiếm của Cố Viễn Tranh co nhẹ rồi lại giãn ra, giọng nói lạnh đi mấy phần:
“Bên Pháp sao rồi, điều tra được tung tích cô ấy chưa?”
Cao Diên Phúc khó xử cúi xuống, miệng chưa kịp mở lời đã nghe giọng nói tức giận từ trên đỉnh đầu phát ra:
“Vô dụng!”
…
“Sắp tới nghe nói Cố Tổng sẽ cho ra mắt một triển lãm tranh. Anh có thể cho chúng tôi biết trước nội dung của buổi triển lãm ngày hôm đó được không?”
Cố Viễn Tranh bật cười, trong ánh mắt hiện lên vài phần ôn nhu, trầm trầm nói:
“Tôi nhớ người ấy.”
Tên phóng viên chính là không biết điều mà cố gặng hỏi:
“Người ấy là ai? Anh có thể bật mí một ít được không? Vợ cũ hay người tính trong lời đồn?”
Chuyện này là một chuyện tế nhị nhưng cánh phụ nữ lại rất muốn biết, nếu lâu sđược thông tin này, đảm bảo nhà đài của họ sẽ thu hút được lượng khán giả rất đông.
Nhìn thấy vẻ mặt của vị chủ tiệc kia vẫn tươi cười, trong lòng tên phóng viên như nở hoa.
Chỉ tiếc hắn không chú ý đến ánh mắt lạnh lẽo tựa hầm băng của anh.
Thế là buổi phỏng vấn hôm đó không được phát sóng. Nhà đài ngày hôm sau cũng đã bắt tay thu dọn tàn cục phá sản.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT