Không phải hôm qua mới gặp Giang Hành sao?

Một người phụ nữ đang đứng trước mặt anh ta, vẻ mặt bát đắc dĩ, "Đều đã nói với anh rồi, hôm nay Thịnh tiên sinh không rảnh gặp anh."

Giang Hành thoạt nhìn rất hèn mọn: "Tôi đã đợi anh ấy mấy ngày rồi, lần trước anh Sâm bảo tôi chờ, họ nói sẽ liên lạc với tôi."

Lễ tân nhìn Giang Hành, rất là bất đắc dĩ, biết rõ đó chỉ là lời khách sáo của anh Sâm, người đàn ông này vậy mà tưởng thật? Nực cười?

Cô ấy nói: "Thế nhưng Thịnh tổng thật sự không rảnh ạ!"

"Cái này..." Anh ta đem bản nhạc ra, hẳn là bản nhạc lần trước đưa cho Lộ Kiêu Dương xem, để Lộ Kiêu Dương giúp anh ta tìm mạng lưới quan hệ, "Xin cô giúp tôi giao cho anh ấy, được không?"

Anh ta sáng tác ca khúc, gần đây đã được phổ biến khắp nơi.

Anh ta vẫn kiên trì với âm nhạc của mình, vốn thật vất vả mới nhìn thấy được hi vọng, nhưng không ngờ Lộ Kiêu Dương xảy ra chuyện, hi vọng của anh ta cũng không còn.

Trước đây Lộ Kiêu Dương giới thiệu nhà sản xuất cho anh ta, cũng bởi vì chuyện của anh ta và Lộ Kiêu Dương, nên đã chấm dứt hợp đồng.

Người phụ nữ nhận lấy bản nhạc của anh ta, "Được rồi."

Rõ ràng cũng là bị Giang Hành dây dưa mất hết kiên nhẫn, chỉ mong nhận lấy bản nhạc rồi mau chóng đuổi anh ta đi, "Anh đi về trước đi. Tôi sẽ giao cho Thịnh tổng."

"Cảm ơn cô!" Giang Hành nói, cúi đầu chào cô ấy.

Người phụ nữ liếc nhìn cô rồi bỏ đi.

Xác nhận Giang Hành không nhìn thấy, cô ấy trực tiếp ném bản nhạc vào thùng rác, sau đó không chút thương tiếc mà rời đi.

Tuyệt vọng là cảm giác gì?

Đại khái chính là như vậy đi!

Bạn cho là bạn cuối cùng cũng trao cho họ một phần hy vọng, nhưng thực tế lại bị người ta ném vào thùng rác không chút do dự.

"Cô đang nhìn gì vậy?" Lộ Kiêu Dương đang nhìn chăm chú, bên cạnh đột nhiên vang lên thanh âm của Thịnh Thư Hành, cô quay đầu lại, thấy Thịnh Thư Hành cùng với trợ lý anh Sâm.

Lộ Kiêu Dương cười nói: "T thần, sao ngài lại đi ra!"

"Thấy cô vẫn chưa vào, sợ các cô lạc đường, tiện thể đến xem." Anh nhìn lướt qua tiểu A Ly, trực tiếp cầm lấy cây kẹo mút của tiểu A Ly, bóc giấy gói kẹo cho cậu.

Lúc Lộ Kiêu Dương đang cảm thán, nam thần thật là đẹp trai, liền thấy Thịnh Thư Hành nhét kẹo vào trong miệng mình.

Lộ Kiêu Dương: "..."

A Ly: "..."

Hai bé đáng yêu ngây ngô cứ như vậy nhìn lão nam nhân trung niên này, ăn hết cây kẹo mà bọn họ luyến tiếc ăn kia.

"Chú Thịnh, đây là con tặng cho mẹ con."

Thịnh Thư Hành vô tội nhìn cô, "Chú tưởng con cho chú mà!"

Lộ Kiêu Dương: "..."

Không hổ là nam thần của cô, loại chuyện này, trừ mình ra, trên thế giới này không có mấy người có thể làm được!

Cô nhìn lướt qua Giang Hành đã đi ra ngoài, Thịnh Thư Hành nói: "Đi thôi, không phải là muốn đi tham quan phòng làm việc sao?"

"Hình như em vừa mới nhìn thấy có người tới tìm anh."

"Cô nói là cái người họ Giang kia?"

Thịnh Thư Hành nhìn cô một cái, nói: "Làm sao? Cảm thấy anh ta rất đáng thương? Đồng cảm lan tràn rồi?"

Lộ Kiêu Dương không biết làm sao, "Anh biết anh ta sao!"

Cô còn tưởng rằng anh không biết, cho là anh thật sự bận rộn, mới không có thời gian gặp người ta.

Chẳng qua, khiến Lộ Kiêu Dương bất ngờ chính là, Thịnh Thư Hành vậy mà lại không gộp cô và Giang Hành chung một chỗ.

Hiện tại, toàn bộ cộng đồng mạng đều biết tin tức cô 'ngoại tình', cũng nói cô và Giang Hành có gì đó, nhưng T thần chỉ xem họ như hai người riêng biệt.

Cũng nhìn ra được, cô chỉ là có chút đồng tình với Giang Hành, mà không phải là bởi vì cái khác.

Nếu như đổi thành người khác, không biết sẽ bổ não như thế nào!

Nghĩ đến đây, trong lòng Lộ Kiêu Dương ấm áp, cảm thấy toàn bộ thanh xuân của mình dùng để hâm mộ người đàn ông này, đều đáng giá.

__Hết chương 117__

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play