“Còn không mau đi đi!”, bên cạnh có người nào đó nhắc nhở Kỷ Tinh.
Phút giây đó, Kỷ Tinh theo bản năng đã nghĩ tới việc gắng sức đạp xe thoát khỏi hiện trường. Nhưng nhìn khuôn mặt hoảng hốt của anh chàng shipper trạc tuổi mình, cô cảm thấy tội nghiệp, không nhấc nổi chân đạp đi.
Người đi đường không ai dừng lại, người thì vô cảm, người thì thương hại ngoái lại nhìn một cái rồi đi tiếp.
Cậu shipper quay đầu lại, môi tái nhợt, nói: “Cô đừng đi, nhất định không được đi đâu đấy.”
“…”
Kỷ Tinh bỗng cảm thấy lo sợ, cô làm gì có đủ tiền đền cho xe Porches?! Nếu bị cậu shipper kéo vào thì tàn đời. Phút chốc cô đã thấy hối hận, lúc nãy không nên mềm lòng, phải đi luôn mới đúng.
Người sai là cái ông nghe điện thoại, người làm xước xe là cậu shipper. Cô thực sự bị oan.
Trong lúc đầu óc rối như tơ vò, cửa xe Porches mở, một người đàn ông cao lớn mặc đồ tây chỉnh tề bước xuống từ ghế phụ, anh ta đóng cửa nhìn qua vết xước, cau mày, trầm giọng nói với cậu shipper: “Cậu lái xe kiểu gì thế?”
Cậu shipper bám chặt lấy chiếc xe giao hàng, miệng run run. Tội nghiệp anh chàng sợ đến nỗi không thốt nên lời.
Kỷ Tinh phút trước còn thấy hối hận, giờ đã nóng máu, buột miệng nói: “Không phải lỗi của cậu ấy! Lúc nãy có một ông đi xe không tử tế, tôi tránh ông ta, cậu này tránh tôi nên mới đâm vào xe anh, nhưng mà ông kia trốn rồi”.
Cô nói rất nhanh, vừa nói vừa ra hiệu. Cậu shipper cũng vội vàng nói chen vào, liến thoắng miêu tả tình cảnh lúc bấy giờ.
Người đàn ông lịch lãm nghe mãi mới hiểu hai người này đang kể chuyện gì, lông mày của anh ta càng lúc càng nhíu lại, anh ta quay sang cậu shipper kết luận: “Tóm lại, cuối cùng là cậu đâm vào xe”.
Cậu shipper cứng họng. Kỷ Tinh cũng sợ rụt cổ, im bặt. Cô thấy tội nghiệp cậu shipper, lòng một mặt thầm chửi mắng kẻ bỏ chạy, nhưng mặt khác lại sung sướng vô cùng khi chủ xe nhận định người sẽ chịu trách nhiệm không phải cô.
Nhưng sau vài giây kinh hãi, cô lại không nhịn được lí nhí kiến nghị: “Có thể xem lại camera để truy tìm người đàn ông kia không, mọi thứ đều từ anh ta mà ra cả. Anh ta phải chịu trách nhiệm chứ”.
Người đàn ông lịch lãm nhìn cô, có vẻ không quan tâm đến rắc rối của họ.
Kỷ Tinh vẫn không cam tâm: “Các anh chắc chắn có bảo hiểm phải không”, thấy người đàn ông lịch lãm nhìn mình chằm chằm, sợ bị vạ lây, vội vàng chỉ cậu shipper lắp bắp, “Cậu ta, cậu ta không đền nổi đâu”.
“…”
Người đàn ông lịch lãm dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, một ý cười kì lạ xẹt qua mắt anh ta rồi vụt tắt. Anh ta đang định nói gì đó thì cửa kính sau xe hạ xuống một nửa.
Một giọng nói trầm thấp vang lên: “Đường Tống”.
“Vâng”, người đàn ông lịch lãm cúi đầu, khom người về phía cửa kính.
“Sắp muộn rồi”, người đàn ông ngồi ghế sau nói.
“Vâng”, Đường Tống hiểu ý.
Nhìn qua khoảng trống cửa xe, Kỷ Tinh thấy nửa khuôn mặt góc cạnh với đôi môi mỏng hồng hào.
Thoáng chốc, cửa xe kéo lên. Khuôn mặt không biết phải làm sao của Kỷ Tinh hiện ra trên nền cửa kính đen.
Đường Tống nhìn cậu shipper, nói: “Không sao, cậu đi đi! Lần sau cẩn thận chút”.
Câu nói đó như có sức mạnh lôi cậu shipper từ địa ngục trở lại trần gian. Cậu ta xúc động, hai tay ôm đầu, tròn mắt không dám tin, quên cả cảm ơn người ta.
Người ta cũng không để ý, quay lưng bước lên xe.
Kỷ Tinh cũng không tin được rằng mấy chuyện trên báo lại xảy ra ngoài đời thật. Thật sự vẫn còn có người tốt bụng như vậy sao. Thấy cửa xe sắp đóng, cô vội lao tới gõ lên cửa kính ghế sau.
Ngồi trong xe, Hàn Đình nhìn người con gái bên ngoài. Sau hai giây, cửa kính mới từ từ hạ xuống.
Ánh sáng bên ngoài chói lòa, Hàn Đình nheo mắt lại sau đó mới nhẹ nhàng mở ra.
Cửa kính vẫn chỉ hạ xuống một nửa.
Lần này Kỷ Tinh chỉ nhìn thấy nửa trên khuôn mặt, lông mày rậm, mũi cao, nhất là đôi mắt đào hoa đen láy sâu thẳm, long lanh như giọt nước.
“Cảm ơn anh!”, Kỷ Tinh nói với giọng như người vừa gặp đại nạn thoát chết. Rồi không biết lúc đó nghĩ gì, nhưng sau này nghĩ lại đúng là cô đã thốt ra một câu nịnh đầm: “Anh đẹp trai như vậy, lại còn tốt bụng nữa, chắc chắn sẽ giàu có cả đời”.
Hàn Đình ngồi trong xe nhìn cô nửa giây, đôi mắt cong cong như cười, lịch sự, hoà nhã, nhưng lại chẳng thấy một ý cười nào nơi đáy mắt.
Rất nhanh, cửa sổ xe kéo lên.
Hiển nhiên không hứng thú gì với lời cảm ơn của cô.
Nụ cười cảm ơn của Kỷ Tinh in trên cửa kính, chỉ ngay giây sau đã lướt đi như một dòng chảy.
Vật đổi sao dời, chuyện dữ hoá lành.
Kỷ Tinh tạm biệt anh shipper rồi ai đi đường nấy.
Cô tiếp tục đạp thật nhanh đến công ty. Gió lạnh ù ù bên tai, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy ấm áp lạ.
Trước mặt cô hiện ra những tòa nhà văn phòng cao tầng sừng sững, in bóng trời xanh mây trắng trên mặt kính dài, hòa cùng ánh nắng lấp lánh đẹp đến mê hồn.
*
Cô dừng xe đạp, rảo bước qua quảng trường khu thương mại trung ương, đi đến tòa văn phòng, vào thang máy cùng những nam thanh nữ tú đô thành đang cầm ly cà phê trên tay. Thang máy dừng lại ở tầng của cô. Cô bước nhanh như gió tiến vào công ty, quẹt thẻ, ngồi xuống chỗ của mình.
Hoàng Vi Vi vừa nhìn thấy cô đã giơ ngón tay cái: “Tôi bái phục cô đấy, đi làm mà vui thế cơ à?”
“Hôm nay trên đường đi gặp được một người tốt bụng”, cô kể lại chuyện xảy ra.
Mấy người đồng nghiệp ngồi quanh nghe xong cũng xôn xao rằng chuyện này phải cho lên chương trình thời sự mới được.
Hoàng Vi Vi nhấp một ngụm cà phê, chậm rãi hỏi: “Thời gian một người khom lưng nhặt một đô la thì Bill Gates có thể kiếm được bao nhiêu tiền ấy nhỉ? Chắc người ta cũng là dạng đó, thời gian gọi bảo hiểm giải thích bồi thường, tranh luận với shipper có khi đủ kiếm tiền mua thêm chiếc xe nữa rồi ấy”.
“Không khoa trương đến mức ấy đâu. Đường phố Bắc Kinh nhiều xe xịn đẹp như vậy, chẳng nhẽ không được một người tốt bụng thích làm việc thiện à?”
Hoàng Vi Vi chớp chớp mắt: “Bao giờ tôi mới giàu, mới có thể dễ dàng mua được sự lương thiện và rộng lượng của mình đây?”
“Phải!”, anh đồng nghiệp Lâm Trấn nói, “Ít nhất cũng cho tôi giàu đến mức không cần đôi co với mấy người yếu thế làm xước xe mình”.
“…”, Kỷ Tinh cạn lời.
Cũng phải.
Nếu là xe của cô, dù thế nào cũng phải bắt đền người kia, vì mình làm gì đủ tiền sửa.
Bao giờ cô mới đạt được trình độ tự do kinh tế như thế?
“Độc lập kinh tế” thôi chưa đủ, phải “tự do kinh tế”.
“Tôi không bao giờ quan tâm mấy người giàu đến mức đó, nhưng tôi biết chắc chắn là nếu mấy người không làm việc đi thì tiền thưởng tháng này sẽ có nguy cơ bị cắt!”, quản lý bộ phận Trần Tùng Lâm đi qua văn phòng trêu chọc.
Đám người lè lưỡi rồi ai về chỗ nấy.
Trần Tùng Lâm vẫn chưa chịu thôi, cứ tưởng mình hài hước lắm, bèn chỉ vào đồng hồ đeo tay rồi nói: “Vào làm được ba mươi giây rồi đấy”.
Mọi người cũng hùa theo cười ha ha.
Kỷ Tinh vừa ngồi xuống thì nhận được tin nhắn của nội bộ nhóm nhân viên. Hoàng Vi Vi gửi một biểu tượng hình mắt trợn ngược.
Kỷ Tinh ngẩng đầu nhìn cô, Hoàng Vi Vi nhìn thấy cô liền bĩu môi, tỏ thái độ bất mãn với câu nói của sếp Trần Tùng Lâm. Mấy người khác cũng nhìn nhau hiểu ý.
Cô nhún vai, cười trừ.
Đồng nghiệp A tỏ thái độ bất bình, nhắn tin: “Ba mươi giây đã này nọ, bình thường tăng ca thì không thấy ho he gì”.
Kỷ Tinh cũng muốn hùa theo, nhưng nghĩ đến còn cả tấn việc, không có thời gian nói chuyện dông dài, cô nhắn lại: “Hôm nay một đống việc”.
Đồng nghiệp B nhắn lên một biểu tượng mặt cười mỉm: “Tại sao chúng ta lại nhiều việc thế này?”
Tại sao? Vì một phần của dự án phải làm lại chứ sao. Tại sao lại phải làm lại phần đó? Vì sếp quyết định sai chứ sao.
Mọi người ngầm hiểu với nhau, lần lượt gửi tin nhắn biểu tượng mặt cười, vẫy tay tạm biệt.
Đây là nhóm chat chuyên để kêu ca. Ngoài ra, còn có những nhóm nhỏ khác.
Lúc mới đi làm, gần như ngày nào cũng phải nói xấu ông sếp ngốc nghếch, đồng nghiệp thiểu năng.
Đi làm không phải chỉ cần lo thân mình là xong giống như đi học. Đi làm là hoạt động nhóm, kiểu gì cũng xuất hiện “bình vôi” làm gánh nặng. Chuyện một người phạm lỗi cả tập thể phải chịu hậu quả là quá bình thường, thỉnh thoảng để lại vài vết nhơ cũng là nhẹ nhàng, chuyện kẻ làm ít người làm nhiều nhưng hưởng công như nhau còn chịu đựng được, đáng sợ nhất là kiểu sai lầm vớ vẩn khiến công sức của cả nhóm xôi hỏng bỏng không.
Quá nhiều chuyện nhức đầu, không chửi mắng vài câu xả giận, chắc không làm nổi.
Nhưng sau này Kỷ Tinh phát hiện ra, nhiều nhóm nhỏ như vậy, những người nói xấu sếp sau lưng cũng có thể nói xấu đồng nghiệp trước mặt sếp, những người nói xấu người khác trước mặt mình cũng có thể nói xấu mình trước mặt người khác, bởi vậy cô rất ít khi phát ngôn trên nhóm.
Hơn nữa, than vãn là một chuyện, nhưng cô vẫn tận tâm làm việc. Cô nhìn thấy trong đám đồng nghiệp đầy những kẻ đục nước béo cò, ít người có năng lực thực sự, còn có người thích đi đường tắt, tuy cô thấy như vậy không công bằng, từng vì thế mà khó chịu, nhưng không đến nỗi để môi trường xung quanh ảnh hưởng đến mình.
Thứ nhất vì cô mới tốt nghiệp, lí tưởng cũng như khí thế dành cho công việc và tương lai còn hừng hực, thứ hai vì cô còn trẻ, có niềm tin vững chắc vào chân lí chỉ cần nỗ lực hết mình sẽ nhận được sự đền đáp xứng đáng, cô cho rằng mỗi một tiếng tăng ca, mỗi một phần công sức bỏ thêm đều là những viên gạch lót đường tiến tới mục tiêu được thăng chức, tăng lương.
Còn những đồng nghiệp kém hơn cô kia, mấy năm sau họ cũng sẽ tự động rời khỏi cuộc chơi theo quy luật đào thải tự nhiên và bị cô bỏ xa phía sau thôi.
Đáp ứng đủ yêu cầu hiện tại thì dễ dàng sống sót qua ngày. Nhưng như vậy sẽ không leo lên cao được.
Hiện nay công ty đang trong giai đoạn phát triển, nhanh chóng thu hút nhiều nhân tài, chỉ một thời gian ngắn đã trở thành đơn vị mới nổi xuất sắc trong ngành công nghệ trí tuệ nhân tạo, năng lực hùng hậu, cơ cấu ban bệ tinh giản, không bị gánh nặng lịch sử đè nặng, đội ngũ trẻ trung năng động, là môi trường đặc biệt thích hợp cho những thanh niên ưu tú cày cuốc tiến thân.
Kỷ Tinh tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, chuyên môn tốt, thái độ làm việc chăm chỉ, nổi bật nhất trong đám đồng nghiệp cùng phòng. Thêm vào đó, trưởng bộ phận Trần Tùng Lâm rất xem trọng cô, nên cô càng cố gắng hơn.
Những người có kế hoạch phát triển sự nghiệp rõ ràng lại thường xuyên được người khác khen ngợi sẽ luôn biết tạo ra nguồn động lực vô hạn cho chính mình.
Cô chính là kiểu người đó.
Chỉ là… vừa phút trước còn hừng hực khí thế, phút sau đã phải khóc trong câm nín rồi.
Bản kế hoạch của Hoàng Vi Vi làm hôm qua có lỗi, mọi người sẽ phải đợi cô nàng soát lại từ đầu rồi mới có thể tiếp tục tổng hợp số liệu. Phải tốn cả buổi sáng. Điều đó có nghĩa cả nhóm phải đợi nguyên một buổi sáng, tức là tối nay lại phải tăng ca.
Hoàng Vi Vi ái ngại xin lỗi, mọi người miễn cưỡng mỉm cười, ngoài nói không sao ra, còn có thể nói gì. Trong ánh mắt của mỗi người đều chất đầy sự tức giận nín nhịn, cũng không ai muốn nhúng tay vào.
Mấy nhân viên mới đến vì muốn xong việc sớm, không muốn mất thời gian của mình, mới bất đắc dĩ tới giúp Hoàng Vi Vi soát lại.
Còn Kỷ Tinh sau bao lần thu dọn tro tàn cho Vi Vi và những người khác đã cảm thấy có chút chán ngán, cô không muốn giúp nữa, thử một lần tư lợi một cách đường hoàng.
Cô mở cửa sổ tin nhắn với Thiệu Nhất Thần, gõ vào bốn chữ: “Anh anh anh anh…”
Thường thì giờ này là lúc anh rất bận, một phút sau mới nhắn lại: “Hửm?”
Cô tưởng tượng ra khuôn mặt nhăn nhó của anh lúc này, vừa quay cuồng với công việc vừa vội vàng trả lời tin nhắn của cô.
Cô vốn chẳng có chuyện gì, chỉ là muốn trêu anh chút, nên không trả lời. Vừa cười vừa đứng lên đi ra phòng trà, pha một cốc hồng trà quay lại, thấy trên màn hình hiện ra hai chữ.
Thiệu Nhất Thần: “Lại nữa?”
Kỷ Tinh trả lời bằng biểu tượng mặt cười nham hiểm.
Đối phương đã hiểu là chẳng có chuyện gì, nên không nhắn lại nữa.
Kỷ Tinh không nhịn được cười, tâm trạng vui vẻ hẳn lên.
Cô tắt cửa sổ tin nhắn, không có việc gì làm, mới sáng ra, bạn bè đứa nào không đi làm thì chắc đang ngủ, chẳng nói chuyện được với ai.
Thôi, uống trà xong lại đi giúp Hoàng Vi Vi vậy.
Đang thư giãn uống trà thì vị tiến sĩ họ Vương kênh kiệu đi ngang qua, cười khẩy: “Kỷ Tinh có nhã hứng quá, sáng sớm đã pha trà uống rồi cơ đấy?”
Cô thừa hiểu anh ta muốn nói gì, giải thích: “Ồ, đang đợi Hoàng Vi Vi soát số liệu ấy mà”.
“Nếu cô rảnh rỗi như vậy thì qua giúp một tay đi”, tiến sĩ Vương nói. Hai người chức vụ ngang nhau, nhưng anh ta học vị cao hơn, lớn tuổi hơn, kinh nghiệm trong nghề lâu năm hơn, luôn tự cho mình là tiền bối trên cơ: “Phải có ý thức làm việc nhóm mới nâng cao được hiệu quả công việc. Đừng phân biệt việc mình, việc người”.
Kỷ Tinh nổi đóa, định bụng nói cho ra lẽ, nhưng ngó thấy hình như sếp chuẩn bị ra khỏi văn phòng.
“Ừ”, cô bỏ cốc trà xuống, nhìn về phía đám đông đang vây quanh bàn Hoàng Vi Vi, rồi ôm máy tính đi qua đó.
Lúc đứng dậy, cô nghĩ đến lý do Đồ Tiểu Mông bỏ việc để làm hot blogger – chán ghét công việc. Bây giờ, cô đã hiểu được vì sao Đồ Tiểu Mông lại nói căm ghét công việc.
Thực ra, không phải vì ghét công việc, mà vì không thể yêu nổi một số người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT