Trận chung kết mãi đến tối mới diễn ra, chẳng qua bọn họ tới sớm mấy ngày, tranh thủ đi hết một lượt mấy chỗ tham quan, hôm nay chỉ kiếm cái quán bên đường nghỉ chân uống rượu với nhấm nháp đồ ăn vặt, dự tính ngồi ườn ra nguyên buổi.
Chỉ là chẳng ai cho Hoàng Doanh Tử được ngồi ườn, suốt cả ngày điện thoại cứ gọi là tới tấp, chiều 4 giờ sắp tới lúc ăn tối rồi còn phải đi ra gọi một cú điện thoại dài thượt, sau khi quay lại người nhũn như cọng bún trên ghế, thở phào một hơi: "Cuối cùng cũng đăng xong rồi trời ạ!"
Minh Vũ mở clip ngó qua, nói: "Các cậu cũng siêu thật đấy, thuyết phục được Phó Lâm đến tham gia cơ mà. Hồi trước tớ nghe thầy bên khoa mỹ thuật của trường kể chuyện vị này còn cành cao hơn cả Ninh Xuyên, nhưng mà trông điển trai thật nha."
Hoàng Doanh Tử quen nói ngọt: "Đâu có đẹp bằng Khâu Hàng?" Phương Minh Vũ trề môi, "Nhìn mãi rồi thấy cũng thế."
"Cậu kiêu ghê ấy, chồng cậu là người tình trong mộng của bao nhiêu cô gái đấy biết không?"
"Cậu muốn thì cho cậu luôn."
Khâu Hàng thấy tình hình câu chuyện đang đi theo hướng không thích hợp cho con nít, nhướng mày bất bình. Minh Vũ đổi giọng ngay: "Được rồi, cho thì không thể cho, nhưng mà có thể mượn vài ngày."
"Nghe chưa hả?" Hoàng Doanh Tử cười rộ lên, "Vậy Khâu công tử cười cái cho chị xem nào." Khâu Hàng đanh thép: "Tớ không!"
Minh Vũ coi như còn chút lương tâm: "Đừng đùa hư đấy nhé." Khâu Hàng tố cáo: "Tưởng Dực ông đứng đấy không can thiệp à?"
Tưởng Dực cũng nhướng mày: "Người bị đùa là ông, tôi can thiệp làm gì."
Khâu Hàng thẹn phát điên: "Thành phố Hàng Thiên nhà mấy người chả có ai tử tế!"
Hoàng Doanh Tử lờ đi, gọi menu xong chọn món say sưa, phải đủ tám người ăn.
Phương Minh Vũ can: "Ăn không hết phí lắm!"
"Sao mà ăn không hết! Tớ ăn cho mà xem!" Hoàng Doanh Tử nói chắc như đinh đóng cột, "Tối hôm nay có bao nhiêu sinh lực tớ phải dốc hết!" Khâu Hàng: "Cứ như cậu dốc hết sinh lực thì đội Đức thắng chắc được ấy."