Buổi tối về đến trường, Niệm Từ sang ăn tối cùng tôi, ngồi nghe tôi luyên thuyên kể lại toàn bộ cuộc họp buổi chiều. Cậu ấy cười nói: "Doanh Tử của chúng mình siêu thế cơ mà."
Tôi thở dài: "May nhờ Tưởng Dực gửi cho phương cách liên lạc người ta, không tớ cũng chẳng biết làm sao."
Niệm Từ cười: "Cậu ấy chẳng gửi thì tự cậu cũng lần ra được. Nghệ thuật gia tầm cỡ như Ninh Xuyên còn bị cậu hạ gục, công ty hoạt hình kia người ta cũng phải tuyên truyền, chỉ cần tìm được đúng người thì đâu có khó. Tưởng Dực chỉ giúp cậu đỡ thời gian hơn thôi."
Tôi cúi đầu hút trân châu trong trà sữa: "Cậu ấy biết tớ cần phỏng vấn bên đó, là cậu nói à?" Niệm Từ gật đầu, "Lúc cậu ấy gọi điện cho Quách Tĩnh thì đúng lúc có tớ ở đó, tớ mới bảo cậu ấy hỏi người ta xem." Tôi xìu như bánh bao chiều, nằm ngả ra bàn.
Niệm Từ nói: "Doanh Tử, thật ra cậu ấy vẫn quan tâm cậu đang làm gì lắm ấy, có lúc cậu ấy gọi cho Quách Tĩnh mà nói lâu ghê lắm, vòng vèo mãi chẳng chịu cúp, thực bụng hắn muốn biết tin của cậu, chỉ là lại cứng miệng không chịu nhận."
Chuyện này thì tôi tin, dù gì bọn tôi cũng chơi với nhau bao nhiêu năm, tôi cũng có nghe lén tin cậu ấy từ ba mẹ, nhưng mà, thế thì sao chứ?
Niệm Từ hỏi dò: "Lần này cậu ấy giúp cậu, cậu có muốn viết email cảm ơn cậu ấy không?"
"Thư của cậu ấy chả có lấy một chữ viết cho tớ, giờ tớ lại đi bắt chuyện chưa biết chừng cậu ấy còn thấy phiền." "Cậu đã bao giờ lo cậu ấy phiền à?"
Tôi khựng lại, câm nín hết hồi lâu.
Tớ lo chứ, tớ lo ơi là lo... nhưng mà giờ có lo cũng trễ mất rồi.
Niệm Từ không nói thêm nữa, cậu ấy dặn tôi: "Có đồng nghiệp kiểu ấy cậu làm phỏng vấn phải chú ý cẩn thận, biết không?"
Tôi gật đầu, bụng vái đừng lại có chuyện gì, phỏng vấn đã đủ đừ rồi, còn đối phó mấy ca này thì tôi chắc thành ba đầu sáu tay.
Phỏng vấn với nhà sản xuất hoạt hình Michael C. được lên lịch diễn ra vào sáng thứ sáu tại khu trung tâm tài chính ở Đông Nhị Hoàn.
Tôi hẹn giờ với bên anh chụp hình hay hợp tác cùng, gửi cho anh ta địa chỉ và tin nhắn mời họp, còn dặn đi dặn lại là không được tới trễ. Anh ta rối rít gật đầu, lại hỏi tôi: "Bên khu đó anh không rành, chắc sẽ đến sớm, tới nơi có thể vào trước luôn được không?"
"Được, nhưng em kiểu gì cũng tới sớm hơn anh mà." Những chuyện này tôi chẳng bao giờ để trễ.
"Sớm dậy anh qua luôn cho đỡ kẹt xe, tiện thể vào chỉnh đèn với canh góc máy, em có gì để đưa ra lúc vào cửa không? Toà nhà đó ra vào họ gắt lắm."
Tôi nghĩ một thoáng, mới gửi tin nhắn mời họp của mình cho anh ta, nói: "Nếu anh tới sớm hơn thì liên hệ số này, đưa tin nhắn ra, họ có bảo vệ ở cửa, cần có người xuống đón."
Người chụp hình nhanh nhẹn gửi cho tôi biểu tượng "OK".
Thứ năm tôi ở ké nhà Niệm Từ, sáng hôm sau sớm tinh mơ đã dậy, cùng cậu ấy đánh răng rửa mặt rồi ra trạm tàu điện.
Thấy tôi đi sớm, Niệm Từ thấy lạ: "Phỏng vấn của cậu 10 giờ cơ mà đúng không? 8 giờ đã ra khỏi nhà là đến sớm 2 tiếng cơ à?" "Không biết tại sao bụng tớ thấy bồn chồn, thôi cứ đi cho sớm..."
Tiếng chuông điện thoại vừa lúc ấy reng lên, Tư Kỳ nói: "Hoàng Doanh Tử, hình em chụp hồi tháng trước phỏng vấn Khổng Hiểu Địch giờ phải gửi lại cho bên chế bản, hình lần trước đưa độ phân giải không đủ, chưa đi in được."
"Không đủ độ phân giải? Làm sao vậy được?"
"Có gì mà không với có, em đưa qua đây nhanh lên." "Giờ em đi phỏng vấn, chiểu em sẽ gửi."
"Không được, báo tháng này giờ phải đưa đi in, chẳng lẽ chỉ đợi mỗi mình em."
"Vậy em gửi hình qua email cho bên chế bản."
"Hình nặng như thế mạng bên xưởng tải đời nào cho xong, bên chế bản sắp đi rồi, cần đem usb qua, nói chung ngay bây giờ em về công ty đi."
Não tôi nhất thời rối tinh lên: "Nhưng mà, nhưng mà..." Niệm Từ kéo tôi ra khỏi nhà, thì thầm nói: "Đừng hoảng."
Tôi cố trấn tĩnh lại: "Nhưng mà từ đầu em đã gửi file chỉnh sửa chất lượng cao, sao lại không dùng được?"
"... Làm sao anh biết, nói chung em mau nộp hình lên, không mất hình mất thông tin tự chịu trách nhiệm." Tư Kỳ nói xong bèn cúp máy đánh rụp. "Sao thế?" Niệm Từ hỏi.
Tôi đứng trước cổng khu nhà thuê, hít sâu mấy giây, mắt ngó đồng hồ: "Giờ tớ phải lên công ty trước, rồi mới qua chỗ phỏng vấn." May là mình dậy sớm, chắc cũng vẫn kịp.
"Vậy cậu chú ý an toàn." Niệm Từ không hỏi thêm mà ngoắc giúp tôi chiếc taxi: "Đi thẳng tới trạm tàu cho đỡ kẹt xe."
"Ừ."
Tôi từ taxi đổi sang tàu điện, lại từ trạm tàu nhảy taxi đến được toà soạn chỉ trong một tiếng. Vừa hộc tốc chạy nước rút lên lầu, thì thấy thầy Nguỵ phụ trách chế bản đang như kiến bò trên chảo nóng: "Bọn em làm ăn kiểu gì thế hả? Ảnh không đủ độ phân giải không nói sớm, mấy chục cái máy giờ phải nằm chờ em đưa ảnh, để lỡ một ngày thì biết bao nhiêu tiền công đổ bọt nước biết không?"
"Xin, xin lỗi!" Tôi vừa nhận lỗi vừa đưa usb cho thầy Nguỵ, trao đổi mấy câu xong là cắm đầu phi lại xuống dưới, taxi vẫn đang đứng đợi chở tôi ra thẳng trạm tàu. Chịu cảnh ép dẹp trong toa xe cao điểm buổi sáng hết hai mươi phút, tôi rướm hết cả đầu mồ hôi chạy như bay khỏi trạm tàu để vào trung tâm tài chính.
Tới lúc đến sảnh, là đúng 10 giờ sáng như đã hẹn.
Tôi thở hồng hộc chồm lên quầy lễ tân, đưa tin nhắn mời họp ra: "Chào, chào chị, tôi có hẹn với ông Michael C. ở tầng 23, phiền chị giúp tôi liên lạc với họ."
Bạn lễ tân cười ngọt ngào: "Được, xin hỏi chị đến là có việc gì?" "Tôi là phóng viên của Kinh Khách, có hẹn phỏng vấn với ông ấy." Bạn ấy ngớ ra: "Nhưng mà vừa nãy không phải phóng viên quý báo đã lên rồi mà?" "Không, đâu phải?" Tôi ngơ ngác: "Là anh chụp hình lên trước à?"
"Bên chụp hình cũng tới rồi, có hai đợt tới, đội chụp hình ba người, phỏng vấn có hai người." "Hai người?" Tôi sững sờ, "Tôi có thể coi là ai không?"
Lễ tân cũng cỡ tuổi tôi, lộ vẻ bối rối khó nghĩ. Bạn ấy nhìn tôi, lại nhìn quanh quất chung quanh, tay lật nhanh sổ đăng kí, nhỏ tiếng nói: "Là hai vị khách nam, một vị họ Dương, một vị họ Tư."
Tôi đứng đực người ra, không biết nên làm sao.
Bạn gái quyết định giúp tôi gọi cú điện thoại lên. Sau khi cúp máy, bạn nói: "Tôi vừa hỏi thì phỏng vấn trên lầu đã bắt đầu rồi... bạn không sao chứ?" "Không, không sao..." Bấy giờ, điều đầu tiên tôi bật nghĩ trong đầu là, phỏng vấn là tôi hẹn, đề cương do tôi viết, hai người họ chẳng chuẩn bị gì cả thì phỏng vấn làm sao?
Phải rồi, họ có đề cương, Dương Phong hôm qua nói tôi là muốn kiểm tra trước... Do sợ là căng thẳng sẽ quên từ nên tôi đã dịch sẵn hết tiếng Anh, còn nhờ Minh Vũ sửa thêm lần nữa...
Tại sao lại có chuyện như vậy, dù mình đã chuẩn bị hết đủ mọi đường, dù để cho yên tâm mình đã dậy thật sớm, thế nhưng vẫn xảy ra chuyện như vậy. Ngay phút chốc ấy tôi cũng không nói rõ được mình đang tức giận hay là đau lòng, cả người cứ ngẩn ra, đầu óc tù mù chẳng nghĩ được nên làm gì.
Còn chưa ra khỏi môi trường học đường, tôi xưa giờ luôn được bao bọc trong ý tốt của mọi người, cũng luôn mong mình sẽ cho mọi người phần tốt nhất. Tôi đã cố hết sức lực của mình để làm quen với các quy tắc phức tạp chốn công sở, nhưng lúc này, ngoài việc đứng thần người giữa toà cao ốc lạnh lẽo, sang trọng, tôi chẳng làm được gì hơn.
Cả thế giới dường như biến đâu mất, chỉ còn để lại một mình tôi, chính là giữa khoảnh khắc như vậy, đằng sau lưng tôi vang lên tiếng người hỏi: "Sao cậu còn chưa lên phỏng vấn?"
Là tiếng một một cậu con trai, không, của một người thanh niên trẻ tuổi, dõng dạc mà trầm tĩnh. Tôi cứng đơ người lại.
"Hoàng Doanh Tử."
Tiếng nói ấy thân thuộc khôn xiết, từ khi tôi lọt lòng đến khi mười bảy tuổi, tiếng nói ấy mỗi ngày, mỗi đêm, mỗi giờ, mỗi phút đều ở bên tai tôi, trong đầu, trên lòng bàn tay tôi...
Là tiếng nói tưởng chừng sẽ cùng ở bên tôi, cùng tồn tại với tôi cả đời này, nhưng đã ba năm nay chỉ nghe được đứt đoạn lúc có khi không trong cơn mơ. Tôi vội vã ngoái lại.
Người thanh niên vừa nói dáng người cao dong dỏng, lông mày sắc nét, trên gương mặt là vẻ hơi càu cạu, mất kiên nhẫn nhưng vẫn đầy quan tâm mà tôi thường quen. "Cậu, cậu..."
Cậu về từ bao giờ?
Tôi không nói được ra tiếng.
Chiếc quần tây ôm gọn, áo sơ mi đen, cà vạt sáng màu, bờ vai thẳng rộng, chỉ có lông mi vẫn dài và dày hệt như trước. Tưởng Dực lìa xa tôi từ lúc thi Đại học đến nay là ba năm, khi gặp lại, cậu ấy đã là một người trưởng thành.
========
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT