Bầu không khí bên ngoài thành nam ngay lúc nào nồng nặc mùi sát khí kinh hoảng đến đám chim tước.
Đám hộ vệ tấn công dồn dập không sánh được một câu nói nhẹ bâng quơ của Kỷ Trăn, Thẩm Nhạn Thanh phải trụ bằng kiếm mới có thể đứng vững. Cả người hắn nhuốm mùi máu tanh, đôi mắt đỏ ngầu nhìn thân ảnh ở ngoài toa xe. Kỷ Trăn vốn gần ngay trước mắt, nhưng sao hắn lại chẳng thể đến gần.
Thẩm Nhạn Thanh cũng không phải không biết một mình đến đây mang Kỷ Trăn đi là một hy vọng xa vời, thế nhưng trong tiềm thức của hắn vẫn chưa từng buông bỏ ý định đó - Kỷ Quyết là trọng phạm triều đình, nếu như bị người khác phát hiện hắn giả chết thoát thân, đến lúc đó Kỷ Trăn sẽ không tránh khỏi bị liên lụy.
Thẩm Nhạn Thanh biết Kỷ Quyết quan trọng như thế nào với Kỷ Trăn, nếu như Kỷ Quyết bị bắt lần hai, Kỷ Trăn chắc chắn sẽ không sống nổi.
Cuối cùng, hắn cũng hiểu được câu "vì yêu mà sợ hãi, vì tình mà hèn nhát."
Một trận gió thổi đến, cuốn bay bụi đất, Kỷ Quyết kéo Kỷ Trăn ra sau bảo vệ nói: "Ngươi cũng nghe rồi, nếu đã như vậy, tốt nhất đừng tiếp tục dây dưa nữa."
Máu trên đầu ngón tay Thẩm Nhạn Thanh nhỏ xuống tí tách, hắn từ từ đi từng bước một về phía trước, lại nhìn chăm chăm Kỷ Trăn bên ngoài toa xe, qua một lúc, mới cắn răng nói:"Hôn khế của ta và em vẫn còn, em nghĩ ta dựa vào cái gì thả em đi?"
Hôn ước mà Thẩm Nhạn Thanh đã từng hờ hững chẳng màng để tâm, cuối cùng lại trở thành thủ đoạn duy nhất giữ chân Kỷ Trăn lại.
Hôn khế còn, nhưng lòng người chẳng ở đó.
Kỷ Trăn hít thở vững vàng, nghẹn ngào nói: "Nếu huynh đồng ý, hiện tại chúng ta có thể.."
Thẩm Nhạn Thanh ngay lập tức ngắt ngang: "Ta không hòa ly."
Năm năm hôn nhân, cuối cùng lại rơi vào kết cục lúng túng, thực sự Kỷ Trăn cũng không mong muốn như thế. Đáy mắt y nóng hổi lên tiếng: "Thẩm Nhạn Thanh, năm đó ta bức hôn huynh, là ta có lỗi trước, bây giờ ta trịnh trọng nói câu nhận lỗi với huynh. Còn tờ giấy hôn khế, huynh bỏ hay đốt đi cũng được, cứ xem như nó chưa từng tồn tại." Từng câu từng chữ bật ra vô cùng khó khăn: "Ta không thích kinh đô, không muốn bị nhốt tại nơi này."
Gương mặt bình tĩnh của Thẩm Nhạn Thanh hệt như bình sứ bị quật đổ, vỡ thành từng mảnh. hắn nở mụ cười rất nhẹ, nỉ non: "Chưa bao giờ tồn tại..."
Kỷ Trăn muốn xóa bỏ hết tất cả những gì thuộc về cả hai người bọn họ.
Thẩm Nhạn Thanh chẳng thể chịu được cơn đau từ tận lồng ngực, hắn dùng mu bàn tay lau đi vết máu bên môi, dùng sức giơ kiếm lên, âm thâm trầm thấp vang vọng: "Lời em nói không tính."
Một người quyết định phải đi, cho dù có cố chấp ép buộc, e chỉ tổn hai đôi bên.
Thẩm Nhạn Thanh cố nhịn cơn đau, tiếp tục tranh đấu cùng đám hộ vệ. Kỷ Trăn nhìn đối phương bị vây trong trận hỗn loạn, cảm thấy đau đến tận xương tủy.
Trong lòng Kỷ Trăn, Thẩm Nhạn Thanh là một người trầm ổn thận trọng, không chút rung động nào, dẫu núi Thái Sơn có sụp xuống thì mắt hắn cũng chẳng buồn nâng lên một cái. Thế nhưng thân ảnh nhuốm mắt dường như không còn nhận rõ đâu là lợi đâu là hại kia, dường như trở thành một thanh kiếm chiến đấu, vứt bỏ ngoài tai sinh mạng mình, thậm chí là đến đứa bé ba tuổi cũng hiểu đạo lý ít không thể đâu lại đám đông, vậy mà hắn vẫn không chịu dừng tay.
Một hộ vệ liếc nhìn canh giờ, chắp tay nói: "Công tử, chúng ta vẫn nên tiếp tục khởi hành, hiện tại không thích hợp ở lại thêm nữa.""
Bởi vì thân phận đặc thù của Thẩm Nhạn Thanh, bọn chúng vẫn chưa dám xuống tay, nhưng hiện tại bọn họ đang ở vùng ngoại ô kinh đô, nếu như cứ tiếp tục dây dưa, e là đánh động đến quan sai, khi đó không tiện thoát thân.
Kỷ Quyết nhìn Kỷ Trăn đang đau lòng, dịu dàng nói: "Trăn Trăn, đệ vào trong xe đi."
Tầm mắt Kỷ Trăn thoáng đã mơ hồ, nhưng vẫn không thể nào lơ đi khung cảnh máu tươi kia, y hơi run run, nhẹ giọng bật ra tiếng gọi ca ca cầu xin đối phương.
Kỷ Quyết nhận lấy cung tên từ trong tay hộ vệ: ""Nể tình hắn từng cứu ta, ta sẽ không làm hại đến tính mạng hắn."
Kỷ Trăn nuốt cơn nhức nhối xuống cổ họng, ép bản thân chui vào trong xe ngồi yên.
Thẩm Nhạn Thanh không thấy được Kỷ Trăn, hắn tấn công mỗi lúc một mãnh liệt, tiếng đao kiếm va chạm phát ra những thanh âm chói tai, thân kiếm sớm đã thấm máu tươi.
Dưới ánh sáng vàng rỡ, Kỷ Quyết đứng trước xe, chầm chậm kéo cung tên ra, chúng hộ vệ nhận lệnh từ từ lui xuống.
Thẩm Nhạn Thanh cứ như không nhìn thấy mũi tên, phi thẳng lên trước, đầu kiếm vạch một đường dài trên mặt đất.
Trong đôi mắt Kỷ Quyết giờ đây đã không còn chút ấm áp nào, bàn tay nổi đầy gân xanh của hắn bắt đầu giương cao cung tên, môi mím chặt, bất ngờ thả cung dây ra.
Mũi tên nhọn cắt phá trời cao, tiếng vang như tấm vải bị xé tách, truyền đến vô cùng rõ ràng vào trong tai Kỷ Trăn ngồi ở buồng xe. Y mở to mắt kinh hãi, rốt cuộc vẫn không thể kiếm chế được mà vén rèm nhìn.
Chỉ thấy mũi tên dài xuyên thẳng qua xương vai Thẩm Nhạn Thanh, trọng lực kia khiến hắn lui về sau mấy bước, cố gắng đứng vững, trong cổ miệng khô khốc.
Kỷ Quyết thu cung tên, trầm giọng nói: "Mũi tên này, xem như trả lại vết thương trên cổ của Trăn Trăn."
Thẩm Nhạn Thanh mắt điếc tai ngơ, tập tễnh đi về trước, cuối cùng vẫn không thể đối lại với thân thể trọng thương, quỳ một chân khụy xuống đất, chỉ trưng đôi mắt thẫn thờ vô hồn nhìn. Khi nhìn thấy Kỷ Trăn đang cau mày khóc, ánh mắt mới có chút ánh sáng.
Hắn phí công nhìn về hướng Kỷ Trăn, nhưng dường như vẫn là toi công cốc.
Tim Kỷ Trăn như bị ai đó đục một lỗ, y lắc đầu: "Đủ rồi, đủ rồi..."
Kỷ Quyết hạ màn xe xuống ngăn cách cảnh tượng bên ngoài, cất giọng nói: "Lên đường." Dùng sức nắm bả vai y trấn an: "Trăn Trăn, đừng nên lưu luyến."
Kinh đô và Thẩm Nhạn Thanh, cả hai sẽ không còn liên quan đến y nữa.
Bất chợt lại nghe thấy giọng nói kinh ngạc của hộ vệ: "Người kia không muốn sống nữa hay sao, bị thương như vậy còn dám cưỡi ngựa đuổi theo?"
Phía sau xe ngựa, Thẫm Nhạn Thanh một thân đẫm máu giục ngựa đuổi theo, nhưng còn chưa được một dặm đường, trước mắt hắn bắt đầu mơ hồ không còn nhìn thấy gì nữa, Kỷ Trăn cách hắn mỗi lúc một xa, dần dần xa đến mức hắn chẳng tài nào đuổi kịp.
Thẩm Nhạn Thanh chợt nhớ lại chuyện khi xưa, lúc ấy Kỷ Trăn đi theo sau hắn, còn cất cao giọng gọi tên, vừa bị hắn liếc mắt nhìn đã ỉu xìu cúi đầu: "Ta chỉ muốn huynh chờ ta một chút thôi."
Tầm nhìn Thẩm Nhạn Thanh trở thành mảng đen, không còn nhìn thấy gì nữa. Hắn ngã từ lưng ngựa xuống, vẫn cố vươn tay ra xa.
"Kỷ Trăn."
Chờ ta —
Cuối cùng, Thẩm Nhạn Thanh cũng chịu buông bỏ sự cao ngạo của mình, cầu xin Kỷ Trăn quay đầu lại liếc nhìn mình một cái, chỉ là người kia đã không còn nhìn thấy chật vật cùng khát vọng đau thương của hắn nữa.
—
Chuyện Thẩm Nhạn Thanh tự tiện rời bỏ chức vụ không tài nấu giấu được, bởi vì rất nhiều bà con đã nhìn thấy hắn ở cổng thành. Thiên tử vô cùng giận dữ, song cũng nể tình hắn vì trị dịch mà nhiễm bệnh, thành ra chờ đến khi hắn khỏi sẽ hỏi tội sau.
Sau khi Thẩm Nhạn Thanh ngất đi, cũng may là có một quan sai đi ngang qua vùng ngoại ô cứu, khi về đến Thẩm phủ, thân thể đã không còn bao nhiêu sức.
Thẩm mẫu vừa thấy con trai mình đầy người máu tươi đang hôn mê mà sợ đến ngất đi, đại phu phụ trách trị bệnh chẩn mạch, biết được đối phương từng ở Cẩm Châu, thành ra không để ai lại gần, lại bảo nô bộc hun chút ngải thào cả trong lẫn ngoài phủ.
(*) những xui xẻo kéo dài, liên tục và đến một cách rất bất ngờ
Còn vết thương trên bả vai Thẩm Nhạn Thanh là vết thương da thịt, sau khi rút cung tên ra băng thuốc không có gì đáng lo, chủ yếu là do sau khi nhiễm dịch bệnh nghỉ ngơi không đủ, cộng thêm việc bị thương, phải nói là họa vô đơn chí(*).
(*) những xui xẻo kéo dài, liên tục và đến một cách rất bất ngờ
"Theo lão phu, nên đưa Thẩm đại nhân về Cẩm Châu. Thứ nhất, kinh đô vẫn chưa lan truyền dịch bệnh, nếu Thẩm đại nhân tiếp tục ở lại, sợ là nhiễm cho người khác. Thứ hai, những thái y nghiên cứu đều ở Cẩm Châu, một khi họ điều chế tạo ra phương thuốc trị dịch, Thẩm đại nhân cũng có thể điều trị và dưỡng bệnh kịp thời."
Thẩm mẫu nghe vậy lấy làm sốt ruột, tất nhiên không chịu. Thế nhưng tin tức Thẩm Nhạn Thanh nhiễm dịch bệnh vừa truyền ra ngoài, dân trong kinh thành bắt đầu kinh hãi, đại thần trong triều cũng bấm tấu lên yêu cầu Thẩm Nhạn Thanh rời kinh. Miệng lưỡi người đời đáng sợ, Thẩm phụ làm quan trong triều, trong lòng ông cũng rõ trong chuyện này Thẩm Nhạn Thanh là người có lỗi trước, thành ra dù có không đành lòng đến đâu, ông vẫn chủ động dâng tấu đưa Thẩm Nhạn Thanh về Cẩm Châu.
Thẩm mẫu nghẹn ngào đau lòng tạm biệt con mình, Dụ Hòa đi theo.
Thẩm Nhạn Thanh hôn mê ròng rã hai ngày hai đêm, đến khi tỉnh lại đã trên đường đến Cẩm Châu.
Ngải cứu liên tục được đốt trong buồng xe. Dụ Hòa mở màn xe ra thông gió, nhìn thấy Thẩm Nhạn Thanh mở mắt nhìn, vui vẻ nói: "Đại nhân, cuối cùng người cũng tỉnh rồi."
Thẩm Nhạn Thanh được quấn trong đống chăn dày, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trước mắt cũng mơ hồ không rõ ràng.
Hắn lẳng lặng nhìn một lúc, đột nhiên trong đầu xuất hiện hình ảnh Kỷ Trăn rời bỏ mình, xương cốt đau như búa bổ.
Dụ Hòa thấy hắn không nói lời nào, lòng tràn đầy hổ thẹn: "Đại nhân, tiểu nhân vô dụng, làm phụ lòng đại nhân kỳ vọng, không thể trông chừng thiếu phu nhân."
Thẩm Nhạn Thanh thấy mình mình đắng chát, bất chợt hỏi: "Ngươi nói xem, y sẽ đi đâu?"
Dụ Hòa ấp úng không dám trả lời, chỉ đành lên tiếng an ủi: "Chờ đại nhân khỏi bệnh rồi, thì cứ làm như lần trước, nhất định người có thể tìm ra thiếu phu nhân."
Thẩm Nhạn Thanh đau lòng nhắm mắt lại, dù cho tay hắn dài đến đâu, cũng chẳng thể duỗi tới hết đến vùng ngoại giới của kinh đô.
Hiện tại Kỷ Trăn có thể đi đến nơi nào? Đến Mạc Bắc gặp Tưởng Uẩn Ngọc, sau đó có phải sẽ hoàn toàn quên hắn?
Hắn không chờ được, dù chỉ là một giấy, giờ đây hận không thể chạy đến biên cương. Thế nhưng đi đến xong thì sao, cuối cùng Kỷ Trăn cũng không đồng ý ở bên cạnh hắn nữa.
Hôn khế hết hiệu lực.
Thẩm Nhạn Thanh ho đến khàn cả giọng, khoang ngực cũng đau nhói. Dụ Hòa vội vàng đưa vải trắng cho hắn, lại thấy chủ nhân mình ho ra máu.
Cả người hắn không còn chút sức lực nào, sau khi uống thuốc bắt đầu mê man, gắng gượng tỉnh táo nghe Dụ Hòa nói: "Đại nhân, tầm hai canh giờ nữa là đến Cẩm Châu, người cứ nghỉ ngơi đi."
Thẩm Nhạn Thanh cảm thấy mệt, nhưng lại không thể nào ngủ được, xương cốt trong người đau đớn gắng gượng đến trạm dịch.
Lục Trần cùng Vương Linh Chi tự mình ra đón, vừa nhìn thấy Thẩm Nhạn Thanh, cả hai lo lắng không thôi, phái người lấy liễn khiêng đối phương vào phòng. Mấy vị thái y chờ ở đó từ sớm, nhanh chóng vây quanh Thẩm Nhạn Thanh.
"Quả thật đã mắc bệnh, thuốc mới ở đâu, trước tiên cho Thẩm đại nhân dùng hai liều."
"Thẩm đại nhân, bệnh này kiêng kỵ nhất là chịu vất vả, hiện tại phải chú trọng việc dưỡng bệnh, nếu không e là sẽ lưu lại mầm bệnh sau này."
Thẩm Nhạn Thanh uống một hớp hết thuốc, hắn nắm chặt tay đại phu gặng hỏi: "Mấy ngày mới có thể khỏe lại?"
"Nhanh thì chừng mười ngày, chậm thì tầm mấy chục ngày."
Thẩm Nhạn Thanh nghe xong sắc mặt càng trắng hơn, xót xa nói: "Qua lâu, ba ngày có thể đi xa hay không?"
Thái y mặt lộ vẻ khó xử, "Thẩm đại nhân, người cũng từng gặp dân nhiễm dịch rồi, đừng nói ba ngày, có thể ngủ được đã là chuyện may mắn, người lại bị thương ngoài, phải ít nhất mười ngày mới có chuyển biến được."
Mười ngày quá lâu, e là Kỷ Trăn đã đến Mạc Bắc.
Thẩm Nhạn Thanh chán nản tựa người về trên giường, đôi mắt đỏ ngầu.
Vương Linh Chi thấy dáng dấp uể oải của đối phương, không nhịn được lên tiếng: "Bị bệnh phải trị, nào có ai đùa giỡn với thân thể của mình chứ?" Nàng còn nói: "Xem như người thật sự có chuyện gấp, cũng phải chờ khỏe lại tính sau. Lần này chuyện người tự ý rời khỏi Cẩm Châu đã trở nên ầm ĩ, khoan hẵng bàn đến việc bị bệ hạ trách tội, chẳng lẽ người không quan tâm đến tính mạng bà con tại Cẩm Châu hay sao?"
Bọn họ đang ở Cẩm Châu trị dịch, ai ai cũng nhìn thấy nỗi đau đớn hành hạ mà căn bệnh này mang lại, Thẩm Nhạn Thanh tự mình lo toan mọi việc. Vương Linh Chi quả thực rất kính phục đối phương, không hiểu sao đối phương lại làm ra sai lầm như vậy.
Lục Trần cũng không hiểu nhìn Thẩm Nhạn Thanh.
Người nằm trên giường chầm chậm giương mặt nhìn, chợt nói: "Kỷ Trăn đi rồi."
Sắc mặt cả hai hơi thay đổi, nhìn thấy Thẩm Nhạn Thanh tựa như hồn bay phách lạc, càng không dám hỏi han gì thêm.
Thẩm Nhạn Thanh không phải kiểu người dễ dàng phô bày nỗi đau của mình cho người khác, thế nhưng ngoại trừ việc bày tỏ ra, hiện tại hắn không còn biện pháp giải quyết nào khác, chỉ có thể mặc cho từng tấc thịt trong lòng mục nát, dần dần xâm chiếm lấn át đi con người thật của hắn.
Thử tình vô kế khả tiêu trừ, tài hạ mi đầu, hựu thượng tâm đầu.(*)
(*) Trích từ bài thơ "Nhất tiễn mai - Biệt sầu" của Lý Thanh Chiếu. Bản dịch của "Nguyễn Thị Bích hải" (nguồn thivien.net)
Tương tư một mối đeo sầu đôi nơi.
Tình này chẳng thể khuây nguôi.
Vừa nơi khóe mắt đã nơi đáy lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT