*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Phủ của tam hoàng tử nằm ở vị trí phồn hoa nhất tại chốn kinh thành.
Kỷ Trăn biết rõ nơi đó là đầm rồng hang hổ, thế nhưng vẫn cố kìm lại sự bất an đi đến trước cổng phủ. Y vừa giơ miếng ngọc tím lên, người canh gác nhanh chóng cho vào, dẫn y băng qua hồ nước cùng lầu đình các. Trên đường đi, Kỷ Trăn siết chặt miếng ngọc trong tay đến mức hằn ra dấu, một lúc sau, cuối cùng cả hai dừng bước trước một tòa viện.
"Tam điện hạ chờ đã lâu, mời Kỷ công tử vào."
Kỷ Trăn liếc mắt nhìn cửa phòng đóng kín. Nơi này không có chút trang nhã tinh xảo nào, y cảm thấy nó chẳng khác miệng vực sâu là bao.
Chỉ cần bất cẩn một tí, kết cục chính là tan xương nát thịt.
Kỷ Trăn vò nát mẩu giấy trong tay, nương theo chút ánh sáng vụn vặt cất bước đi vào phòng.
Đằng sau tấm bình phong cảnh non nước màu mực, có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng người. Đối phương đang nhàn nhã thưởng thức trà, dáng vẻ thoạt đã liệu được y chắc chắn đến đây, cũng không lên tiếng thúc giục, chỉ thong dong châm trà vào chén.
Kỷ Trăn đè xuống nỗi hoảng sợ, cuối cùng đi đến trước mặt Lý Mộ Hồi, nhưng chỉ đứng trước tấm binh phong, chứ không tiếp tục bước thêm.
Đôi mắt hẹp dài của Lý Mộ Hồi chợt nhếch lên, hắn đặt lại chén trà lên bàn nói: "Trà Đô Quân Mao Tiêm thượng hạng, nếm thử xem."
Giọng điệu nhẹ nhàng khoan khoái, hệt như đang trò chuyện cùng một người bạn tốt.
Kỷ Trăn hít sâu một hơi, đi thẳng vào vấn đề nói: "Tam điện hạ, ngài dẫn ta vào phủ, chắc chắn là có suy tính cho mình. Chỉ mong rằng điện hạ đừng vòng vo, báo cho ta biết tình huống hiện tại của huynh trưởng."
Lý Mộ Hồi quan sát Kỷ Trăn đang cố giữ bình tĩnh, đáp: "Dịch bệnh tàn phá khủng khiếp, dân lưu vong chật vật, ngay cả Kỷ Quyết mình đồng da sắt cũng khó tránh khỏi. Bổn điện biết ngươi thương huynh trưởng, cho nên mới có lòng báo cho ngươi biết tình trạng gần đây của Kỷ Quyết, chẳng lẽ ngươi thấy bổn điện đang bắt nạt ngươi sao?"
Kỷ Trăn không nhịn được tiến lên trước: "Vậy hiện tại huynh ấy ra sao rồi?"
"Tất nhiên là ốm đau bệnh tật, khổ không thể tả."
Hai mắt Kỷ Trăn tối sầm lại, sau khi nghe được câu trả lời muốn xoay người chạy ra khỏi thư phòng. Thế nhưng y còn chưa kịp làm gì, đã thấy hai thị vệ cầm đao sấn tới cản. Kỷ Trăn dừng bước lại, quay đầu nhìn Lý Mộ Hồi vẫn đang bình chân như vại, bèn nuốt nước bọt, cố gắng lên tiếng: "Nếu điện hạ không ngại, xin hãy nói thẳng mục đích ngài muốn ta tới đây."
Lý Mộ Hồi khẽ cười nói: "Ngươi cũng không ngu ngốc như bổn điện nghĩ." Lại ngoắc ngoắc tay: "Lại đây nói chuyện."
Kỷ Trăn do dự không chịu đi, đến lúc nhìn thấy nụ cười trên mặt đối phương dần tắt, thay vào đó là biểu cảm mất kiên nhẫn, mới từ từ xê dịch đến.
Lý Mộ Hồi vẫn một mực nhìn, sau đó quét một vòng qua hai chân đối phương. Kỷ Trăn hiểu ý, nhưng vẫn cứ ưỡn thẳng lưng không chịu quỳ.
"Ngươi cũng rõ bổn điện và Thẩm Nhạn Thanh quen biết nhau tận bảy năm trời đúng không?" Lý Mộ Hồi cầm lấy chén sứ đang có nước, thẳng tay ném về phía đầu gối Kỷ Trăn. Kỷ Trăn bị đau quỳ ập xuống đất, miếng ngọc tím đang cầm trong lòng bàn tay cũng đâm thẳng xuống, mẩu đá vụn lún vào sâu trong da thịt y. Kỷ Trăn rên lên, lại nghe Lý Mộ Hồi nói tiếp, "Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt."
Kỷ Trăn ngẩng đầu căm tức Lý Mộ Hồi, đối phương đứng dậy đi tới trước mặt, dùng tay siết gò má y lạnh giọng nói: "Bảy năm nay, Thẩm Nhạn Thanh đều lo chu toàn trước sau, chưa bao giờ vượt quá quy củ, lại bởi vì một mình ngươi nhiều lần chần chừ do dự, còn làm mối quan hệ chủ thần xảy ra xung đột. Bổn điện suy nghĩ đã lâu, cảm thấy ngươi chẳng có gì, đơn giản chỉ biết dùng gương mặt này đầu độc lòng người."
Lý Mộ Hồi áp sát lại gần thấp giọng trách mắng: "Tên hồ ly tinh."
Kỷ Trăn đột nhiên bị gán cho tội danh không đâu, cực kỳ tức giận, thầm oán nếu mình là hồ ly, thì Lý Mộ Hồi chính là rắn độc máu lạnh. Y giãy dụa muốn thoát ra khỏi bàn tay đối phương, hung dữ trợn mắt nhìn Lý Mộ Hồi.
"Bổn điện tất nhiên không cho phép ngươi gây xích mích ly gián, bây giờ Thẩm Nhạn Thanh đi trị dịch ở Cầm Châu, có những chuyện muốn làm lại chẳng thể làm, vậy bây giờ bổn điện sẽ thay hắn làm." Cánh tay Lý Mộ Hồi từ từ dịch xuống, khẽ bóp lấy gáy Kỷ Trăn, lại khom người xuống, dừng lại quan sát vẻ mặt cương cứng của đối phương trầm giọng nói: "Nếu như không có Kỷ Trăn ngươi, con đường làm quan của Thẩm Nhạn Thanh sẽ thênh thang rộng mở..."
Biểu cảm đằng đằng sát khí của Lý Mộ Hồi khiến Kỷ Trăn rợn cả tóc gáy. Y có gan đến đây, tất nhiên cũng chuẩn bị tinh thần chịu chết, bây giờ nghe Lý Mộ Hồi nói vậy, chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười, không nhịn được phản bác: "Rốt cuộc vì ta hại khiến cho điện hạ cùng Nhạn Thanh xích mích ly gián, hay là nguyên do khác, hẳn điện hạ tự rõ ràng trong lòng."
Ý của Kỷ Trăn chính là muốn nói một tên đạo đức giả hung ác như Lý Mộ Hồi không xứng đáng để bất cứ ai quy về dưới trướng, nhưng cuối cùng cũng không có đủ can đảm nói cho rõ ràng. Thế nhưng vừa dứt lời, Lý Mộ Hồi như bị Kỷ Trăn nhìn thấu tâm tư không nên có của mình, có chút thẹn quá hóa giận cười giễu: "Nguyên do khác, ngươi đừng quá coi trọng bản thân mình."
Kỷ Trăn nghĩ thầm chuyện này có liên quan gì đến mình, song cũng không cam lòng yếu thế nhìn thẳng trực diện Lý Mộ Hồi.
Ánh mắt của đối phương hung ác, ngón tay đang bấu lấy Kỷ Trăn càng dùng lực mạnh hơn - chỉ cần giết mầm tai họa này, chủ thần mới có thể đồng lòng như xưa.
Kỷ Trăn dần dần không hít thở đều được, lúc này mới cảm thấy kinh hãi. Y theo bản năng hất tay Lý Mộ Hồi ra, muốn chạy trốn khỏi bàn tay sắp sửa cướp đi mạng mình, hơi thở cũng dần nặng nề.
Thế nhưng lần này có vẻ Lý Mộ Hồi thật sự muốn giết chết Kỷ Trăn, hắn nhìn chòng chọc gương mặt từ từ tái mét của Kỷ Trăn, ra tay càng lúc càng tàn nhẫn, nói: "Muốn trách thì trách ngươi tại sao mang họ Kỷ."
Trong cổ họng Kỷ Trăn băt đầu phát ra những âm thanh ú ớ, hơi thở dồn dập. Y trợn mắt, con ngươi dần dần rã rời, trong lúc hoảng hốt, dường như nhìn thấy huynh trưởng nở một nụ cười dịu dàng dang tay với mình.
Dịch bệnh hoành hành, mười người bị, chín người chết, có vẻ là huynh trưởng từ lâu đã ở nơi xuân nở hoa về chờ đợi mình.
Kỷ Trăn cảm thấy hơi mệt, cánh tay giãy dụa cũng dần dần không còn lực, cố gắng với tới chỗ huynh trưởng, thế nhưng có một bàn tay lạnh lẽo dùng lực kéo y về...
"Khởi bẩm Tam điện hạ, chuyện không ổn rồi, cổng thành bất ngờ xảy ra bạo loạn, lưu dân đang tông sập cổng, xin tạm điện hạ mau chóng đến trấn áp."
Bàn tay siết chặt sau gáy Kỷ Trăn lúc này đột nhiên buông lỏng ra. Kỷ Trăn nằm xụi lơ xuống đất, không khí bị ngăn cản suốt từ nãy đến giờ liên tục rót vào trong phổi làm cho y sặc ho khan kịch liệt, mắt cũng trào ra nước, cứ như muốn ho hết tim phổi ra ngoài.
Y còn chưa ổn định lại, Lý Mộ Hồi tàn nhẫn nắm vạt áo dựng người dậy, độc ác nhìn y.
Kỷ Trăn trở về từ cõi chết, trên mặt lấm lem nước, hoảng sợ trốn ra sau.
Lý Mộ Hồi nhìn Kỷ Trăn hồi lâu, lại đẩy y xuống đất, rời đi cùng thị vệ bẩm báo, đồng thời giam Kỷ Trăn trong phủ.
—
Cổng thành loạn tung lên.
Hiệu úy gấp đến độ sứt đầu mẻ trán, "Vừa mới nãy còn đang yên bình, sao đột nhiên có bạo động vậy?"
Dịch Chấp đứng trên cổng thành nhìn xuống, thủ vệ tay cầm giáo sắt liên tục áp chế những lưu dân muốn phá tan cổng thành.
Hai khắc trước, Dịch Chấp nhìn thấy Dụ Hòa đầm đìa mồ hôi chạy tới bẩm báo, y liền nhanh chóng mở lá thư Thẩm Nhạn Thanh để lại. Trong thư, Nhạn Thanh muốn y cột miếng vải đỏ trên cột cờ thứ ba ở trên cổng thành, Dịch Chấp làm theo, chợt nghe thấy một người trong đám lưu dân gào to muốn gây chuyện.
"Dựa vào đâu chúng ta phải ở ngoài cổng thành chờ chết, chẳng lẽ chúng ta không phải con dân Đại Hành hay sao?"
"Những gã quan to này không xem chúng ta là người, vậy chúng ta cũng không cần khách khí với bọn họ."
"Mọi người cùng nhau xông lên đi —"
Lưu dân dễ dàng kích động, người cầm đầu chỉ cần nói đôi ba câu đã khiêu khích thành công, bắt đầu phát sinh cuộc bạo loạn.
Không lâu sau, tam điện hạ phụ trách động viên an ủi dân vội vã chạy tới.
Được hoàng tử trấn an, lưu dân vừa mới gây chuyện cũng nhanh chóng lật mặt: "Tam điện hạ đến rồi, vậy chúng dân mời ngài làm chủ, tạm thời chờ thuốc được nghiên cứu thành công vậy!"
Dịch Chấp nhìn Lý Mộ Hồi sắc mặt nặng nề, lại liếc mắt nhìn tấm vải đỏ treo cao trên cột cờ, tuy trầm ngâm không nói, nhưng trong lòng bất an.
Y chắp tay sau lưng, không nhịn được thầm nhủ, Thẩm Nhạn Thanh ơi là Thẩm Nhạn Thanh, đế vương vốn bạc tình nhất, dù rằng cốt nhục máu thịt cũng chém giết lẫn nhau, chỉ mong ngươi không nên hối hận với quyết định hôm nay.
—
Cẩm Châu.
Trước cổng trạm dịch tụ tập không ít người dân bị bệnh, bọn họ khóc than kêu khổ thấu trời.
Thẩm Nhạn Thanh cùng Lục Trần ngày đêm không ngủ bố trí cho dân, thái y cũng nghĩ trăm phương ngàn kế nghiên cứu chế tạo phương thuốc. Nhìn thấy tình hình dần chuyển biến tốt, thế nhưng người bị nhiễm vẫn tăng lên không xuể, hôm nay vừa sắp xếp ổn thỏa cho một nhóm người, qua ngày mai lại thêm một nhóm khác, khu vực để cách ly hiện tại đã không còn chỗ chứa.
Nha môn thở hồng hộc, "Thẩm đại nhân, bên ngoài đang loạn, có vài người muốn gây chuyện, ngài vẫn đừng nên ra ngoài thì tốt hơn."
Thẩm Nhạn Thanh tiếp tục bước, lạnh lùng nghiêm nghị nói: "Bản quan tới đây chính là muốn làm chủ cho dân, nếu sợ dân, còn mặt mũi nào làm quan?"
Áo bào trên người hắn đã hai hôm chưa thay, thắt thêm phán bạc(*), phát quan cũng không còn chỉn chu, giữa hai hàng mày đã có chút mệt mỏi. Hắn vừa xuất hiện trước cổng trạm dịch, mọi người đã bắt đầu gây rối ồn ào.
(*) là một sợi dây buộc tay áo để tiện làm việc."Đại nhân, con trai của ta ho ra máu hai ngày không ngừng, rốt cuộc khi nào mới nghiên cứu chế tạo phương thuốc xong?"
"Khi nào thu xếp cho bọn ta vào khu vực cách ly?"
"Đừng nói chỉ là ngoài miệng nói suông muốn lừa gạt bọn ta?"
Thẩm Nhạn Thanh đi xuống bậc thang, cất giọng nói: "Chư vị chớ vội, thái y vẫn đang cố hết sức mình nghiên cứu, cầu mong chư vị cho thêm chút thời gian..."
Có người kêu rên, "Nhưng bệnh này không đợi được, hứa tới hứa lui, mẫu thân ta cũng sắp mất mạng rồi, vậy mà vẫn còn bắt đợi sao!"
Tiếng khóc tiếng kêu không dứt bên tai, nha môn cũng không ngăn nổi người dân lũ lượt xông tới.
Thẩm Nhạn Thanh đang muốn động viên mọi người, đột nhiên có một người miệng đầy máu tươi nhào lên. Hắn không muốn làm dịch dân bị thương, chỉ theo bản năng ngăn lại, thế nhưng lại không ngờ người này lại cắn vào tay mình. Cơn đau ập tới, Thẩm Nhạn Thanh nhíu chặt mày, phất tay đẩy đối phương sang một bên, đến khi vừa cúi đầu nhìn xuống, thấy dấu răng rõ ràng trên cánh tay.
Lục Trần vừa xuất hiện trông thấy cảnh này hoảng hốt: "Thẩm đại nhân mau vào rửa bằng nước sạch đi!"
Dịch dân cắn tay Thẩm Nhạn Thanh điên cuồng cười to: "Không có thuốc chữa, ta có chết, thì mấy tên cẩu quan như bọn ngươi cũng phải đền mạng cho ta."
"Giam giữ người này vào lao, đừng làm tổn thương đến tính mạng hắn." Thẩm Nhạn Thanh trầm giọng, dặn dò: "Cẩn thận."
Lục Trần nhận mệnh.
Thẩm Nhạn Thanh vào trong trạm dịch rửa ráy băng bó. Thái y nhìn thấy kinh ngạc hỏi: "Đại nhân, cái này là..."
Hắn quấn chặt vết thương bằng vải trắng, qua một lúc sau mới hỏi: "Phương thuốc mới nhất đang sắc đến đâu rồi?"
Thái y bưng chén thuốc đen ngòm lên thở dài: "Phải cho bệnh nhân uống thử mới biết có công hiệu hay không."
Thẩm Nhạn Thanh buộc phán bạc lại, sau đó dùng tay áo che vết thương, cầm chén thuốc ngửi thử, cuối cùng không chút chần chừ kề chén sát bên môi.
"Thẩm đại nhân!"
Hắn uống một hơi cạn sạch, lạnh lùng nói: "Ta không sao, mọi người cứ tiếp tục nghiên cứu thuốc đi!"
Mọi người cúi đầu nhân mệnh, trạm dịch tiếp tục bận bịu không dừng.
Thẩm Nhạn Thanh mở ra bản đồ biên giới, dùng bút lông khoanh lại vị trí chịu dịch bệnh nặng nhất, mấy ngày qua không ngủ đủ, lúc hạ bút có chút chóng mặt.
Một ngày kết thúc, mọi người trong trạm cũng kiệt sức.
Trăng treo trên ngọn cây, một chú ngựa to lớn đứng ngoài trạm dịch: "Báo, có thư khẩn cấp gửi cho Thẩm đại nhân."
Thẩm Nhạn Thanh nhanh chân đi ra sân, cầm lấy thư rút ra, dựa vào ánh sáng trên cao đọc nội dung bên trong, qua một lát sau, chầm chậm nhắm mắt lại.
Bảy năm giằng co, phúc hề họa hề(*), kết cục vẫn đi đến hai bên tương tàn.
(*) trong phúc có hoạ, trong hoạ có phúc.