Uy lực của Phù Dung hương quả thực không thể khinh thường, Kỷ Trăn tự rước lấy họa, tự chịu hết khổ.
Thẩm Nhạn Thanh xuất thân từ dõng dõi thuần khiết, hai mươi năm giữ mình trong sạch, hiện tại cũng là lần đầu tiên tự mình thực hành thực tiễn. Mới bắt đầu khó tránh khỏi có chút bỡ ngỡ với các bước, nhưng cũng may hắn thuộc dạng thông minh, mọi việc tiến hành một chút liền có thể nắm được mấu chốt.
Mới đầu Kỷ Trăn vẫn còn sót lại chút ý thức thanh tỉnh ít ỏi, thế nhưng càng về sau càng mê man, rõ là thân thể mệt đến mức nhấc tay lên cũng cảm thấy lao lực, thế nhưng ngọn lửa trong người vẫn chẳng hề chịu dừng lại.
Lúc ngất đi lại bị một thứ cứng đâm vào làm cho tỉnh lại, ngửa mặt nghẹn ngào trông cực kỳ đáng thương.
Nhưng quan trọng hơn chính là.
Phía trong căn phòng phía đông này không có các món đồ liên quan đến khuê phòng, trong lúc Thẩm Nhạn Thanh lục tung mới tìm được một lọ Tuyết Hoa cao hay dùng để thoa tay thay thế, nhằm giảm bớt đi cơn đau của Kỷ Trăn.
Đợi đến khi mọi âm thanh trong phòng dần lắng xuống, ngoài cửa sổ đã tờ mờ sáng, mà lọ Tuyết Hoa cao vứt bỏ nằm lăn lóc trên đất cũng đã thấy đáy.
Chỉ như vậy cũng đủ hình dung đêm qua hỗn loạn đến mức khó mà dùng lời diễn tả, ngày tiếp theo, Kỷ Trăn sốt cao, nằm lì suốt mấy ngày mấy đêm mới có thể rời giường, bây giờ nhớ lại, trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Kỷ Trăn cứ tưởng rằng sau khi bản thân đã cùng Thẩm Nhạn Thanh điên long đảo phượng thì sau này vẫn sẽ tiếp tục có những ngày chăn gối như thế, chỉ tiếc sau khi y khỏe, mặc dù Thẩm Nhạn Thanh không truy cứu chuyện bản thân bỏ thuốc, thái độ vẫn thờ ơ như lúc trước.
Cơ mà có thể cùng Thẩm Nhạn Thanh nên duyên phu thê "đúng nghĩa", Kỷ Trăn cũng không nhịn được mừng thầm trong bụng.
Sau lần đó, vì để gần gũi Thẩm Nhạn Thanh y năm lần bảy lượt sà vào lòng quyến rũ dối phương, không còn Phù Dung hương, thành ra cũng không chịu nổi việc làm quá nhiều lần, thường đều mềm giọng cầu xin. Thẩm Nhạn Thanh thanh tâm quả dục, không quá quan tâm đên chuyện giường chiếu, chưa bao giờ chủ động, cũng không bao giờ ép buộc, hai ngươi về phương diện này đúng là vô cùng hợp nhau.
"Thẩm đại nhân có biết chuyện ngươi tới đây không?"
Âm thanh dịu dàng của Tiểu Mạt Lỵ vang lên ngắt ngang hồi tưởng của Kỷ Trăn.
Y hừ nhẹ: "Ta muốn đi đâu thì đâu, huynh ấy quản được ta chắc."
Tiểu Mạt Lỵ cười ra tiếng, trêu chọc: "Ngươi cũng đừng hại ta, lần trước ngươi đến đây nghe ta hát, không phải đã bị Thẩm đại nhân tóm gọn rồi sao, ta nhìn sắc mặt ngài ấy cứ như muốn ăn tươi nuốt sống mình, sợ đến mức tối ngủ cũng mơ thấy ác mộng."
Kỷ Trăn bĩu môi.
Từ sau khi Thẩm Nhạn Thanh biết Phù Dung hương là do Tiểu Mạt Lỵ tặng cho Kỷ Trăn, liền nghiêm cấm y bén mảng tới Hoàng Oang lâu, đơn giản là sợ y cứ ra ra vào vào chốn trăng hoa bị người khác bắt gặp sẽ làm xấu mặt gia môn.
Thế nhưng Kỷ Trăn y đến Hoàng Oanh lâu với mục đích vô cùng đàng hoàng ngay thẳng, không để con hát tiếp mình, cũng không uống rượu, chẳng qua chỉ muốn nghe Tiểu Mạt Lỵ hát một hai khúc mà thôi. Người bên ngoài nói thì nói, dù sao y cũng bị bàn tán lời ra tiếng vào đâu vì mỗi chuyện này, nhiều thêm một chuyện cũng có làm sao?
Thẩm Nhạn Thanh lại không nghĩ như vậy, thậm chí có một lần đi ngang Hoàng Oanh lâu, nghe nói đối phương ở bên trong, liền tự mình đi vào xách người về phủ.
Tiểu Mạt Lỵ mới vừa hát xong một khúc đang nghỉ ngơi, Kỷ Trăn trạc tuổi với y, hơn nữa quen biết đã lâu cho nên cũng không quan tâm nhiều quá mức.
Hai người ngồi trên bồ đoàn, Kỷ Trăn hơi dựa vào lòng đối phương đút nước cho Tiểu Mạt Ly uống, còn học những người khác dưới lầu mà ôm lấy Tiểu Mạt Ly rồi nâng cằm cười chọc: "Tối nay tiểu gia nhất định sẽ thương ngươi..."
Chính vào lúc này, Thẩm Nhạn Thanh bất ngờ đẩy cửa phòng, dùng ánh mắt nặng nề nhìn hành động thân thiết của hai thiếu niên trước mặt.
Kỷ Trăn run tay, nước cũng đổ mất một ít, nhưng cũng cảm thấy mình chẳng làm gì sai, hơi thẳng người lại ngạc nhiên nói: "Sao huynh lại tới đây?"
Biểu cảm Tiểu Mạt Lỵ kinh sợ như biết tai vạ sắp đến, vội vã đứng dậy hành lễ.
Thẩm Nhạn Thanh nhàn nhạt quét qua nhìn Tiểu Mạt Lỵ một chút, nhìn Kỷ Trăn nói: "Trong phủ có chuyện quan trọng, theo ta trở về."
Kỷ Trăn tưởng thật, vội vã bò dậy khỏi bồ đoàn, chầm chậm chạy tới chỗ Thẩm Nhạn Thanh, khi đến trước cửa còn quay đầu lại nhìn Tiểu Mạt Lỵ: "Chờ lần sau ta tới, ngươi nhớ hát xong điệu dân gian ban nãy cho ta nghe đó."
Tiểu Mạt Lỵ quán sát vẻ mặt có chút trầm ngâm của Thẩm Nhạn Thanh, chẳng dám lên tiếng, Kỷ Trăn bên này cũng không để tâm đến vẻ mặt lúc này của đối phương.
Khi lên xe ngựa, Kỷ Trăn chủ động dò hỏi: "Trong nhà xảy ra chuyện gì?"
Thẩm Nhạn Thanh trầm mặc không nói.
Kỷ Trăn hoang mang, chẳng biết vì sao bỗng nhiên cảm thấy phía sau lưng lạnh cả người.
Chờ đến khi trở lại tòa viện, Thẩm Nhạn Thanh cho chúng người hầu lui hết xuống. Cát An căn bản không chịu đi, Kỷ Trăn chợt phất tay: "Ngươi cũng đi đi."
Y cho rằng Thẩm Nhạn Thanh có chuyện riêng muốn nói cùng mình, bèn đóng cửa kín lại. Vừa quay đầu, nhìn thấy trong tay Thẩm Nhạn Thanh xuất hiện cây roi mây vừa mảnh vừa dài, còn chưa kịp đặt câu hỏi, đã thấy đối phương ngồi xuống chủ vị, lạnh lùng kêu y bước đến đây.
Kỷ Trăn khó hiểu đi tới trước mặt đối phương, "Làm sao vậy, a!"
Cây roi mây bất ngờ không chút dự báo vung thẳng xuống thẳng vào chính giữa bắp chân, khiến y chỉ kịp thét lên một tiếng rên đau đớn.
Kỷ Trăn vừa khom lưng ôm chân vừa lui về sau, nửa giận nửa sợ nhìn Thẩm Nhạn Thanh, "Huynh làm gì vậy?"
Thẩm Nhạn Thanh trầm ngâm, "Ngươi không tuân thủ gia quy, dùng gia pháp trừng trị."
Kỷ Trăn xoa xoa cái chân: "Ta không tuân thủ gia quy hồi..."
Nói đến đây chợt ngộ ra được ý của Thẩm Nhạn Thanh, bèn ngẩng mặt lên tỏ vẻ không phục: "Ta và Tiểu Mạt Lỵ quen nhau nhiều năm, ta tìm hắn chơi thì có gì gọi là không tuân thủ gia quy?"
Thẩm Nhạn Thanh lãnh đạm đáp: "Ta sớm nhắc nhở ngươi, không cho phép đến Hoàng Oanh lâu. Hạng người ra vào nơi đó đều là những người thấp kém, nếu ngươi chỉ cần dính chút tính nết vớ va vớ vẩn, đừng hòng bước chân vào cửa lớn Thẩm gia."
Kỷ Trăn đứng thẳng người cãi lại: "Ngoại trừ nghe hát, ta không làm cái gì cả."
Kỷ Trăn thoáng chốc mất hết khí phách, không tìm ra từ ngữ nào phản bác lại.
"Niệm tình ngươi phạm lỗi lần đầu, hôm nay ta chỉ đánh ngươi mười roi." Thẩm Nhạn Thanh nói, "Lại đây, tự mình xắn quần lên."
Kỷ Trăn vừa nhìn cây roi mây đã bắt đầu nổi da gà, lầu bầu: "Huynh dựa vào cái gì đánh ta chứ?"
Y lớn đến ngần này, cho dù phạm sai lầm lớn như thế nào, phụ thân cùng huynh trưởng cũng chưa từng động gia pháp.
Thẩm Nhạn Thanh ngay chốc đánh vào điểm yếu đối phương: "Dựa vào việc ngươi đã bước vào cửa Thẩm gia." Dừng một chút, gác roi mây lên bàn: "Ngươi không muốn bị phạt cũng được, chỉ cần ngươi không liên quan gì đến Thẩm gia, tất nhiên sẽ bị ràng buộc gia quy nữa."
Vất vả lắm Kỷ Trăn mới gả được cho Thẩm Nhạn Thanh, sao có thể mặc cho đối phương rũ sạch quan hệ với mình, quả nhiên mắc câu: "Ta chưa nói không chịu phạt."
Thẩm Nhạn Thanh lặng im nhìn, chờ xem động tác kế tiếp.
Kỷ Trăn nhắm mắt lại tiến lên, từ từ cởi giày ra, chỉ còn lại đôi chân mang chiếc tất trắng lỏng lẻo, sau đó rề rà xắn ống quần cao lên đầu gối, phô hết phần thịt mềm ở trước mặt Thẩm Nhạn Thanh.
Lúc này, Thẩm Nhạn Thanh mới cầm lại chiếc roi mây, thế nhưng không ra tay ngay, là nắm cây roi mây len lỏi vào chiếc tấc trắng, từ từ ấn nó xuống.
Cây roi mây thô ráp cứ cà cạ lên phần da thịt mềm, khiến Kỷ Trăn cảm thấy ngứa, không nhịn được khép chặt hai chân.
Bỗng nhiên, Thẩm Nhạn Thanh bất ngờ đánh một phát lên phần bắp chân, cả chân Kỷ Trân tê rần, cố cắn răng rên khẽ trong cổ họng.
Thẩm Nhạn Thanh tiếp tục đánh thêm ba roi, cường độ khi đánh không mạnh cũng không nhẹ, lưu lại mấy vết đỏ. Đánh như vậy không tính là quá đau, thế nhưng Kỷ Trăn vốn được cưng chiều từ bé tất nhiên không chịu được, bèn muốn lui về sau trốn, lại bị Thẩm Nhạn Thanh nắm lấy cổ tay giữ lại.
Kỷ Trăn thấy đối phương lại muốn đánh, lên tiếng xin tha: "Đừng, đừng mà."
Thẩm Nhạn Thanh nói được làm được, không chút lưu tình quan tâm việc Kỷ Trăn sợ hãi tránh né, dùng cây roi mây đánh vào chân đến đủ mười lần, không thiếu, cũng không thừa.
Kỷ Trăn tủi thân đến ngã ngồi bẹp xuống đất, hai mắt đầy lệ ôm chân nức nở, khi ngẩng mặt nhìn thấy Thẩm Nhạn Thanh còn chưa buông roi đã muốn chạm mình, sợ hãi run cả người.
Thẩm Nhạn Thanh xách đối phương ôm lên đùi mình, nhìn bắp chân đầy vết đỏ, lên tiếng: "Nếu như lần tới lại bị phát hiện, chính là hai mươi lần, cứ thế cộng lên, tiếp tục ba mươi lần, sau đó bốn mươi lần, nghe rõ chưa?"
Kỷ Trăn vẫn còn có chút không phục, nhưng lại thực sự sợ Thẩm Nhạn Thanh, có vẻ không vui "ò" một cái, nói: "Rõ rồi."
Cứ tưởng nếm được bài học nhớ đời, tiếc rằng chỉ nhớ đánh không nhớ đau, lại nhiều lần chuồn tới Hoàng Oanh lâu.
Thẩm Nhạn Thanh nhận tin khá nhạy, không đến Hoàng Oanh lâu bắt nữa, nhưng chỉ cần về phủ sẽ không thể tránh được việc bị đòn, nếu cộng những lần lại, tính ra cũng đã được sáu mươi roi.
Kỷ Trăn sờ sờ cái chân tự dưng thấy hơi ê ê, có chút hối hận nghĩ thầm tự dưng chỉ vì Dịch Chấp mà không suy nghĩ thấu đáo quên sạch mọi chuyện, nhưng đến cũng lỡ đến rồi, không chừng người ta đang "tình ý sâu đậm", không rảnh quan tâm đến mình.
Y cắn môi: "Đừng nói xúi quẩy, huynh ấy sẽ không làm gì ngươi đâu."
"Được, ta không đề cập tới mấy chuyện này." Tiểu Mạt Lỵ nhìn ra Kỷ Trăn tâm tình không tốt, đổi đề tài: "Ta nghe nói mấy ngày trước ngươi cãi vã với đám người tiểu hầu gia ở Tử Vân lâu à?"
Việc này truyền rộng đến mức mọi người đều biết, Kỷ Trăn chống cằm nói: "Cũng không phải do Tưởng Uẩn Ngọc, chủ yếu là bọn người Trương Trấn gây sự."
"Trước giờ tiểu hầu gia đều bảo vệ ngươi."Tiểu Mạt Ly hỏi thêm:"Gần đây hắn khỏe không?"
Trước khi cắt đứt quan hệ, Kỷ Trăn có cùng đối phương đến đây vài lần, Tiểu Mạt Ly cũng vì vậy quen biết với Tưởng Uẩn Ngọc.
Kỷ Trăn thuận miệng đáp: "Ta cũng lâu rồi chưa nói chuyện cùng hắn, có điều nếu nhìn thân phận hắn, nhất định ăn sung mặc sướng rồi."
Tần lâu sở quán chính là chỗ tốt nhất để thám thính tin tức, Tiểu Mạt Ly nói nhỏ: "Nhưng ta nghe nói đảng thái tử gần đây liên tiếp bị kết tội, tiểu hầu gia cũng bị tố."
Lúc này Kỷ Trăn mới nghiêm nghị hỏi: "Tố hắn cái gì?"
"Tố rằng ỷ vào thân phận ngoại thích(*) làm chuyện phô trương.."
(*) dòng họ bên ngoại
Hiểu biết của Kỷ Trăn về mấy chuyện triều đình khá nửa vời, nhưng đại khái cũng biết được hiện tại bên trong triều mọi người chia làm hai phe, một bên là thái tử, bên còn lại là tam điện hạ.
Phụ thân cùng huynh trưởng y phụ trợ thái tử nhiều năm, Tưởng Uẩn Ngọc cũng là biểu đệ thái tử, xem như chung một phe. Nếu như Tưởng Uẩn Ngọc bị tố, chẳng phải phụ thân cùng huynh trưởng của mình sẽ chịu cảnh liên lụy?
Kỷ Trăn ngồi không yên, vọng ra ngoài: "Cát An, ngươi đi hỏi thăm một chút, xem ca ca ta đang ở đâu."
Tiểu Mạt Lỵ đặt một quả hạnh nhân vào trong chén sứ nhỏ của Kỷ Trăn: "Ngươi không cần quá lo lắng, ta chỉ là nghe mọi người trong lầu thuận miệng thôi, tin tức sai cũng không chừng, chỉ là không biết tiểu hầu gia đang ra sao?"
Kỷ Trăn nghi ngờ nhìn Tiểu Mạt Lỵ, "Sao ngươi lại quan tâm Tưởng Uẩn Ngọc như thế?"
Tiểu Mạt Lỵ ngơ ra, thoáng chớp mắt đáp: "Trừ ngươi ra, ta cũng chỉ quen một người thân phận cao như vậy, để bụng chút cũng là lẽ đương nhiên."
Kỷ Trăn không nghi ngờ thêm, nhét hạnh nhân vào miệng. Thực ra Kỷ Trăn cũng có chút lo lắng, Tưởng Uẩn Ngọc vốn coi trọng mặt mũi như vậy, hiện tai bị người tố chắc chắn không mấy dễ chịu, có lẽ phải cưỡi Xích Kích chạy vài vòng lên núi mới có thể thoải mái.
Lại nghĩ đến Thẩm Nhạn Thanh.
Thẩm phụ chính là quan thanh liêm trong triều, một lòng dốc sức vì triều đình, đứng thế trung lập. Thẩm Nhạn Thanh cũng kế thừa đức tính này, mấy năm qua cũng chưa từng nghe y thân cận với bất kỳ hoàng tử nào, thành ra cũng ít tranh chấp.
Kỷ Trăn chưa bao giờ hoài nghi ánh mắt của phụ thân và huynh trưởng, nếu như vậy, tương lai thái tử kế vị, Thẩm Nhạn Thanh chắc chắn cũng sẽ không cuốn vào trận bão táp này.
Y thở phào một hơi, tâm trạng cũng tốt hơn một tí, nuốt hạnh nhân nhai vụn vào trong bụng.
—
Kỷ Trăn biết huynh trưởng Kỷ Quyết dùng bữa tại Phúc Lộc lâu, bèn nhanh chóng chạy tới.
Người hầu vừa thấy Kỷ Trăn liền trưng ra khuôn mặt tươi cười niềm nở tiếp đón, nhưng không dẫn y lên lầu liền mà chỉ nói: "Kỷ đại nhân đang bàn bạc nghị sự, Tiểu Kỷ công tử chờ một chút, để tiểu nhân đi vào bẩm báo một tiếng."
Kỷ Trăn không quan tâm: "Ta chỉ gặp ca ca ta thôi cần gì phải bẩm báo, ngươi tránh ra là được."
Kỷ Quyết có bao trọn gói một nhã phòng, Kỷ Trăn có thể ra vào tự do quanh năm.
Hiện tại y rất lo cho phụ thân cùng huynh trưởng, thành ra không để ý tới việc người hầu ngăn cản nhanh chân chạy lên lầu. Đến khi chạy đến trước cửa phòng mới phát hiện ngoài cửa có hai thị vệ mang đao canh giữ, mà một người trong đó, Kỷ Trăn có gặp qua vài lần ở Kỷ phủ, chính là cận vệ của thái tử Lý Mộ Duy.
Thị vệ thấy Kỷ Trăn xông đến, bắt đầu nghiêm nghị nắm chặt trường đao bên hông.
Kỷ Trăn rụt vai, bước chân cũng chậm lại, người hầu đuổi theo vội vã kéo y: "Tiểu Kỷ công tử, công tử đã biết vì sao phải bẩm báo rồi đó, mau xuống lầu chờ đi."
Một trận tiếng động vang lên, rốt cuộc cũng khiến hai người bên trong nghe thấy.
Kỷ Trăn nghe thấy giọng điệu nghiêm nghị của huynh trưởng mình: "Là ai đến gây sự?"
Hộ vệ đáp: "Là Tiểu Kỷ công tử."
Bên trong thoáng chốc yên lặng, tiện đà có người mở cửa, một bóng người mặc áo bào xanh chầm chậm đi ra, chính là Kỷ Quyết.
Vóc người hắn cao gầy mạnh mẽ như ngọn trúc, tóc dùng ngọc quan buộc lên, mắt liễu trong nhẹ như nước, toát đầy phong thái của người tri thức, khi xuất hiện trước mắt mọi người, hắn như gió xuân ôn hòa, chớp mắt san bằng mọi xao động phía ngoài kia.
Kỷ Trăn vui vẻ gọi: "Ca ca!"
Vừa nghe y gọi như thế,những hộ vệ mang đao đầy sát khí ban nãy cũng dịu xuống.
Kỷ Trăn còn chưa tiến lên đã nghe bên trong truyền ra một câu nói cười đùa: "Kỷ đại nhân ôn chuyện cùng người nhà, vậy bổn cung không quấy rầy nữa."
Theo âm thanh tiến gần, hình ảnh thái tử Lý Mộ Dung mặc áo mãng bào màu hạt dẻ với tư thái hòa nhã cũng dần dần xuất hiện.
Thái tử Lý Mộ Duy mặt mày anh khí, lễ độ trang nghiêm, thanh tao khoan nhã, cũng là người bình dị gần gũi nhất trong các hoàng tử, cho nên rất được lòng bà con bách tính.
Dân gian ngấm ngầm tương truyền rằng, Lý Mộ Duy ngay từ nhỏ đã chính là đế vương tương lai, mà Kỷ Trăn cũng là cho là như vậy. Một hoàng tử cao cao vững vàng như núi, nhất định có thể làm cho Đại Hành ngày càng thêm phồn vinh hưng thịnh.
Kỷ Trăn không dám lỗ mãng trước mặt thái tử, cung kính chắp tay, "Thái tử điện hạ."
"Cũng đã lâu không gặp lại đệ đệ của ngươi, tính tình đúng là trưởng thành hơn trước không ít." Lý Mộ Duy nở nụ cười nói với Kỷ Quyết: "Bổn cung nhớ lúc nhỏ còn dám trong cung phá phách lung tung, hoạt bát năng động hơn cả mấy chú ngựa con trên núi nữa."
Kỷ Quyết lắc đầu cười khổ: "Tính tình Trăn Trăn không được tốt, mong điện hệ không chấp nhất với đệ ấy."
Hai ngươi lớn hơn Kỷ Trăn gần mười tuổi, cứ xem Kỷ Trăn như đứa bé mà trêu chọc, khiến cho y cảm thấy ngượng ngùng, song lại e ngại thân phận của Lý Mộ Duy cho nên không lên tiếng phản bác, chỉ hơi phồng má một tí.
Kỷ Quyết tiễn Lý Mộ Duy, Kỷ Trăn chờ cho đến khi không còn thấy bóng dáng hộ vệ đâu, mới hí hửng lại gần huynh trưởng mình: "Ca ca, ta muốn ăn phật khiêu tường cùng thịt thỏ chua ngọt."
Đây là hai món trứ danh của Phúc Lộc lâu, mỗi ngày đều không đủ bán, nếu như không đặt trước, hầu như không thể ăn được.
Nhưng Kỷ Quyết chỉ cần thuận miệng nói một tiếng, sơn hào mỹ vị gì cũng có thể nối đuôi nhau mang đến.
Chỉ trong một thời gian ngắn, các món ăn ngon đã xếp đầy trên bàn. Kỷ Quyết cầm lấy đôi đũa bạc trụng qua nước sôi, sau đó mới đưa cho Kỷ Trăn, lại bỏ trà Mao Tiêm vào trong bình đun. Trà Mao Tiêm này là được thái tử tặng cho, chỉ cho vua chúa dùng, chọn lựa những phần tươi nhất của lá trà, mùi vị khi uống vào cực kỳ dễ chịu, đậm vị trà, sau đó lại cảm giác được vị ngọt ngào thơm ngát.
Ngay cả Kỷ Trăn vốn không phải người thưởng trà cũng có thể cảm nhận được sự kỳ diệu của nó.
Y gắp miếng cá sạo bỏ vào trong miệng, cá là mới vừa bắt từ sông, trước khi vào nồi vẫn còn quẫy đạp tưng bừng, ăn vào cảm giác cực kỳ tươi ngon. Kỷ Trăn thõa mãn tấm tắc, thấy huynh trưởng nhìn mình, tự giác lấy phần thịt cá ngon nhất gắp cho đối phương.
Đũa này Kỷ Trăn dùng qua, thế nhưng từ nhỏ hai huynh đệ hay chia sẻ thức ăn, không có gì quá phép. Kỷ Quyết há miệng ăn lấy miếng cá, lại dùng khăn ướt lau miệng mới hỏi: "Sao lại chạy tới đây?"
Đồ ăn ngon trước mắt, khiến cho Kỷ Trăn suýt nữa quên mất chính sự. Y chợt thả đôi đũa bạc xuống, hỏi:"Ta nghe có người trên triều đình tố Tưởng Uẩn Ngọc, phụ thân và ca ca nữa, đều là thật sao?"
Kỷ Quyết dịu dàng đáp: " Ta cùng phụ thân đang rất tốt, đệ không cần quan tâm."
Tảng đá đè nặng trong lòng Kỷ Trăng chợt vơi đi nhiều, suy nghĩ một chút lại nhỏ giọng hỏi: ""Tưởng Uẩn Ngọc hắn..."
"Chỉ là chút trò náo nhỏ thôi, không cần lo lắng."
Tuy rằng trên triều không chứng kiến cảnh máu đổ chém giết trực tiếp, thế nhưng mấy chuyện gió nổi mây vần ngấm ngầm đến đến đi đi tan vỡ rồi cũng hóa thành nhẹ nhàng. Người Kỷ Trăn tin nhất là huynh mình, chỉ cần có huynh trưởng bên cạnh, y không cần lo lắng gì, tất cả mọi chuyện bão táp mưa sa đều không liên quan đến, y chỉ cần trốn ở trong khuỷu tay huynh trưởng đợi đến khi trời quang mây tạnh, thưởng thức ánh mặt trời xán lạn là được.
Kỷ Trăn xem như không còn lo lắng gì, hiếu kỳ hỏi: "Mới nãy điện hạ và ca ca trò chuyện gì thế?"
"Sắp tới là sinh nhật tiểu điện hạ, bệ hạ dự định tổ chức yến tiệc ở Nam Uyển cung, mời các quan cùng gia quyến nhằm chúc mừng cho tiểu điện hạ."
Năm nay Lý Mộ Duy hai mươi chín, mười tám tuổi thành hôn cùng thái tử phi, phu thê cực kỳ ân ái, chỉ năm thứ hai sau khi thành hôn sinh ra hoàng trưởng tôn. Bệ hạ cực kỳ yêu thương đứa cháu này, khi đầy tháng đại xá thiên hạ, tiệc mừng ba ngày ba đêm, phô trương như vậy, cũng đủ nhìn ra bệ hạ coi trọng thái tử như thế nào.
(*) đặc xá tha tội cho một số tù nhân.
Vốn là việc vui, nhưng Kỷ Trăn lại cảm thấy nuốt không trôi. Quan ngũ phẩm trở lên đều có thể tham gia cung yến, Thẩm Nhạn Thanh thuộc Hàn Lâm việc, có lẽ khả năng cao cũng nhận được thiệp mời, vậy mà lại không nói với mình câu nào, là do không muốn dẫn y đi tham gia tiệc, hay là ngấm ngầm trách y làm hại khiến cho nhang khói Thẩm gia đứt đoạn?
Kỷ Trăn không muốn toát ra vẻ u sầu ở trước mặt huynh trưởng, đoạn cười nói: "Vậy đến lúc đó ta có thể uống thoải mái với huynh trưởng rồi."
Kỷ Quyết múc gần đầy chén canh hạt sen đưa cho Kỷ Trăn, sau đó tiếp tục trò chuyện phiếm trong nhà, chút phiền muộn của Kỷ Trăn cũng tan thành mây khói.
Y hơi tựa người vào hunh trưởng, cạ mặt lên bả vai đối phương lầu bầu nói: "Lâu lắm rồi ta không cùng ca ca nói những chuyện như vậy."
Kỷ Quyết bấm tay khẽ búng trán y: "Bao lớn rồi còn làm nũng?"
Nói thì như thế, nhưng không ngăn cản động tác của đệ đệ mình.
Kỷ Trăn hơi ngẩng đầu, dùng hai tay ôm lấy tay huynh trưởng mình: "Cho dù bảy mươi tám mươi cũng sẽ như vậy."
Kỷ Quyết cười nhẹ, nhìn thấy sắc trời không còn sớm, đứng dậy đưa Kỷ Trăn về Thẩm phủ.
Huynh đệ hai người ngầm hiểu ý nhau mà không đề cập tới Thẩm Nhạn Thanh, cứ như đều quên năm đó vì chuyện Kỷ Trăn đòi cưới Thẩm Nhạn Thanh sinh ra lục đục bất hòa.
Nếu nói người ra sức phản đối cuộc thành hôn này nhất, ắt phải là Kỷ Quyết mới đúng.
Từ nhỏ đến lớn, những thứ Kỷ Trăn thích, những chuyện y muốn làm, chỉ cần nói với huynh trưởng một tiếng, tất cả đều có thể trở thành sự thật. Thế nhưng ba năm trước, vào cái ngày y quỳ gối thú nhận bản thân mình thích Thẩm Nhạn Thanh, muốn huynh trưởng giúp mình, Kỷ Quyết đã cực lực phản đối đến cùng.
"Toàn kinh thành đều biết lão tướng quân Vương Mông có ý định gả cháu cố cho Thẩm Nhạn Thanh, nay đệ phá hủy chuyện tốt của người khác, người khác sẽ nhìn đệ như thế nào?"
"Đệ và Thẩm Nhạn Thanh chỉ gặp nhau vài lần, sao có thể đinh ninh không phải hắn thì không được?"
"Trăn Trăn, khi còn bé đệ muốn gì ta cũng chiều đệ, nhưng chỉ có việc này thì không, sau này cũng đừng nhắc đến nó."
Khuyên cũng khuyên, giận cũng giận, thế mà Kỷ Trăn không chút nhân nhượng, ngày hôm sau nổi loạn tuyệt thực.
Kỷ Quyết ự mình bưng đồ ăn đến trước giường, y lại quay lưng đi, không chịu ăn bất cứ cái gì.
"Là ta quá nuông chiều đệ." Kỷ Quyết thở dài: "Đệ thích hắn đến vậy sao?"
Kỷ Trăn nhịn suốt một ngày một đêm, đói bụng đến hoa mắt chóng mặt, nghe xong dùng kế nước mắt với huynh mình, khóc thút thít nói: "Chỉ một ngày không gặp đối phương đã nóng ruột nóng gan, nghĩ đến việc hắn thành hôn với người khác, cảm thấy cuộc đời này không còn nghĩa lý gì nữa. Ca ca, huynh chưa từng nếm trải cảm giác yêu thích một người, huynh sẽ không hiểu đâu."
Kỷ Quyết trầm mặc một lát, nhìn chằm chằm đố phương: "Đệ nào biết ta không..." Lại nhắm mắt khẽ gọi: "Trăn Trăn, đệ không nên tùy hứng như vậy."
Kỷ Trăn như khi còn bé nhào vào lòng huynh mình, rầu rĩ không vui: "Ca ca, huynh là người thương ta nhất thế gian này, huynh giúp ta đi mà."
Cuối cùng, Kỷ Quyết không cách nào trơ mắt nhìn Kỷ Trăn mất ăn mất ngủ, đành gật đầu đồng ý.
Chuyện sau này, không cần nói thêm cũng rõ.
Sau khi Kỷ Trăn gả cho Thẩm Nhạn Thanh, chỉ cần Kỷ Quyết biết được đệ đệ mình chịu uất ức, chắc chắn sẽ tìm mọi cách ngấm ngầm trả đũa Thẩm Nhạn Thanh trên triều đường. Phải gần hơn một năm sau, Kỷ Trăn không cho Cát An báo tin tiếp, thì tình hình mới được giảm bớt.
Huynh đệ hai người lên xe ngựa.
Đã lâu rồi Kỷ Trăn chưa có dịp ngồi lại với huynh trưởng mình như vậy, thành ra suốt đoạn đường líu lo không ngừng, cực kỳ phấn khích.
Đến khi xe ngựa dừng trước cổng Thẩm phủ, Kỷ Quyết xuống xe trước, Kỷ Trăn lại nháo nhào muốn huynh trưởng cõng mình.
Y nhẹ nhàng nhảy lên lưng đối phương, hai tay vòng lấy chiếc cổ rắn chắc, mỉm cười kề sát mặt Kỷ Quyết nói: "Ca ca vào trong ngồi một lát đi."
Sắc trời đã tối, cổng Thẩm phủ cũng đã treo đèn lồng, vào lúc này, chợt có một chiếc xe ngựa khác từ đoạn đường tối tăm chạy đến.
Kỷ Quyết giữ cho Kỷ Trăn khua chân tán loạn ỏn định trên lưng mình, lắc đầu: "Ta còn có công chuyện phải làm."
Trong lòng Kỷ Trăn hiểu rõ là do Kỷ Quyết không muốn bước vào Thẩm phủ mà thôi, cũng không ép huynh mình: "Vậy cổng tới trước cổng thôi."
Lúc này Kỷ Quyết không từ chối, bước đi vững chãi cõng Kỷ Trăn tiến lên trước.
Xe ngựa dừng lại.
Thẩm Nhạn Thanh hơi khom người bước ra, nương theo ánh sáng đèn lồng nhìn thấy hai huynh đệ Kỷ gia trông cực kỳ thân thiết.
Kỷ Quyết đã chạm mắt trúng Thẩm Nhạn Thanh, thoáng chốc thu lại nét mặt ôn hòa, cánh tay đang cõng cũng hơi nắm chặt.
Kỷ Trăn phát hiện người đến, trong lòng còn nhớ chuyện ban nãy đối phương cười đùa vui vẻ với Dịch Chấp, nụ cươi hơi nhạt đi.
Cả ba đều mang trong lòng tâm sự riêng, trong chốc lát, Thẩm Nhạn Thanh vô cùng tự nhiên tiến lên, "Kỷ đại nhân."
Tuy rằng cả hai là quan hệ anh em vợ, thế nhưng từ trước đến giờ đều dùng chức quan xưng hô đối phương.
Kỷ Quyết gật đầu xem như chào hỏi, cõng Kỷ Trăn đến bậc thang mới buông tay, lại giúp Kỷ Trăn chỉnh y phục lại, cất cao giọng: "Không cần tiễn, mau vào trong đi."
Kỷ Trăn đáp: "Ca ca đi đường cẩn thận."
Sau đó đưa mắt nhìn huynh trưởng trở về xe. Ánh sáng bạc chiếu vào người Kỷ Quyết cùng Thẩm Nhan Thanh, cả hai đều là những người băng thanh ngọc khiết, xuất chúng không sao sánh bằng.
Khi Kỷ Quyết đi ngang qua Thẩm Nhạn Thanh, chợt dừng lại liếc mắt nhìn, hàm ý tỏ vẻ nhắc nhở.
Thẩm Nhạn Thanh vẫn vô cùng khoan thai, chờ đến khi xe ngựa của Kỷ Quyết biến mất ở góc đường mới cất bước lên bậc thang.
Kỷ Trăn há mồm, "Thẩm Nhạn Thanh, huynh..."
Nào ngờ đối phương chẳng thèm nhìn lấy một cái mà tiến vào trong phủ.
Kỷ Trăn buồn bực theo sát: "Huynh đứng lại cho ta.."
Thẩm Nhạn Thanh ngoái đầu lại nhìn y, trong con ngươi nhạt nhẽo không chút gợn sóng, tựa như đang chỉ trích người trước mặt lại tự dưng gây sự.
Kỷ Trăn nhất thời xìu xuống: "Ta chỉ muốn huynh chờ ta một chút mà thôi."
Thẩm Nhạn Thanh lặng im nhìn, sau đó cứ như không nghe thấy Kỷ Trăn nói gì, tiếp tục thong dong tiến vào viện chính, bỏ lại Kỷ Trăn phía sau một khoảng xa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT