*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trên trụ đá trắng tinh có một chú thỏ tai cụp đang nằm ngáy oo, chợt hai cái tai cụp hơi nhúc nhích, cái đuôi cụt tròn tròn cũng thoáng động đậy, thế mà cuối cùng thì chủ nhân của đôi tai và cái đuôi đó hoàn toàn không hề có ý định tỉnh dậy.
Cho đến khoảng một phút sau, bé thỏ nằm trên trụ đá mới nhận ra có điều gì đó không đúng.
Khoan đã, cái cảm giác này...không giống dây leo của bé cho lắm....
Bé thỏ mở to đôi mắt tròn tròn ra, lập tức giơ "dây leo" lên kiểm tra.
Bé thỏ: "...."
ÁAAAAAAAA!!!! Đây là cái quái gì?! Dây leo của bé đâu?!?!
Nhìn cái móng nhỏ phủ đầy lông mao trắng tinh không lực sát thương này, bé dây leo đội lốt thỏ suýt ngất xỉu.
Cơ thể mập ú, lông trắng tinh, di chuyển chỉ có thể nhảy nhảy....Đây không phải là hình dáng của mấy nhóc thỏ tròn tròn trong rừng ư?!
Không!!! Trả lại màu xanh xinh đẹp cho bé đây!! Ai cần cái màu trắng tinh khó ẩn nấp để đi chơi trong rừng này cơ chứ!!!
Mai sau làm sao bé có thể ngụy trang ngồi trên cây hóng chuyện tình tay năm cẩu huyết của muôn loài trong rừng được nữa, huhu...đó là món ăn tinh thần quý giá của bé đó....QAQ...
Sau một phút chết trong tim, bé dây leo bây giờ gọi là bé thỏ nhận ra hình như điều này cũng không tồi tệ như bé nghĩ. Bởi vì theo kí ức truyền thừa trong đầu, bé nhớ là chỉ khi động thực vật vượt qua cấp 10 mới có thể thay đổi đi hình dáng ban đầu của mình. Thế nên hiển nhiên là bé đã thành công đột phá rồi đó!! Sau mấy trăm năm nằm mãi ở cấp 10, bé đã đột phá giới hạn cuối cùng để biến hình rồi!!
Có vẻ như là ăn những trái cây đỏ tươi kia là lí do khiến bé đột phá nhỉ. Bé thỏ nhìn sợi dây leo xanh mướt đã chẳng còn quả nào dưới chân mình, lúc lắc mông sau đó tung mình một phát nhảy xuống dưới đất.
Dù đây là thân thể mới thế nhưng bé lại có thể điều khiển hết sức tự nhiên, có lẽ đây là....thiên phú của bé chăng?
Cứ như thế, cục lông tròn tròn dần dần nhảy tưng tưng ra ngoài cửa động rồi rời đi, trước khi đi cục lông còn quay đầu lại nhìn hang động xinh đẹp một lúc lâu, hai cái tai hơi nhúc nhích một xíu sau đó bóng dáng cục lông hoàn toàn biến mất ngoài cửa động. Bên trong hang động vốn sáng trưng cũng dần dần tối xuống, chờ đợi một ngày gặp lại chủ nhân vào 20 năm sau.
Cục lông bé thỏ cứ nhảy nhảy nhảy từ đường này sang ngõ khác, vừa nhảy bé thỏ vừa tìm tòi trong kí ức truyền thừa của mình.
Thông thường, động thực vật vượt qua cấp 10 chỉ có duy nhất một lần lựa chọn hình dáng mình muốn thay đổi, sau đó sẽ không thể lựa chọn hình dáng nào khác nữa. Chỉ có thể chuyển giao giữa hình dạng mới và hình dáng nguyên thủy của mình.
Đây là điểm mấu chốt! Nghĩa là bé vẫn có thể biến về thành hình dạng dây leo để ăn dưa hóng drama á!
Còn về vấn đề chỉ có thể mãi mãi ở hình dạng nhỏ bé yếu ớt này thì bé không lo lắng lắm. Bởi bé cũng biết mình không giống động, thực vật bình thường. Theo kí ức truyền thừa lại trong đầu, có lẽ bé có thể thay đổi thành bất kì hình dạng nào mình muốn thì phải. Nhưng phải cần có đủ năng lượng để thực hành cơ. Mà bây giờ....
"Ọt ọt ọt...."
Bé đói lắm, năng lượng đâu ra chứ.
Hình dạng thỏ có vẻ khá bất tiện, không biết sao trong lúc mơ màng bé lại chọn hình dáng này để biến thành không biết nữa. Để rồi bây giờ phải nhảy muốn xỉu một tiếng đồng hồ mới ra tới nơi đây nè.
Đứng ở cửa của chuỗi hang động, bé im lặng nhìn xuống thung lũng sâu hun hút phía dưới, lại nhìn vách đá cao chót vót trên đầu mình, lâm vào im lặng thật lâu.
Rồi bây giờ làm sao lên trên đây??
____________________
"HUUUÚ!!!"
"GRAO!!"
Tiếng dị thú gầm thét vang vọng ra từ trong khu rừng khiến cho người dân trong các tòa Hạ thành gần đó hết sức sợ hãi. Không hiểu có chuyện gì xảy ra mà trong những ngày gần đây dị thú, dị thức trong khu rừng hết sức nôn nóng và bạo nộ, chỉ tính riêng ba ngày gần đây thôi, cố thượng thú triều đã tăng lên gấp đôi số với thời điểm trước đây. Gây ra thiệt hại nặng nề về người và của.
Vô số mạo hiểm đoàn đi vào trong khu rừng đều bặt vô âm tín, hiển nhiên là lành ít dữ nhiều. Người dân cũng sợ hãi mà trốn rụt trong hầm trú ẩn, không muốn đi làm cũng chẳng chịu tiếp tục hoạt động sản xuất. Điều này ảnh hưởng lớn tới việc duy trì nguồn cung cấp năng lượng cũng như thực phẩm cho cả tòa thành. Những người đứng đầu mỗi tòa thành dưới áp lực này cũng không còn cách nào khác mà gửi tin cho các tòa Trung thành cầu cứu viện.
Hạ thành Marcheline cũng chịu ảnh hưởng tương tự. Vốn dĩ hôm nay là giữa tháng, là lúc chợ phiên đông người nhất nhưng thay vào đó giờ đây chỉ thấy lác đác mấy mạo hiểm giả và một số người cạn kiệt đồ ăn không thể không ra ngoài tìm kiếm. Ai cũng hết sức hối hả, khuôn mặt bất an sợ thú triều tới, bọn họ đi đi lại lại thấy mỗi tàn ảnh, chỉ mong nhanh chóng quay về hầm trú ẩn để bảo toàn mạng nhỏ.
Dưới khung cảnh như vậy, tổ hợp một già một trẻ đang thong dong đi dạo trong chợ lại hết sức bắt mắt. Thế nhưng những người xung quang cũng chỉ nhìn qua rồi vội vã làm việc của mình. Dưới áp lực tồn vong, không có ai có tinh lực đi chú ý việc của người khác.
Người trẻ tuổi trong tổ hợp đó có khuôn mặt hết sức non trẻ, hẳn là mới chỉ 35 tuổi. Đối với tuổi thọ trung bình bị hoàn cảnh bức ép tăng lên 300 của thời nay thật sự chỉ như là một đứa trẻ. Thế nhưng người đó lại thể hiện ra vẻ mặt hết sức cẩn trọng và lão luyện, hiển nhiên là đã trải qua vô số sóng gió.
Người thiếu niên khá lo lắng mà nhìn về phía rừng Cretaceous cách đây một dặm. Dù cách xa đến thế mà y vẫn có thể nhìn thấy được khu rừng đó là đủ hiểu diện tích khổng lồ và độ cao của những cây cổ thụ sống trong đó rồi.
Cretaceous tồn tại từ bao giờ không ai biết rõ. Chỉ biết mỗi người dân ở đây từ khi sinh ra đều lớn lên cùng với những câu chuyện kì bí về khu rừng. Nào thì nếu đi vào khu rừng mà mang theo một nắm hạt dưa cúng cho linh hồn của khu rừng thì có thể an toàn lành lặn mà rời đi. Hay là câu chuyện một đoàn mạo hiểm giả mang theo một bình nước thánh bên người, khi đối mặt với quái vật của khu rừng sắp chết thì được một đoàn dây leo cứu mạng, đổi lại là dâng lên bình nước thánh đó....
Không ai biết vì sao rừng Cretaceous có thể tồn tại sừng sững như vậy dưới hàng triệu cơn bão phóng xạ hàng năm, tất nhiên là các Thượng thành cũng phái người vào trong đó tìm hiểu, hy vọng có thể tìm ra cách thay thế lồng Pascal. Nhưng hầu như người đi vào khu rừng đó với tâm thái muốn khai quật thì đều một đi không trở lại. Cũng bởi niên đại xuất hiện quá lâu rồi, thế nên cũng không có ai biết trong khu rừng đó có bao nhiêu dị thú, dị thực cấp cao.
Nó quá huyền bí mà cũng quá nguy hiểm, thế nên khi khu rừng xảy ra bạo động, hậu quả thật sự không thể tưởng được.
Thiếu niên nhìn khu rừng một lúc lâu, mới châm rãi hỏi lão nhân đi bên cạnh:
"Laure, ông nghĩ sao về tình hình hiện tại?"
Lão nhân gia chống gậy run rẩy đi bên cạnh được nhắc tên thì thoáng dừng lại đôi chút. Lão nhấc mi mắt già nua lên, dùng đôi mắt đục ngầu trải qua biết bao nhiều năm tháng của mình nhìn cậu thiếu niên, sau đó là nhìn về phía khu rừng, giọng khàn đục đáp:
"Lão nhìn thấy...tử vong, Vardan à."
Thiếu niên tên Vardan thoáng nhìn về tòa Hạ thành chỉ qua ba ngày mà từ khung cảnh đầy sức sống ban đầu biến thành một nơi tiêu điều xơ xác, thở dài nói:
"Nếu là khu rừng khác, có lẽ cầu viện Trung thành, Thượng thành còn có cơ hội sống sót. Nhưng đây lại là Cretaceous. Nếu là Cretaceous, vốn ngay từ đầu đã chẳng có khả năng cầu sinh nào."
"Lão đồng ý với ngài." - Lão nhân Laure chậm rãi chống gậy đi bên cạnh Verdan, đáp.
Verdan nghe vậy lòng càng não nề, y thoáng nhìn qua người phụ nữ địu con trên lưng tất tả đi qua mình, hai mắt tràn đầy xót thương.
"Muốn giải quyết thú triều bước một là phải có hỏa lực cường đại chặn lại bạo động, và bước hai là phải giải quyết nguyên nhân gây ra thú triều. Nhưng Creataceous đã tồn tại sừng sững từ bao thế kỉ nay, số lượng dị thú từ cấp 7 trở lên không thể nào đếm xuể."
Lão nhân Laure đi bên cạnh tiếp lời y:
"Ngay từ bước đầu tiên đã là bất khả thi. Bước thứ hai lại là càng không thể nào. Ngay cả vòng ngoài cùng của Cretaceous chúng ta còn chưa khám phá hết, làm sao có thể đi vào sâu vòng trong để tìm hiểu nguyên nhân bạo động chứ?....Chưa kể thứ đáng sợ nhất vẫn là dị thực. Những thực vật biến dị đó mới chính là điều đáng sợ nhất. Chỉ cần chúng luồn bộ rễ vào trong tòa thành, muốn tàn sát toàn bộ cư dân là việc chỉ trong vài giây ngắn ngủi."
Nhìn vẻ mặt đau xót của Verdan, lão Laure đành khuyên nhủ:
"Lão biết ngài thương xót cho bọn họ. Nhưng ngay cả chính bản thân ngài còn chưa chắc có thể sống sót qua khỏi cuộc bạo động nếu không có sự bảo vệ của anh trai ngài, làm sao có thể lo hết cho bọn họ được chứ?"
Verdan mím môi, cuối cùng cũng nghe theo lời khuyên nhủ của lão Laure, quay về biệt phủ chờ anh trai tới đón y đi. Đương lúc đang chậm rãi bước theo lão Laure, thiếu niên bất chợt khựng lại nhìn khóm hoa bên đường.
Một nụ hoa hồng không có gì lạ, cho đến khi nó bắt đầu nở to bung mình trở thành một bông hoa hồng diễm lệ. Verdan kinh ngạc mở to mắt, ở đây có tinh linh nào đang làm phép ư? Sao đang lúc nước sối lửa bỏng mà còn có thời giờ làm phép cho hoa nở thế nhỉ?
"Lạch cạch..."
"Hở?" - Verdan ngơ ngác nhìn cây trượng chống từ gỗ Cẩm Lai mà lão Laure hết sức yêu quý nằm lăn lóc trên mặt đất. Y nhìn sang lão Laure, thấy lão hai tay run rẩy đưa về hướng rừng Cretaceous, đôi mắt đục ngầu mở to ánh lên vệt nước. Giong lão vang lên, run rẩy và nồng đậm sự không thể tin nổi:
"Thần...thần tích!! Thần cuối cùng...cũng không từ bỏ đại lục này...hức...khụ khụ..."
Verdan vội vã thuận khí cho lão Laure, tránh để lão ho đến đi mất cái mạng già. Vừa thuận khi y vừa đưa mắt nhìn về phía mà lão Laure đang nhìn, sau đó đôi mắt vốn rất bình tĩnh của y bỗng mở to ra, hiện lên sắc thái kinh diễm cùng không thể tin nổi.
Trên thiên không của rừng Cretaceous, hiện lên một mạt luồng sáng muôn màu. Chúng như những dải lụa thướt tha xinh đẹp uốn lượn, nhảy múa trên không trung của khu rừng. Sau đó vệt sáng dần lan rộng, trải dài từ khu rừng bắt đầu lan đi bốn phía.
Vệt sáng ấy lan tới đâu trên bầu trời thì ở dưới đất vạn vật sinh sôi nảy nở đến đấy. Vùng đất bên ngoài toà thành vốn dĩ bị bão phóng xạ làm ô nhiễm đến cằn cỗi, đất bạc xám cũng trở nên màu mỡ. Cỏ bắt đầu sinh sôi, hoa bắt đầu nở bung để lại một khoảng chân trời rực rỡ đầy màu sắc.
Đây là lần đầu tiên trong đời, Verdan nhìn thấy một khung cảnh mỹ lệ tự nhiên như vậy chứ không phải là do có người cố ý tạo nên. Cứ như thể toàn thế giới này....cố ý thay áo mới để chào đón vị thần của nó vậy.
Trong lúc toàn bộ những người trong các tòa thành gần đó đã chứng kiến khung cảnh tuyệt đẹp ấy và liên tục quỳ xuống hô thần tích thì bé thỏ nhà chúng ta cuối cùng đã leo lên được vách núi rồi.
Bé phát hiện ra cho dù là đang ở hình dạng nào thì bé vẫn có thể điều khiển cây cối xung quanh ấy. Thế nên gọi một sợi dây leo gần đó xuống đưa bé lên là được.
Game là dễ, hehe.
Sau khi tạm biệt sợi dây leo đã ngoan ngoãn giúp mình lên trên, bé thỏ lại tiếp tục nhảy tưng tưng trở về khu rừng nhỏ của bé.
Ngay khi vừa đặt chân vào vành ngoài của khu rừng, lập tức khí tức bạo động mấy ngày nay xẹp xuống ngay tức khắc, thay bằng niềm vui hân hoan như ăn Tết.
Bé thỏ vẫn chẳng hề hay biết chuyện gì xảy ra, vẫn rất vui vẻ mà lao đi tìm đồ ăn.
Bé ngửi được một mùi hương rất là thơm ở gần đây!! Chỉ cần ăn được thứ đó, bé sẽ có đủ năng lượng để thay đổi hình dạng lần nữa rồi!! Muahaha....
___________________
Trong một hang động ẩm ướt được ngụy trang rất kĩ có một nhóm mạo hiểm giả đang ngồi nghỉ ngơi. Đã năm ngày kể từ khi bọn họ vào rừng Cretaceous, thức ăn mang đi đã cạn kiệt nhưng vẫn chẳng thể đột phá vòng vây của đám dị thú hung tàn ngoài kia để mà trở về. Cứ như thế này, toàn đội bọn họ sẽ phải để mạng lại ở đây.
Một nam nhân khí thế mạnh mẽ trông như là đội trưởng của nhóm mạo hiểm giả này lên tiếng khích lệ tinh thần đồng đội:
"Chúng ta phải kiên trì lên. Tạm thời trong hang có một hồ nước nhỏ đủ để cầm cư thêm vài ngày. Thực phẩm thì có thể ra ngoài tìm cách săn những động vật nhỏ yếu trong này, cũng có thể nhờ Nora thúc dục trái cây chín để ăn. Tình hình vẫn không bết bát như mọi người vẫn nghĩ đâu."
Đội phó của đội cũng đứng dậy hưởng ứng: "Đúng vậy, chẳng lẽ vận khí chúng ta lại kém đến độ một con dị thú cấp thấp cũng không tìm thấy mà chỉ gặp toàn dị thú cấp cao? Mà dị thú, dị thực cấp cao toàn sống trong khu vực trung tâm, khu vực ngoài cùng này thì quá lắm thì chỉ có một hai dị thú, dị thực cấp bảy thôi, chúng ta vẫn chống lại được!"
Có lẽ là những người trong đội đã được khích lệ thành công, bằng chứng là trên mặt họ đã giảm bớt vài phần mỏi mệt và tuyệt vọng.
Thế nhưng nhóm người mạo hiểm giả đó không hề để ý tới, cách hang động của bọn họ không xa có một cái tai trắng muốt hơi nhúc nhích giữa đống bụi cây xanh mướt. Chủ nhân của hai cái tai đó đang mở to đôi mắt tròn nhìn chằm chằm bọn họ. Đây nếu nhìn bề ngoài thì có lẽ khá giống dị thú cấp thấp mà bọn họ muốn tìm. Một...bé thỏ.
Và đằng xa hơn một chút nữa...là một đám dị thú, dị thực cấp 9 đang mở to đôi mắt tròm xoe nhìn hai cái tai trắng muốt đó cũng như là nhìn bé thỏ tròn vo đó.
Nói cách khác, trong trường hợp này bọn họ có thể tìm được một dị thú "cấp thấp", nhưng lại miễn phí kèm theo hàng trăm dị thú, dị thực đỉnh cấp, đứng đầu chuỗi thức ăn.
Thắp nến.
_______________
Fam: đụng vào bé thỏ nhà tác giả là y như rằng chết mất xác đấy:3