May là kỳ thi mùa xuân đang đến gần, nàng thật sự không thể thoát được, ngoài việc lấy vòng tay của Đại Sách đi cầm để mua sách mới thì nàng gần như chưa từng lên bờ, ngày đêm cực khổ đọc sách.
Đương nhiên trên thuyền không chỉ có một “Khách nhân” là nàng, mỗi ngày Đại Tranh đều nhìn thấy các nương tử tiếp đãi mọi loại nam nhân khác nhau, cũng mở rộng tầm mắt vì sao Nhị nương nói nam nhân đều dùng hai lượng thịt.
Nếu về sau nàng có thể giúp các nàng ấy thì tốt rồi.
Nàng không biết Lan Cửu, à không, chắc nên gọi là Lan Tiêu, là quan lớn nhường nào, nếu nàng có thể thi đậu thì không biết phải làm bao lâu mới được vị trí kia. Nhưng mà chắc để những người này trở lại cuộc sống bình thường cũng không khó.
Triều Yến vừa mới thực hiện thi cử, cất nhắc nhà nghèo, cũng là để hạn chế sĩ tộc*, khó tránh khỏi nhà nghèo chiếm phần lớn tên trên bảng điểm, cho nên lần này nàng thi hội cũng rất chiếm ưu thế.
(*Ghi chú: Thời Nam Bắc Triều 南北朝 Trung Quốc trọng quan quyền, các nhà có người làm quan trở thành một giai cấp đặc thù có nhiều đặc quyền, đặc lợi hơn thứ dân, gọi là “sĩ tộc”.)
Đại Tranh có thiên phú đọc sách nhớ rất nhanh, từ nhỏ nàng đã đọc trộm sách của Đại Sách, mỗi khi đi đón hắn ta nàng đều lén chạy đến một góc để nghe thầy giảng bài. Sau khi tới Chu phủ, Chu Lang không thích đọc sách, thư phòng cũng không tính là dơ nhưng Đại Tranh vẫn luôn chủ động ở đó quét tước thư phòng và trộm đọc sách.
Sáng nay chế độ khoa cử vẫn còn chút lổ hổng, bọn họ không bắt mọi người cởi đồ để lục soát, Đại Tranh vốn dĩ đã được nuôi dạy như một cậu bé, tóc buộc ở phía sau, nhìn như người bị bệnh, bị lục soát một lúc, cảm giác khó chịu trong lòng cũng tiêu tan.
Đề thi khoa cử thật ra cũng gần giống với ý của Lan Cửu, Đại Tranh hạ bút có thần, lúc bước khỏi đó cả người nàng tràn đầy sức sống.
Khi bảng xếp hạng được công bố vào tháng tới, Đại Tranh bị đẩy ra ngoài như thể nàng đã đâm vào một quả bóng đệm mềm, nhưng xét theo tình hình chiến đấu phía trước, có những người trên bảng xếp hạng có người thấy tên mình thì giơ tay hô lớn, có người không thấy tên mình thì than ngắn thở dài, nàng đã cố gắng chen vào và tìm thấy tên của mình một cách thuận lợi.
Tâm trạng nàng như bay lên mây, cuối cùng nhịn không được mà mỉm cười, người bên cạnh thấy nàng cười thì hỏi: “Thấy ngươi như vậy chắc là thi đậu rồi nhỉ! Chúc mừng, chúc mừng nha.”
Đại Tranh thẹn thùng cười, nàng cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi, giống như mơ vậy, tiếng roi ngựa chợt vang lên, nàng nhìn thấy một con ngựa đến tiến đến gần.
Vó ngựa có bùn, làm cho văng đến xiêm y của mọi người.
Thiếu niên kia nhìn chỉ mới 16-17 tuổi, nét mặt trẻ con, gương mặt non nớt nhìn lướt qua bảng điểm. Thậm chí, Đại Tranh còn cảm nhận được người nọ nhìn lướt qua mình, ánh mắt người nọ khinh thường, nhướng này nói: “Làm thế nào mà một nữ tử cũng có thể ở trong bảng vậy.”
Mọi người đều đang nghị luận về thân phận của người này, trong lòng nàng đối với loại người vô cùng khó chịu, nàng thấp giọng mắng: “Một tên tự cho mình là kẻ có tiền, đồ chỉ biết ăn chơi.”
Nhưng cái này chỉ là nhạc đệm, không làm mất đi sự vui vẻ trên gương mặt nàng, nàng vui vẻ mua hai con cá, chuẩn bị làm món cá cho các nương tử ăn.
Chân nàng vừa rời đi, thì tiếng bước chân ở phía sau ngày càng đến gần.
“Ta còn tưởng là người đọc sách cao quý nào, nhìn dáng vẻ thận yếu của ngươi xem, phía dưới còn được không đấy?”
Tay Đại Tranh run rẩy, xém chút nữa đã phóng sinh hai con cá.
“Ai nha!”
Giọng nói Đại Tranh thanh thúy, thấy người kia là người cưỡi ngựa vừa rồi, giọng điệu cũng tức giận hơn.
“Ngươi theo dõi ta?”
Nếu là nam nhân bình thường nói chỗ kia của hắn không được, thì chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, tiểu lang quân nắm roi ngựa trong tay, hỏi lại: “Ngươi nói tiểu gia ta nói bậy, ta làm sao có chuyện sẽ bỏ qua cho ngươi chứ?”
“Thính lực của ngươi cũng tốt thật.”
Hơn nữa cũng rất mang thù.
Đại Tranh đánh giá quần áo xa xỉ trên người người nọ, thở dài một hơi ở Trường An, một cục đá rớt xuống, mười người thì hết chín người là quý nhân.
Nàng lại nghĩ đến Lan Cửu, nàng không muốn đắc tội ai nữa: “Vậy ngươi mắng lại ta một câu đi, xem như chúng ta huề nhau.”
“Ta mắng ngươi? Ta cũng không nhàm chán như vậy?”
“Nhưng ngay từ đầu là ngươi mắng ta, ngươi nhìn ta, ta đều thấy hết.” Đại Tranh ăn nói ngay thật, bến tàu gió lớn, nửa gương mặt của nàng bị cổ áo che lại, nhìn rất nhu hòa.
Đối diện với người có vài phần nhu nhược đáng thương, hắn ta thầm nghĩ, mình hà tất gì phải cãi nhau với người đọc sách yếu ớt chứ: “Thôi, tiểu gia ta đại nhân đại lượng, tha cho ngươi lần này, được rồi, ngươi nhanh về nhà đi.”
Đại Tranh ừ một tiếng, nhẹ nhàng nhảy lên thuyền.
“Không phải ta kêu ngươi nhanh về nhà sao?”
“Nhà ta ở đây này, ngươi đừng có dây dưa với ta, mau về đi.”
“Này, sao lại là ta dây dưa với ngươi? Chỉ là ta ——”
Nhưng Đại Tranh đã sớm rẽ vào thuyền hoa, không nghe hắn ta nói.
May mắn tiểu lang quân này nhìn thì hù người, nhưng cũng không đuổi theo nữa.
Cùng với cuộc thi đình gần đến, gió xuân thỏi tan băng tuyết ở Trường An, sau khi mơ màng đọc sách không biết ngày đêm, Nhị nương xong việc xong, liền lật hai trang Đại Tranh tự viết, nàng ta thuận miệng nói một câu: “Năm nay Ngày Của Hoa chúng ta có thể sẽ không đi được, Tranh nương nếu ngươi rảnh thì có thể giúp bọn ta viết mấy chữ để treo lên cây không?”
“Sao mà không thể chứ, ta làm phiền nhóm nương tử lâu như vậy, chuyện nhỏ như vậy đương nhiên là được rồi.” Đại Tranh vừa giúp các nàng viết nguyện vọng, vừa hour: “Nhị nương, chuyện lúc trước ta nhờ ngươi hỏi….”
Đều nói pháo hoa là nơi thâm thính tốt nhất, nhưng….
Nhị nương lắc đầu: “Ngươi nói người tên Chu Lang Chủ, giống như bốc hơi khỏi thế gian vậy, ngươi có chắc là hắn ta đã đến Trường An chứ? Nhưng mà ta biết họ Chu có một người làm quan trong triều, làm quan không nhỏ…. Ngươi tìm hắn ta có chuyện gì? Muốn nhờ cậy hắn sao?”
Đại Tranh lắc đầu, quả thật nàng không chắc là Chu Lang có bị đưa đến Trường An hay không, thậm chí nàng nghi ngờ rằng hắn ta đã bị Lan Cửu thủ tiêu.
Luật pháp nghiêm ngặt đến mấy cũng có lỗ hỏng, Yến triều mua bán nô bộc cũng có quy tắc riêng, khế ước bán mình, tư ấn của Chu phủ, thiếu một thứ cũng không được, như vậy mới có thể thoát tịch quan phủ, không tìm thấy Chu Lang, nàng nên làm gì đây.
“Đành nhờ Nhị nương tiếp tục hỏi thăm giúp ta rồi.”
Ngày Của Hoa hôm ấy cả đường thủy đều vô cùng náo nhiệt, thuyền hoa vì mời khách nhân mà trang điểm như hoa thần.
Đại Tranh cực khổ đọc sách vài ngày cũng muốn thử, nàng chưa từng tham gia Ngày Của Hoa bao giờ, đừng nói đến là Ngày Của Hoa ở Trường An, nàng nhất định sẽ nhìn thật kỹ.
Đợi đến ban đêm, nàng cầm những tờ giấy của nhóm nương tử rồi xuống thuyền.
Vì để tránh xảy ra chuyện như lúc trước, nàng còn cố ý mua một cái mặt nạ.
Chỉ là rõ ràng mỗi ngày đều đã tính toán kỹ, nhưng tiền trong túi vẫn càng ngày càng ít, nàng quyết định sáng sớm hôm sau sẽ đi tìm công việc lặt vặt.
Ở Trường An, tiền không thể không tiêu.
Nàng đã trúng cống sĩ, quả thật là có không ít người đến nịnh hót, nhưng nàng vô cùng tỉnh táo, vốn dĩ nàng mạo danh thi cử, hơn nữa còn là một nữ tử, vẫn nên đừng quá nổi bật, nếu bị ai đó phát hiện ra nàng là nữ tử thì coi như đầu lìa khỏi cổ.
Người lấy lòng Đại Tranh bị nàng từ chối 1-2 lần thì liền cảm thấy nàng là người cổ hủ là mọt sách, cho dù thi đậu cũng không có tài cán gì, dần dần cũng không có ai đến làm phiền nàng nữa.
Nàng đến không tính là muộn, cây hoa đã sớm treo đầy thư giấy, nhóm nương tử nói cây hoa này là linh nghiệm nhất, thậm chí đến muộn thì có khả năng cây sẽ bị gãy và mất hết chỗ treo.
‘Năm nay mong là sẽ có một sinh nhật thật tốt. ’
Nguyện vọng của nàng rất đơn giản, nhưng là điều nàng chưa từng trải qua, nàng nghĩ, nếu năm nay không bình thường, thì cũng có thể cho nàng một sinh nhật đáng nhớ.
Gió đêm hơi lạnh, nhưng ước nguyện nhảy múa theo gió, giống như bọt sóng sặc sỡ.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn, nguyện vọng của nàng rất nhanh đã bị nguyện vọng của người khác che mất, chỉ còn ánh đèn dầu bao chùm lấy nàng.
“Đại Tranh.”
Đôi khi cái tên là một điều người ta không thể bỏ qua, thậm chí cũng không chết đi theo thân thể, một cái tên có liên quan đến mình, cho dù nàng cố gắng không để ý, nhưng cuối cùng vẫn quay đầu theo bản năng.
Nhất thời nàng đột nhiên phản ứng lại, nhóm Triệu nương tử đều ở trên thuyền, Trường An không ai biết nàng, giọng nói lại rất quen thuộc, cũng chỉ có người kia.
Cơ thể Đại Tranh thoáng chốc cứng đờ, nàng không ngừng nói với bản thân, nàng không được nói gì, nàng đang đeo mặt nạ, hắn sẽ không nhận ra nàng.
Cơ thể nàng cũng không phải duy nhất, hòa nhập với nhóm người thì căn bản là không tìm thấy, nàng muốn tin bản thân mình không bị lộ tẩy.
***
Mỗi năm Phó Lan Tiêu đều dẫn Nguyễn Uyển Oánh đi chơi Ngày Của Hoa, năm nay cũng không ngoại lệ.
Nguyễn Uyển Oánh muốn ôm lấy cánh tay của Phó Lan Tiêu như mấy năm trước, nhưng lại bị hắn nhẹ nhàng gạt đi.
“Chàng làm sao vậy?” Nàng ta nhìn thoáng qua hắn, thấy hắn không vui liền hỏi: “Gần đây chàng hay thất thần lắm đấy, có phải bên phía cha ta tạo áp lực cho chàng không? Nhưng cha ta nói cũng không sai, ta vì chàng mà làm ầm ĩ nửa năm mới bảo vệ được hôn ước của chúng ta, cha ta đau lòng cho ta, chàng thì sao? Rốt cuộc là chàng đang nghĩ gì vậy?”
Chẳng lẽ hắn thật sự muốn tìm kỹ nữ kia?
Nàng ta tuyệt đối không cho phép, ngày mai nàng ta sẽ tìm người đánh chết kỹ nữ đó!
Nàng ta bỏ đi dáng người quý nữ, nóng lòng muốn có đáp án, nhưng khi nàng ta hỏi mà người nam nhân chỉ lo nhìn về phía cây hoa.
Dưới tàng cây có trai gái lẫn lộn, chỉ duy nhất có một người không giống người thường, là một tiểu lang quân nhỏ nhắn đang ngẩng đầu nhìn ước nguyện.
Vị tiểu lang quân kia có gương mặt xinh đẹp, đôi mắt gợn sóng, da trắng như tuyết.
Có chút quen mắt, nhưng Nguyễn Uyển Oánh chưa từng gặp qua lang quân này.
Trong lúc nàng suy tư thì người bên cạnh đã không thấy đâu.
Phó Lan Tiêu tận mắt nhìn thấy người đó thì hơi dừng lại, sắc mặt tái mét, móng tay nhéo lấy lòng bàn tay, đang cố gắng khắc chế gì đó.
Trong đám người hắn ta chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra nàng, nàng không tự tin, ngực bằng phẳng, tuy đang đứng thẳng nhưng đầu hơi cúi, dường như có ai đang chọc giận nàng.
Đúng là không biết lượng sức mình. Vậy mà lại chạy đến Trường An.
Nhưng những gì tiếp theo là cảm giác buồn nôn và ghê tởm.
Hắn sẽ không bao giờ quên vết thương ngứa ngáy trong căn phòng ẩm thấp và dột nát suốt nửa năm, mùi ẩm mốc ghê tởm vào buổi sáng và tờ giấy Tuyên Thành dễ dàng bị bút làm hư, hắn đương nhiên cũng chướng mắt Đại Tranh, tự cho rằng Mì Trường Thọ là món ăn trân quý, buồn cười chính là hắn còn giả vờ vui vẻ, hỏi han nàng.
Giống như mực rơi xuống nước, bị nàng nghiêm túc nói tin hắn, trong sơn động không cẩn thận đụng vào, thậm chí khi nhìn thấy thì thấy hai chân đụng nhau.
Vẻ mặt hắn nghiêm túc trở lại, trong mắt đều là sương mù.
Hắn không cho phép phản bội.
Vì thế hắn càng chán ghét nàng hơn.
Kẻ phản bội vô dụng nên bị hắn bắt lại, nàng lại hết lần này đến lần khác khóc lóc xin lỗi hắn, mặc cho hắn vũ nhụ chà đạp, lại giết gà dọa khỉ.
Đầu tiên người thợ săn sẽ đứng ở chỗ tối, quan sát con mồi, từ từ bước đến chỗ nàng.
Hắn biết, Đại Tranh sợ hắn, đơn giản là bởi vì quyền lực của hắn.
Loại cảm giác nắm chắc phần thắng khiến người ta thích thú, bởi vì quyền lực có thể đùa giỡn người khác.
Trong đầu nàng chỉ có suy nghĩ là nhanh chóng rời khỏi đây, quay đầu cũng không kịp để hắn thấy, nàng đã bị dọa đến chạy trối chết.
Hắn ở nàng phía sau, giống như mèo và chuột, chơi đủ rồi thì giết chết, dùng để tăng độ khoái cảm.
Phó Lan Tiêu đa nghi, bản chất chọc ngoáy người khác đã lộ ra, nhưng người hắn ghét liên tục xuất hiện khiến hắn thích thú.
Đầu mùa xuân, trời vẫn còn lạnh, quần áo của nàng vẫn đơn bạc, khi chạy trốn sẽ nhìn thấy cần cởi trắng nõn của nàng.
Đột nhiên, hắn cảm thấy hoa mắt, bị cảm giác không thú vị mà buông tha con mồi.
Thích Vô từ chỗ tối xuất hiện, hắn ta cung kính đứ một tờ ước nguyện cho hắn: “Đây là vị lang quân che mặt kia treo lên, trên đó viết….. Mời điện hạ xem qua.”
‘Cầu được một lang quân như ý.’
Đôi ủng gấm của người nam nhân dừng lại, nhịn không được mà nhướng mày, Đại Tranh là……
Đoạn tụ sao?
Tác giả có chuyện nói:
Đại Đại mặc đồ nữ sẽ làm Cẩu Tử thấy phản khoa học, dù sao có mơ cũng không dám thừa nhận, nếu mặc đồ nam mà nhìn thoáng qua đã có thể nhận ra nàng, thì dù sao hắn vẫn cho rằng nàng là nam nhân.