Thời tiết ở Nhữ Thành mấy ngày nay rất thất thường, hôm qua trời còn mưa mà đến tối đã bắt đầu có tuyết rơi, ngoài sơn động, cả ngọn núi bị tuyết bao phủ, một màu trắng xóa mênh mông.

Ngọn núi bị tuyết phủ kín, dưới chân núi không có người vào được, người trên núi cũng không thể xuống được.

Đại Tranh Phủ bước chân lên tuyết, độ dày của tuyết chỉ dưới bắp chân của nàng.

Chỉ mới một đêm mà tuyết đã dày như vậy.

Giày vải của nàng quá mỏng, ngay cả xiêm y đã hong khô cũng không làm nàng thoải mái.

Rất nhanh, cơn ớn lạnh đã thổi qua toàn thân, nàng lạnh đến mức sắc mặt trắng bệch.

Khi Lan Cửu tỉnh lại, ánh mắt lạnh lùng kia của hắn dường như là ảo giác của nàng. Hiện tại hắn vẫn ấm áp như nửa năm trước, hắn dùng kiếm quét sạch tuyết, hai người cứ thế sát gần nhau.

Nhưng mà, sống sót trước mắt, Đại Tranh Phủ cũng bất chấp nghĩ nhiều.

Họ cần có đủ thức ăn, củi lửa và nước, nếu không thì họ sẽ chết vì lạnh.

Nàng rất quen thuộc với ngọn núi này, lúc nhỏ nàng thường xuyên theo nương lên núi hái ít rau dại, sau này ở nhà dượng lúc đói bụng nàng sẽ lên núi hái chút nấm về ăn.

Nếu bọn họ gặp may, thì có thể một số quả hạch ở chỗ giấu kín hoặc là xác động vật chết vì lạnh.

Dựa vào trí nhớ của mình, nàng và Lan Cửu không ngừng đi về phía bên kia ngọn núi, nơi đó có đường thủy dẫn đến chỗ khác, họ có thể trốn thoát từ nơi đó.

Cũng may trời không tuyệt đường sống của ai bao giờ, vỏ kiếm của Lan Cửu chạm vào bẫy rạp của thợ săn để lại, Đại Tranh Phủ bất chấp cái lạnh, tay nàng không ngừng đào tuyết, nhấc cây tre lên, nàng thở dài một hơi.

Bẫy rập giản dị có một con chim vàng nhỏ lớn bàn bàn tay.

Bởi vì không bị tuyết lấp hoàn toàn, nên nó vẫn còn chút hơi thở.

“Nếu là con thỏ thì tốt biết mấy.” Đại Tranh Phủ ngồi xổm xuống đất, có lẽ vì con chim này có hoàn tưởng tương tự nàng, cô đơn gần chết, lại không đủ lấp bụng hai người, ngược lại từ thợ săn biến thành thánh nhân.

Trong mắt Lan Cửu, đây là con vật vô dụng, không bằng sớm siêu thoát cho nó còn hơn.

Dư lại lòng tốt là một trói buộc.

Lan Cửu cũng không để ý đến lòng tốt của nàng, nhưng lần đầu hắn phá lệ nhớ kỹ hành động của nàng.

Hắn thấy nàng có ý muốn nhặt con chim nhỏ từ dưới đất lên, nhưng cánh chim của nó đã có một lố băng mỏng.

Nàng dùng móng tay từ từ lấy nó ra, hắn chú ý thấy móng tay nàng đã bị băng mỏng làm xước, máu chảy vào giữa cánh chim vàng nóng, trong lòng hắn có cảm giác ngứa ngáy.

Tiếp theo, hắn thấy nàng ôm con chim vào lòng bàn tay mình, từ từ hà hơi vào phía nó, sau đó ôm vào lòng che chở, mãi cho đến lúc nàng nhìn hắn mỉm cười, loại cảm giác kỳ lạ kia liền biến mất.

Đôi lông mày không cắt của nàng nhìn rất tự nhiên và xinh đẹp, đôi mắt lấp lánh, giống như bông tuyết chiếu gọi bầu trời.

Lời mỉa may đã đến bên miệng lại nuốt trở về, trong lòng hắn thấy rất chán ghét, cảm xúc vô cùng phức tạp, nhưng lại cảm thấy nàng thật thần bí tuyết sắc, giống như sơn linh, cuồng dã khó diệt.

Có lẽ vì ở cạnh nhau hơn nửa năm, lúc vết thương của hắn được nàng chăm sóc tỉ mỉ hoặc vì giấc mộng hoang đường tối qua.

Hoặc là do hắn đã đóng vai người nam nhân dịu dàng hơn nửa năm qua, hắn luôn nói những lời dịu dàng trái ngược tới tính cách của hắn.

Hắn không muốn nhìn thấy nụ cười ngây ngô của nàng, nên hắn liền đổi chủ đề.

“Đại Tranh.”

“Hả?” Nàng chà chà hai tay lạnh cống, kéo áo choàng chặt hơn một chút.

Hắn đè nén biểu cảm, khôi phục lại gương mặt dịu dàng: “Lúc trước ngươi luôn nói muốn có một cái tên mới, không bằng bỏ chữ Phủ giữ lại một chữ Tranh đi, Tranh một chữ không bằng Tranh vạn vật, ta thấy so với biểu đệ ngu ngốc của mình thì ngươi thích hợp đọc sách hơn, chỉ là…..”

Một tư nô khó chịu, một con kiến bé nhỏ không đáng kể.

Nhưng mà, đây cũng coi như là một loại bố thí, mọi thứ đã thuận lý thành chương trong lòng hắn.

“Nếu sau này tới Trường An rồi, ta sẽ giúp ngươi khôi phục lương tịch, ngươi muốn làm gì thì làm đó, tự mình đứng lên.”

Đại Tranh Phủ không thích tên của mình, nương của nàng cũng chưa từng đặt tên cho nàng, khi đến nhà dượng ở, cô mẫu vẫn luôn muốn sinh một đứa con trai, nên bà ta đã tìm một người đọc sách và đặt cái tên này cho nàng.

Nhiều năm trôi qua, cuối cùng cũng có người nói với nàng rằng nàng không cần tranh nhau để trở thành một nam nhân, Đại Sách ngoan cố, nàng so với hắn ta thì tốt hơn nhiều.

Tròn lòng nàng đã sớm có một hạt giống, xuyên qua lớp băng mỏng, từ dưới đất chui lên

Nàng ngây ngốc nhìn hắn nói: “Lan Cửu, ta có một bí mật muốn nói với ngươi….. Thật ra ta là ——”

Nàng còn chưa nói xong, thì đã nghe tiếng chó sửa từ phía xa truyền đến, trong lòng Đại Tranh Phủ có một linh cảm xấu, trong núi làm gì có chó hoang, có lẽ là quan binh đã tìm đến đây!

Dường như Lan Cửu đã biết vị khách không mời mà đến này có thân phận gì, hai người chạy như điên về phía bên kia đường thủy.

Chó săn thông minh đã sớm ngửi được mùi của hai người, chúng dẫn đầu quan binh đuổi theo sau họ!

Cũng may Đại Tranh Phủ quen thuộc đường đi ở ngọn núi này, họ có thể trốn trong núi vài vòng.

Chạng vạng tối, họ cách quan binh rất xa, dù sau gần tới chân núi, nước dưới con sông vẫn chưa đóng băng, nước lạnh chảy xiết, chỉ có một con thuyền nhỏ cũ nát đang ở bên bờ.

Nhưng tuyết vẫn không ngừng rơi, trời còn rất lạnh.

Nàng dùng sức đẩy thuyền, nhưng con thuyền đã sớm chìm trong bùn, dù nàng có cố gắng thế nào thì vẫn không hề hấn gì.

“Đại Tranh Phủ, ta thấy ngươi đúng là điên rồi!” Đại Sách dẫn theo quan binh và chó săn đuổi đến bên bờ sông không lâu, cả đám đến vây quanh hai người: “Giữ ngươi cũng vô dụng, khuỷu tay quẹo ra ngoài, còn mong nhà ta chuộc ngươi về chắc?!”

Nàng thật sự không chịu được cái lạnh và đối bình thường, bây giờ nàng rất yếu ớt, giọng nói cũng vậy, nhưng nàng vẫn trừng mắt và nói với Đại Sách một cái: “Đồ chó!!”

“Quan gia, ngài xem xem đây có phải người mà ngày muốn tìm hay không?”

Đại Sách nịnh nọt nhìn quan gia, tuy hắn ta không biết người bên cạnh biểu tỷ mình có thân phận nào, nhưng quan gia lại khăng khăng muốn tìm người này dù thời tiết có khó đi đến như nào, có lẽ là một nhân vật không tầm thường!

Hắn ta nhất định phải để họ có cái nhìn khác về mình, về sau hắn ta nhất định sẽ được thăng chức!

“Được rồi được rồi, không phải chuyện của ngươi, chút nữa xuống núi sẽ không thiếu ngân lượng cho ngươi đâu!” Dẫn đầu quan binh đuổi Đại Sách đi, sau đó rút đao chỉ về phía hai người đứng cạnh thuyền.

Đương nhiên Lan Cửu sẽ không ngồi yên chờ chết, hắn đã rút đao ra từ sớm, hai mắt như chim ưng nhìn họ, làm cho họ sinh ra cảm giác sợ sệt.

Nhưng tiền thưởng thật sự quá hấp dẫn người khác.

Trong nhóm binh linh còn có chủ nhân của Chu phủ. Chủ nhân Chu phủ và Đại Sách đều là kẻ ác, tâm tư của hắn ta làm sao hắn có thể không hiểu cho được?

Đáng tiếc, tuy hắn ta là con trai của Đại Lý Tự Khanh, nhưng chỉ là con của vợ lẽ, không được sủng ái nên đã bị tống cổ đến Nhữ Thành.

Nhưng dù sao người trong nhà hắn ta là người của triều đình, có thể thấy người này có thân phận không bình thường, vị đại nhân kia muốn hắn chết ở chỗ này, hắn ta không thể để tên Đại Sách này giành trước được.

Dẫn đầu quan binh, lang quân Chu phủ và Đại Sách đề có bí mật, một số người đều muốn lấy đầu Lan Cửu để tranh công, chỉ sợ quan binh cầm đao. Hai người đều có biện pháp khác.

Dù sao giết chết Lan Cửu cũng như lấy đồ từ trong túi, quan trọng là ai lấy trước thì mới được nhận thưởng.

Chỉ có Đại Tranh Phủ, dáng người nàng nhỏ bé, chẳng sợ mình thấp hơn Lan Cửu nửa cái đầu mà dùng cơ thể che chắn trước người hắn.

Nàng thậm chí còn không từ bỏ việc đẩy chiếc thuyền cũ rách nát kia, nàng không muốn chết, nàng muốn nói cho Lan Cửu biết thân phận thật của mình, nàng muốn cùng hắn đến Trường An, nàng muốn….

Trừ Đại Sách ra, những người khác đều không biết nàng là ai, họ chỉ xem nàng như một nô tỳ bình thường.

“Nô tỳ này từ đâu ra vậy? Muốn sống thì cút sang một bên!” Người cầm đầu quan binh quát lớn.

“Các người đừng hòng làm hại hắn!” Nàng không biết mình lấy dũng khí từ đâu, nàng dang hai tay, đứng trước thanh đao sắc bén.

Hành động chặn đao bằng cơ thể nhỏ xíu, khiến Đại Sách ngồi bên cạnh cười khinh: “Ta nói này, Đại Tranh Phủ, ngươi bị bỏ bùa rồi à? Rốt cuộc ngươi là người nhà của ai vậy? Mau mau quỳ trước mặt ta để xin tha đi này!”

Nàng giống như được tiếp thêm can đảm: “Nếu ta đã dẫn Lan Cửu, thì ta nhất định sẽ bảo vệ hắn thật tốt! Chúng tôi sẽ đến Trường An, sẽ báo quan, bọn họ sẽ trị tội các ngươi, ta, ta, ta tuyệt đối sẽ không sống tạm ——”

Sắc mặt Lan Cửu trầm xuống.

Hắn không hiểu tại sao Đại Tranh Phủ lại liều mạng bảo vệ hắn như vậy.

Nàng căn bản không biết hắn là ai.

Không cần phải biết.

Người không vì mình, trời tru đất diệt, hắn thấy quá nhiều rồi, đều không có ngoại lệ, Đại Tranh, dù sao cũng không biết khi nào nàng sẽ quay sang cắn hắn?

Mắt thấy đại đao sắp chạm đến chóp mũi của nàng——

Máu nóng nhiễu xuống mặt nàng, lần đầu tiên nàng cảm nhận được độ ấm của máu, giữa trời đông giá rét lại có chút ấm, cảm giác ngắn ngủi truyền vào cơ thể nàng, nàng sợ đến mức thét chói tai, nhưng nàng vẫn cố ôm lấy Lan Cửu: “Lan Cửu, ngươi không sao chứ?!”

Đây không phải là máu của hắn.

Lan Cửu đã đâm người nọ khi người nọ sắp dùng thanh đao về phía nàng.

“Không sao.” Lan Cửu thu lại cây kiếm dính đầy máu, ánh mắt hắn nhìn về phía xa xa trên sông: “Đã kéo đủ thời gian rồi.”

Kéo…..đủ thời gian?

Khi Đại Tranh Phủ còn đang chưa hiểu gì, thì một mũi tên xuyên qua làn tuyết bắn thẳng vào binh lính. Ngay sau đó, vô số mũi tên bắn từ bên kia bờ sông.

Máu ngay lập tức nhuộm đỏ của tuyết.

Đại Tranh Phủ hơ hé miệng, nàng gần như mất đi giọng noi, cảnh tượng trước mắt làm nàng nhớ đến khi còn bé mình bị thổ phỉ bắt cóc, nhưng nàng vẫn không quên lúc này mình đang chạy trốn. Thừa dịp lúc này, Đại Tranh Phủ dùng sức đẩy thuyền nhỏ, đẩy cho đến lúc nàng cảm nhận được thuyền nhỏ đã nhúc nhích, lúc này nàng mới lấy lại giọng nói.

“…… Đẩy, đẩy, đẩy! Chúng ta đi mau, Lan ——”

Chỉ là Lan Cửu không hề nhúc nhích.

Toàn bộ quan binh đều đã nằm xuống đất, máu chảy đầm đìa. Chu Lang và Đại Sách đã sớm không thấy đâu.

Mà khoảng tuyết mênh mông, mơ hồ thấy được một con thuyền, tiếng sóng đánh vào bờ một lúc gần lại.

“Lan Cửu, chúng ta đi……” Gương mặt nàng vui vẻ: “Sao vậy?”

Trong lòng người dịu dàng kia vẫn chưa trả lời nàng.

Ánh mắt hắn dừng trên gương mặt vui vẻ của Đại Tranh Phủ một lúc, sau đó hắn đột nhiên bắt tay nàng ra, lúc nàng đang ngạc nhiên thì hắn xoay người sang chỗ khác, gương mặt không cảm xúc nhảy lên thuyền của người áo đen.

Đại Tranh Phủ chưa từng nhìn thấy con thuyền nào lớn như vậy, ở bên bờ sông, nàng ngẩng đầu lên mà vẫn không thể nhìn hết được, khiến nàng và con thuyền trở nên nhỏ bé đi.

Nàng chỉ thấy người áo đen cầm một áo bào lông chồn khoác lên người Lan Cửu, lớp áo choàng mềm mại quấn quanh gương mặt tuấn tú của người nam nhân, càng tôn lên vẻ đẹp vốn có của hắn.

Người áo đen quỳ trước mặt hắn và nói: “Thuộc hạ đến chậm.”

Lan Cửu từ trên cao nhìn xuống, trào phúng nói: “Ngươi cũng biết.”

Ngay sau đó, hắn chậm rãi rũ mắt, tầm mắt hơi hơi nghiêng, tập trung nhìn Đại Tranh Phủ bị lạnh đến tái nhợt.

Thẳng đến lúc này, người áo đen mới nhìn theo tầm mắt của Lan Cửu mà nhìn về phía Đại Tranh Phủ.

Nàng nghiêng người đứng ở một bên, hơi run rẩy, không biết vì sao mà nàng theo bản năng giấu bàn tay nứt nẻ ra phía sau lưng.

“Mang hắn theo.”

Giọng điệu của hắn giống như đang nói về một thứ đồ gì đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play