Trên bàn cơm, cá thịt viên và canh xương sườn đều là món Phương Tri Nịnh thích.

Tài nghệ của Hứa Lộ Hoa rất tốt, mấy năm nay Phương Tri Nịnh không ít lần đến ăn chực, cho nên Hứa Lộ Hoa đối với khẩu vị của cô rõ như lòng bàn tay.

Ăn cơm xong, Phương Tri Nịnh buông bát đũa, dùng hai mắt long lanh cầu xin nói: “Dì Hứa, hôm nay cháu có thể không luyện đàn được hay không? Cháu muốn nghỉ ngơi một ngày.”

“Có thể nghỉ sớm hơn một chút, nhưng mà không thể không luyện tập.” Hứa Lộ Hoa tốt tính lắc đầu: “Dương cầm một ngày không luyện sẽ gượng tay.”

“Dạ được.” Phương Tri Nịnh cũng biết đạo lí như vậy, nhận lệnh ngẩng đầu lên thở dài, sau đó quy củ ngồi trước dương cầm tập luyện《 Hôn lễ trong mơ 》, đầu theo giai điệu mà nhẹ nhàng lay động,

Thấy Hứa Lộ Hoa buông bát đũa, bánh gạo tung tăng chạy đến bên chân cô, kéo kéo ống quần.

“Muốn ra ngoài?” Hứa Lộ Hoa ngồi xổm xuống xoa xoa lông trên đầu bánh gạo, lại hướng lên trên tầng gọi người nào đó: “Chu Gia Diên, rửa bát hay là dắt chó đi dạo? Chọn một cái.”

“Đều không chọn. Con chó ngốc này cùng con bát tự không hợp, con mang nó đi ra ngoài đừng nghĩ đến chuyện trở về. Nếu mẹ thấy bát trong nhà quá nhiều, con có thể cân nhắc giúp đỡ một chút.”

Đối mặt với Chu Gia Diên, bánh gạo gục đầu xuống, rõ ràng là không cao hứng.

“Ha, tiểu tử con còn nói lí đúng không.”

“Mẹ đi thong thả, chúc mẹ dắt chó đi dạo vui vẻ.” Chu Gia Diên đứng trên đầu cầu thang, hướng về phía cửa làm động tác “mời ngài”.

“Ha, vậy mẹ dắt chó đi dạo, trước khi mẹ trở về phải rửa xong bát đũa.”

Lúc trước khi mua căn hộ này sống, khi lắp đặt thiết bị không cân nhắc đến máy rửa bát. Mà Hứa Lộ Hoa lại vô cùng chán ghét rửa bát, nhiệm vụ rửa bát đương nhiên là rơi trên vai cha Chu, nhưng gần đây cha Chu bận vụ án, luôn đóng cọc ở cơ quan, cơm tối cũng không trở về ăn, nhìn vào nhà họ Chu, cũng chỉ có mình Chu Gia Diên rảnh rỗi.

Đánh một khúc xong, khóe miệng Phương Tri Nịnh nhếch lên một nụ cười, giả vờ tiếng đàn của mình xuất sắc mà vỗ tay: “Phương Tri Nịnh mình thật quá ưu tú, khúc khó như vậy cũng đàn được.”

“Khó sao?” Không biết từ khi nào, Chu Gia Diên đã xuống lầu, lười nhác mà dựa vào tay vịn cầu thang: “Khúc này nghe rất đơn giản, nếu không đàn một khúc《 Chopin luyện tập 》đi.”

“Cậu đi ra đi ra, tôi không biết.” Phương Tri Nịnh trừng mắt nhìn hắn.

So sánh với Chu Gia Diên trải qua mười mấy năm luyện tập chuyên nghiệp, Phương Tri Nịnh ở trước mặt hắn chỉ là một số nhỏ, nhiều nhất cũng chỉ tính là tuyển thủ nghiệp dư.

Hơn nữa Phương Tri Nịnh luyện tập đánh dương cầm cũng là lúc sau khi thi cấp ba xong nhiệt huyết dâng trào, ngẫu nhiên một lần đến nhà họ Cho chơi, nghe thấy Chu Gia Diên đánh đàn dương cầm. Bên trong nội tâm bị thuyết phục trước giai điệu chấn động, hoặc có lẽ là bởi vì cô cảm thấy Chu Gia Diên ngồi ở trước đàn dương cầm giống như một vương tử.

Ma xui quỷ khiến, cô lại năn nỉ Hứa Lộ Hoa dạy cô chơi dương cầm, Hứa Lộ Hoa xuất thân là giáo viên âm nhạc, thích nhất là dạy người khác đánh đàn.

Cho nên về sau, Hứa Lộ Hoa bắt đầu cố ý dạy Phương Tri Nịnh luyện tập đánh dương cầm.

Chỉ là chung quy không phải bắt đầu luyện tập từ nhỏ, ngón tay thật sự rất cứng, ngón út luôn hướng lên trên, chỉ đành học hơn nửa năm mới có thể sửa lại đúng được. Mới vừa bắt đầu học được, chỉ cần Phương Tri Nịnh ngồi trước đàn dương cầm, Chu Gia Diên lại bắt đầu cười nhạo cô: “A, lại bắt đầu gây rối rồi.”

Cho nên Phương Tri Nịnh mới không đủ tự tin, không dám cứng đối cứng với tuyển thủ chuyên nghiệp.

“Muốn nghe không? Muốn nghe tôi có thể cố đàn một khúc cho cậu nghe. Tiền đề là cậu phải đi rửa bát.”

Giọng điệu bỉ ổi, Phương Tri Nịnh muốn đánh hắn.

“Không muốn nghe.” Phương Tri Nịnh quay đầu đi, từ chối thẳng thừng, trở về phòng làm bài tập.

Một tiết cuối cùng trước khi nghỉ buổi chiều thứ sáu là do chủ nhiệm lớp Dương Du Hà đảm nhiệm. Lúc này nội dung chủ yếu là chọn ban cán sự lớp, hình thức tiến cử là bỏ phiếu.

Mỗi bạn học sẽ viết lên tờ giấy tên người mà mình muốn đảm nhiệm chức vụ, đề cử người khác cũng được, thu lại quyết định người có số phiếu nhiều nhất. Có một số người nghiêm túc viết tên người mình muốn đảm nhiệm xuống, còn lại, đều cà lơ phất phơ đề cử người khác.

Nghỉ giải lao mười phút, Dương Dư Hà đi vào lớp học, nói lại nội dung, trong phòng học liền vang lên tiếng nói khe khẽ, bạn học phía dưới xé tờ giấy mình khổ công suy nghĩ xuống.

Dương Dư Hà nhìn quanh lớp một vòng, sau đó gọi Trình Kiêu Kiêu lên bục giảng giúp cô thống kê số phiếu. Trước kia Trình Kiêu Kiêu là học sinh lớp của Dương Dư Hà, thường xuyên bị gọi đi làm chút chuyện vặt vãnh.

Nữ sinh ngồi hàng thứ tư vỗ vai nữ sinh ngồi đằng trước, thò đầu lên nói: “Diêu Thiền, đợi lát nữa mấy người bọn tớ đều cử cậu làm lớp phó văn nghệ.”

Lời nữ sinh ngồi đằng sau nói, cô ta căn bản không để bụng, tết Nguyên Đán năm ngoái, cô ta dựa vào một điệu múa dân tộc mà nổi danh toàn trường. Ảnh chụp trên sân khấu được tung đầy trên trang của trường, vô số nam sinh hỏi thăm Q/Q của cô ta, thư tình sữa bò và đồ ăn vặt chất đầy trong ngăn bàn.

Cái ban này chẳng lẽ còn có người làm thích hợp làm lớp phó văn nghệ hơn cô ta sao?

Cô ta nghĩ kỹ rồi, tết Nguyên Đán năm nay cô ta sẽ múa mở đầu, dẫn đầu lớp 17 dành được giải thưởng vinh dự nhất trong tiệc tối tết Nguyên Đán, tiếp tục hưởng thụ vô số người nhìn lên.

Lớp trưởng, lớp phó, bí thư chi đoàn, lớp phó học tập, lớp phó thể dục, lớp phó văn nghệ… Khuôn mặt Trình Kiêu Kiêu đau khổ, nhón chân viết từng nét một trên bảng đen. Mỗi một chức vụ còn ghi số phiếu đề cử bên cạnh, chuyện khổ sai này thật không phải cho người làm.

Phương Tri Nịnh nhận thấy được Trình Kiêu Kiêu không vui, lại vừa thấy cô nàng chu lên cái miệng nhỏ có thể làm người trên kia tức giận. Vì thế đành cười tủm tỉm đi lên bục giảng: “Kiêu Kiêu, tớ giúp cậu kiểm phiếu.” Ai bảo cô quen người này làm bạn đầu tiên trong ban này.

Có Phương Tri Nịnh giúp đỡ, Trình Kiêu Kiêu có thể chuyên tâm viết tên người được đề cửa lên bảng.

Ánh mắt Dương Dư Hà nhìn hành vi của đối phương ẩn chứa ý cười gật đầu tán dương: “Phương Tri Nịnh, không tồi.”

Nhưng mà Phương Tri Nịnh chủ động ở trong mắt người nào đó lại là muốn bản thân mình được nổi bật. Nữ sinh phía sau Diêu Thiền ghé gần người bạn cùng bàn nhìn về phía bóng lưng đang bận rộn chế giễu: “Giả vờ thật sự.”

“Được rồi, cậu cũng không phải không biết cậu ấy.” Bạn ngồi cùng bàn ra vẻ thấu hiểu.

Mấy người nữ sinh này có địch ý lớn không thể hiểu được, ban đầu là bởi vì bọn họ phát hiện Phương Tri Nịnh và Chu Gia Diên có quan hệ không bình thường, hai người thỉnh thoảng sẽ cãi nhau. Giống như lần trước bài thi địa lí bị mất kia vậy, Nhiễm Mông đã sớm biết là Phương Tri Nịnh giả vờ làm mất bài thi của Chu Gia Diên, còn giả vờ vô tội.

“Cô ta muốn cố ý làm cho Chu Gia Diên chú ý, xem bản thân như nữ chính trong phim thần tượng vừa ngốc nghếch vừa ngọt ngào, lúc nào cũng làm như mình hoạt bát, cho rằng đấu võ mồm có thể khiến nam sinh thích cô ta.” Đây là nữ sinh tên Nhiễm Mông ngồi sau Diêu Thiền nói, bạn học ngồi sau lưng cũng bàn luận.

Toàn lớp có 48 phiếu, 46 phiếu bầu Chu Gia Diên làm lớp trưởng và lớp phó học tập. Điểm này cũng không ngoài ý muốn, dựa theo thành tích xếp hàng lần trước, hắn toàn diện có thể đứng đầu 600 người ban xa hội.

Duy nhất một phiếu bầu cho cả lớp trưởng lẫn lớp phó học tập của một nam sinh khác, lúc nhìn thấy kết quả có chút ngượng ngùng: “Bỏ đi, mọi người cứ coi như là bỏ đi.”

Hắn ngồi ở cuối lớp học, không thích học tập, là người trong nhà cứng rắn nhét hắn vào. Quăng hắn vào ban nhàm chán mà hắn căn bản không muốn tham gia này, huống chi, ngay cả tên hắn viết như thế nào cũng không biết.

Sự thật cũng giống như Diêu Thiền suy đoán, hơn một nửa lớp học đều chọn cô ta làm lớp phó văn nghệ, còn có một số học sinh khác chọn một vài nữ sinh. Số phiếu hai người sát kề nhau, cuối cùng Diêu Thiền hơn ba phiếu thành công trở thành lớp phó văn nghệ của lớp 17.

Đứng ở trên bục giảng, Phương Tri Nịnh dễ như trở bàn tay có thể nhìn rõ động tác và sắc mặt của các bạn dưới lớp. Lúc thống kê kết quả, cô nhìn thế vẻ mặt Diêu Thiền rất khẩn trương, đôi mắt nhìn chằm chằm cánh tay phải giơ lên viết tên của Trình Kiêu Kiêu, mỗi một lần tên nữ sinh khác viết lên xong, mặt cô ta lại trầm xuống một chút.

Thẳng đến khi công bố kết quả, Diêu Thiền mới lộ ra nụ cười kiêu ngạo của người chiến thắng, nhưng nụ cười này không kéo dài được bao lâu.

Chỉ trong chốc lát, những số liệu thống kê của những người khác cũng được viết ra, Dương Dư Hà để cho toàn bộ ủy viên vừa mới nhận chức đứng trước lớp.

Trải qua lần họp này, Phương Tri Nịnh mới đem mặt người và tên nhớ hết, nhớ kỹ từng tên bạn học.

Chu Gia Diên đứng thành hình chữ C, một thần thái tiêu soái, người bên cạnh tự động trở thành phông nền.

Dương Dư Hà để hắn, người nắm giữ 46 phiếu bầu làm lớp trưởng, lên tiếng, hắn cười một cái, bước một bước về phía trước: “Về sau mọi người đều là bạn học, còn cần phải chỉ giáo nhiều hơn. Còn lại mình không có gì để nói, chúng ta tranh thủ đừng trở thành “các em là lớp kém cỏi nhất mà tôi dạy” trong miệng chủ nhiệm Dương là được.”

Giọng điệu lười biếng, nghe không có lực uy hiếp gì. Nhưng mà dường như lại có ma lực, làm nữ sinh bên dưới đều lâng lâng.

“Được rồi, đều nghe lớp trưởng.” Một nam sinh phía dưới tiếp lời, sau đó vỗ tay.

Dương Dư Hà giơ tay ngăn cản tiếng vỗ tay không thôi, oán trách với nam sinh kia: “Lưu Thư Phong, tưởng em rất biết nói chuyện đúng không.”

Lớp còn thừa lại 10 phút, Dương Dư Hà lấy ra một văn kiện phổ biến: “Đúng rồi, kế hoạch hằng năm trước trung thu, cũng chính là ngày 24 tiến hành thi đấu hợp xướng. Yêu cầu thống nhất trang phục, các em xem là mặc đồng phục hay là áo lớp? Chu Gia Diên, việc này giao cho em và Diêu Thiền phụ trách, trước ngày hợp xướng 10 ngày báo lại cho tôi. Về phần trang phục, bây giờ bắt đầu quyết định đi. Chọn đồng phục thì giơ tay.”

Toàn lớp giơ tay lên thưa thớt có bốn, năm người.

“Chọn áo lớp thì giơ tay.”

Hơn một nửa lớp đều giơ tay lên.

Còn có một số người không giơ tay, Dương Dư Hà nói đùa: “Còn lại đâu? Các em muốn không mặc quần áo đi hợp xướng à?”

“Đương nhiên là mua áo lớp mới.” Người tiếp lời lại là nam sinh tên Lưu Thư Phong, tay phải giơ cao lên, lôi kéo một số người cũng giơ tay lên: “Cả năm năm chỉ có một bộ đồ thể thao, vừa lớn vừa rộng, không khác gì bao tải ở trên người. Chúng ta đi hợp xướng không phải đi nhặt ve chai, phải để cho những người chuyên tự nhiên biết thẩm mỹ của họ với chuyên xã hội không giống nhau.”

Đồng phục của Nhất Trung là áo ngắn tay màu trắng và quần vận động màu đen, có số lớn, giống như Lưu Thư Phong vừa nói, so với trùm bao tải không khác gì nhau. Nếu như không phải trường học yêu cầu, không có ai nguyện ý muốn mặc.

“Vậy được, Chu Gia Diên chọn đồng phục cho lớp. Quần áo không được quá kỳ quái, lại càng không được lập dị.”

“Vâng.” Chu Gia Diên dựa lưng vào ghế bên cạnh, cười đáp ứng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play