Đội bóng Minh Phong thế công hung mãnh, nửa trận đầu rõ ràng là chỉ muốn thăm dò lối chơi bóng của Thanh Sơn mà thôi, nửa trận sau liền bắt đầu công kích không chút lưu tình.

Cổ động viên Minh Phong ở khán đài bên kia thỉnh thoảng phát ra từng trận hoan hô, khác với sự trầm mặc của cổ động viên Thanh Sơn bên này, còn có một ít học sinh xem đến ủ rũ, dứt khoát rời đi trước, sĩ khí trong nhất thời như rớt xuống đáy vực.

Bùi Đăng xem đến khẩn trương, có hai người bên Minh Phong đang cắn chặt lấy Lục Cẩn, đến rổ nhà mình cũng không thèm giữ, chỉ chuyên nhìn chằm chằm Lục Cẩn để cản động tác của hắn, khiến Lục Cẩn vài lần cướp được bóng đều không thể chuyền cho đồng đội, cuối cùng lại bị Minh Phong cướp đi, Bùi Đăng tức giận đến muốn chạy lên sân đem hai người đó kéo ra ngoài.

Khoảng cách điểm số cứ từng chút từng chút bị kéo xa, bọn học sinh Minh Phong đã nhàn đến bắt đầu cắn hạt dưa, tựa như chắc chắn Thanh Sơn sẽ không thể lại gây được thêm sóng gió gì nữa.

Bùi Đăng nhìn thấy Lục Cẩn cướp được bóng, hai người Minh Phong lại giở trò cũ, một trước một sau ngăn hắn lại, lúc này Lục Cẩn làm ra một động tác giả, tránh đi hai người, nhảy lên cao, dường như bị kìm kẹp quá lâu nên trong lòng cũng mang theo chút hỏa khí, đem bóng ném vào rổ một cú thật mạnh.

Có thể là do trong lòng tất cả mọi người đều nghĩ dù "Thanh Sơn có cướp được bóng thì cũng không có cách nào ném được vào rổ", thêm động tác của Lục Cẩn lại nhanh, nên khi bóng vào rổ, trên sân bóng thế nhưng lại xuất hiện một loại im lặng quỷ dị, chỉ có Bùi Đăng mắt thấy trái bóng vừa xuyên qua rổ rơi xuống đất, vui mừng đến từ trên chỗ ngồi nhảy dựng lên, lớn tiếng mà trầm trồ khen ngợi.

Một tiếng này của cậu như là giọt nước rơi vào trong chảo dầu, sân bóng rổ nháy mắt nổ tung, bọn học sinh Thanh Sơn điên cuồng mà trầm trồ khen ngợi, đội cổ động viên hô to khẩu hiệu, không khí trên sân bóng nhất thời lên tới đỉnh điểm.

Một cú ném ba điểm này chẳng những châm lửa sân bóng rổ, càng là giúp tinh thần có chút khô héo của Thanh Sơn bùng cao lên. Các đội viên nâng cao chiến ý, cắn răng đuổi theo từng chút từng chút điểm số, mọi người thấy điểm số lúc trước còn đang có chênh lệch rất lớn chậm rãi ngang hàng, thậm chí Thanh Sơn còn có xu hướng vươn xa hơn, không cần nghi ngờ tâm chiến đấu của cả hai bên đã được khích lên một lần nữa.

Những phút cuối cùng của trận bóng, Minh Phong cướp được bóng, mắt thấy người Thanh Sơn tới gần, không kịp tự hỏi, lập tức đem bóng trong tay ném về phía rổ.

Toàn trường nín thở, hiện giờ Thanh Sơn chỉ dẫn trước một điểm, nếu cú ném này thật sự trúng, như vậy Minh Phong có thể ở phút cuối cùng lật ngược thế cờ.

Một đạo đường cong xẹt qua, bóng ở trên rổ quay tròn dạo qua một vòng, ở khung rổ đình trệ một lát, cuối cùng không thể lọt vào, Thanh Sơn nhờ vào một điểm dẫn trước chiến thắng Minh Phong.

Trong sân bóng rổ phát ra nhiệt liệt tiếng hoan hô, Lục Cẩn ở trên sân bóng cùng các đội viên vỗ tay chúc mừng, tầm mắt lại không tự chủ được mà hướng đến trên người Bùi Đăng.

Bùi Đăng cũng đang nhìn hắn, vui mừng dùng hết sức lực vỗ tay, không cần nhìn kỹ, Lục Cẩn cũng biết cậu nhất định là đã đem bàn tay vỗ đến đỏ bừng.

Thanh âm trầm trồ khen ngợi vừa rồi cũng lớn như vậy, không biết có làm cổ họng khó chịu không nữa.

Ngốc.

Phạm vi giải bóng rổ lần này là toàn bộ trường cấp ba trong thành phố, đấu xong vòng loại, thắng Minh Phong, Thanh Sơn liền nhận được tư cách tham gia trận chung kết, các đội viên đều thật cao hứng, hôm nay chơi bóng ở sân nhà, nếu bại dưới tay Minh Phong, bọn họ đều cảm thấy mất mặt.

Thi đấu kết thúc, các đội viên xin huấn luyện viên cho ra ngoài trường ăn lẩu.

Bùi Đăng xem xong thi đấu đang định trở về phòng ngủ, lại bị một ánh mắt của Lục Cẩn đóng đinh tại chỗ không dám động, cuối cùng Lục Cẩn dẫn người đi tìm huấn luyện viên xin phép.

"Đây là người của đội cổ động viên, có thể cùng đi ra ngoài với chúng ta".

Huấn luyện viên bị cận thị, nheo lại đôi mắt đánh giá Bùi Đăng một chút.

"À, là anh bạn nhỏ lúc nãy đã trầm trồ khen ngợi chúng ta".

Thầy hào phóng mà phất tay.

"Đi thôi, cùng đi".

Bùi Đăng gửi cho Trần Tuấn Dương một tin nhắn, nói mình trước giờ tắt đèn sẽ trở về phòng ngủ, chưa kịp đợi hồi âm, đã bị Lục Cẩn kéo ra cổng trường vào một tiệm lẩu.

Đồ ăn ở phụ cận trường học vừa ngon lại tiện nghi, thường có học sinh không ngại mạo hiểm lén trốn ra ngoài kêu cơm hộp, trường học đã nhiều lần ra lệnh và giảng giải nhưng cũng cấm không được, mấy người ở phòng ngủ của Bùi Đăng cũng đều trộm kêu vài lần.

Đội bóng rổ là khách quen của tiệm lẩu này, bọn họ quen cửa quen nẻo mà cùng ông chủ chào hỏi, lập tức tìm một góc ngồi xuống.

Đội bóng tổng cộng ngồi ba bàn, Bùi Đăng cùng Lục Cẩn ngồi bên cạnh nhau, những người khác đều cầm đồ uống, Lục Cẩn giúp Bùi Đăng gọi một ly sữa bò.

"Em cũng muốn uống Coca...".

Bùi Đăng nhỏ giọng biểu đạt yêu cầu.

"Muộn rồi, em uống xong sẽ không ngủ được".

Lục Cẩn cầm ly, từ lon của chính mình đổ non nửa ly cho Bùi Đăng, thấp giọng dỗ cậu.

"Lần sau chúng ta tới ăn sẽ cho em uống".

"Dạ...".

Bùi Đăng đành phải thực quý trọng mà uống chút Coca trong ly.

Bàn bên cạnh bọn họ là nam nữ ngồi lẫn lộn, Bùi Đăng nhìn vài lần, Lục Cẩn hỏi cậu.

"Nhìn cái gì?".

"Bọn họ đều là anh chị em của nhau sao?".

Bùi Đăng tò mò hỏi.

Lục Cẩn khó được một lần sửng sốt nửa phút, hoàn toàn không lý giải nổi những lời này của Bùi Đăng là có ý tứ gì.

"Sao lại là anh chị em?".

Bùi Đăng nghiêm túc giải thích với hắn.

"Buổi chiều em ngồi ở đó, có mấy vị học tỷ nói chỗ đó là khu người nhà, vậy bọn họ là người một nhà sao?".

Lục Cẩn còn chưa kịp nói lời nói, đội viên bên cạnh nghe được đối thoại của bọn họ thiếu chút nữa phụt cười, Chu Hạc sặc một ngụm Coca ở cổ họng, ho khan một trận, vỗ bả vai Bùi Đăng.

"Bé Đèn Nhỏ, em thật đúng là... Cười chết anh".

Lục Cẩn tựa như cũng có chút xấu hổ, hắn ho nhẹ một tiếng.

"Không phải người một nhà, là...".

"Bọn họ yêu sớm, Bé Đèn Nhỏ ngàn vạn lần đừng học theo bọn họ".

Chu Hạc ở bên cạnh bổ sung, lại nói.

"Em không biết chứ hôm nay lão đại nói giữ chỗ cho người nhà, bọn anh đều tưởng cũng là tình huống như vậy".

Một đội viên bên cạnh cũng cười.

"Cả đội bóng đều cảm thấy có thể là ba mẹ của lão đại tới".

"Đối với chuyện lão đại yêu đương? Không có khả năng".

"Cho nên khi biết người tới chính là một nam sinh, bọn anh đều cảm thấy, không sai, khẳng định là em trai của lão đại".

Bùi Đăng bị một đám người vây quanh trêu ghẹo, có chút ngượng ngùng, lại cảm thấy chính mình vừa rồi hỏi chuyện quả thực là đầu bị cửa kẹp, có vẻ đặc biệt ngốc.

Lục Cẩn cũng cảm thấy Bùi Đăng hỏi có phải anh chị em hay không có chút buồn cười, cúi đầu liền thấy gương mặt cậu ửng đỏ, không biết có phải bị nồi lẩu hun đến hay không.

Hắn cầm đũa gắp một lát thịt bỏ vào trong chén Bùi Đăng, lấy chiếc đũa gõ gõ cạnh nồi.

"Chừa chút sức lực chờ trận chung kết được chưa?".

"Lần sau trận chung kết, tôi tuyệt đối sẽ dạy bọn họ cái gì gọi là bóng rổ".

"Phải kẹp chặt, cần thiết phải tấn công thật mạnh, bằng không bọn họ đều sẽ cho rằng Thanh Sơn chúng ta yếu kém".

"Tôi đã chuẩn bị tốt tinh thần nhận giải, ai cũng đừng cản tôi...".

Nhắc tới trận bóng, một đám nam sinh tinh lực tràn đầy lập tức ngăn không được câu chuyện. Bùi Đăng rốt cuộc có thể từ quẫn cảnh thoát đi, cậu nâng sữa bò lên uống, quyết định không nói nữa.

Lục Cẩn lại càng muốn đi trêu chọc Bùi Đăng.

"Em bé uống sữa cũng không nghiêm túc được bằng em, muốn thêm một ly nữa không?".

"Em uống sữa bò đều là bởi vì ai?".

Bùi Đăng giả bộ lộ ra biểu tình bi thương.

"Anh càng nói em lại càng muốn tố cáo anh".

Chu Hạc ở bên cạnh xen miệng.

"Bé Đèn Nhỏ mau tố cáo, muốn dũng cảm phản kháng thế lực tà ác của lão đại, anh vĩnh viễn là hậu thuẫn tinh thần kiên cường của em".

Sau khi liên hoan kết thúc, Bùi Đăng vội vàng trở về trước khi tắt đèn, rửa mặt xong, đi vào trong phòng liền nhìn thấy Trần Tuấn Dương đang nằm ở trên giường chơi di động, đột nhiên nhớ tới ảnh chụp hôm nay.

Cậu lướt lướt album, bên trong có rất nhiều ảnh chụp Lục Cẩn hôm nay thi đấu, còn có video ngắn.

Chính là...

Bùi Đăng do dự một chút, gọi Trần Tuấn Dương.

"Chuyện này... Thật ngại quá, hôm nay tớ có chụp ảnh Tiêu Tiêu, chính là chụp bị nhòe, cho nên tớ liền... Liền xóa đi rồi".

Tai Bùi Đăng đỏ lên, cậu không biết chính mình vì lý do gì mà muốn nói dối như vậy, đó là ảnh cậu chụp Lục Cẩn, cậu đương nhiên biết có bao nhiêu hấp dẫn ánh mắt người nhìn, nhưng đáy lòng cậu lại không nghĩ muốn đem ảnh chụp xuất sắc như vậy chia sẻ cùng người khác, dục vọng chiếm hữu này tới quá đột nhiên, cậu lại không thể phản kháng, như là người bạn nhỏ có được món đồ chơi yêu thích nhất, chỉ đưa cho người khác xem thôi cũng đều cảm thấy luyến tiếc.

Cậu tìm lý do cho chính mình: Còn chưa có nói trước với Lục Cẩn sẽ đem ảnh chụp chia sẻ cùng người khác, chính mình phải được sự đồng ý của hắn mới có thể phát.

Trần Tuấn Dương nửa điểm cũng không hoài nghi Bùi Đăng.

"Không có việc gì, lúc ấy thi đấu kịch liệt như vậy, ai còn lo chụp ảnh, tớ cũng đã quên".

Hắn lại cười hắc hắc.

"Tớ cũng đã nghĩ ra được biện pháp tốt hơn rồi".

Bùi Đăng tò mò mà truy vấn.

"Biện pháp gì?".

"Cậu còn nhớ bảng vàng danh dự không?".

Trần Tuấn Dương ghé vào trên giường, hướng Bùi Đăng phất phất tay, trên màn hình chiếu ra một tấm giấy chứng nhận.

"May mắn thông tin trên bảng vàng danh dự chưa đổi, tớ vội vàng nhân cơ hội trước khi đổi thông tin mới chụp lại ảnh chụp của lão đại, ha ha, sao tớ lại thông minh dữ vậy chứ".

Bùi Đăng thò lại gần xem, là loại giấy chứng nhận màu hồng thông thường, bởi vì chụp lại, hình ảnh có chút sai lệch, nhưng không tổn hao gì đến gương mặt tuấn lãng của vai chính trong ảnh chụp, ngược lại đáy mắt đạm mạc của đối phương đều được chụp xuống rõ ràng.

Bùi Đăng nhớ tới lần đầu tiên gặp được Lục Cẩn, bởi vì đầu gối cậu té bị thương, lại ngượng ngùng không muốn phiền đối phương cõng, vì vậy giãy giụa suy nghĩ muốn tự chính mình đi, khi đó biểu tình của Lục Cẩn cũng là như vậy, làm đáy lòng cậu có chút e ngại, căn bản không dám kháng cự đối phương.

"Cậu chụp khá tốt".

Bùi Đăng chột dạ mà khen Trần Tuấn Dương một câu, trốn vào trong ổ chăn gửi tin nhắn cho Lục Cẩn.

"Anh hung dữ quá à".

Lục Cẩn nhận được tin nhắn trầm tư nửa giây.

Hắn đang ngồi dựa vào đầu giường, nhìn tin nhắn, xuống giường đi đến bên cạnh bàn học, vỗ vỗ bả vai Chu Hạc.

Chu Hạc nghi hoặc ngẩng đầu.

"Lão đại, làm sao vậy?".

"Cái này... Có phải lúc lớp mười cậu rất thích uống Coca nhưng lại không thích uống sữa bò không?".

"Đương nhiên".

Chu Hạc gật đầu.

"Đừng nói lớp mười, dù hiện tại tôi đã lớp mười một cũng vẫn vậy. Tình yêu với Coca, đó là không có hạn chế thời gian".

Lục Cẩn suy tư gật gật đầu.

"Sao vậy? Cậu muốn tặng Coca cho tôi à? Tôi thích...".

"Đề thứ ba góc độ tính sai rồi".

Lục Cẩn vô tình mà đánh gãy lời nói của Chu Hạc.

Chu Hạc cúi đầu vừa thấy.

"Hả? Thật đúng là... Cảm tạ".

Lục Cẩn cúi đầu hồi âm cho Bùi Đăng.

"Lần sau uống Coca".

Lục Cẩn hồi âm có chút chậm, Bùi Đăng đã sớm ngủ rồi, nửa mộng nửa tỉnh nghe được di động vang lên một chút thanh âm, nỗ lực mở to mắt ý đồ muốn thấy rõ chữ trên màn hình.

Người ở phòng ngủ chịu ảnh hưởng bởi Bùi Đăng, hiện tại tập thể ngủ sớm dậy sớm, bạn cùng phòng đi đóng cửa sổ, khung cửa sổ va chạm phát ra tiếng vang nhẹ nhàng.

Trong phòng rơi vào một mảng hắc ám, Bùi Đăng mơ mơ màng màng mà gõ mấy chữ, đại khái là muốn chúc ngủ ngon, sau đó nặng nề ngủ.

Lục Cẩn nhìn một chuỗi ký tự vô nghĩa trên màn hình, hoài nghi Bùi Đăng là đang dùng loại mật mã gì để hướng chính mình kháng nghị.

Coca uống ngon đến vậy sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play