“Chắc chăn là như thế!” Cô ôm ngực, liên tục lặp lại câu nói đó.

“Cô đang lẩm bẩm gì thế?”
“ÁI” Trần Nam Phương giật mình kêu ré lên, bắt gặp ánh mắt vô cảm của Hà Minh Viễn, suýt nữa nghẹn thở: “Anh anh anh… anh đến đấy ạ”
Anh nheo mắt, lóe lên ánh nhìn nguy hiểm, rồi ung dung ngồi xuống ghế, chăm chú nhìn cô.

“Sao sao thế ạ?” Trần Nam Phương siết chặt chăn, ngón tay nắm quá mạnh nên trắng bệch.

“Cô ghê gớm đấy.


Cô sợ hãi, mặt biến sắc, không hiểu anh nói lời này là ý gì?
Không lẽ vừa rồi khi Trịnh Hoàng Phong nói thích cô, đúng lúc anh đang ngoài cửa?
“Em…” Trần Nam Phương khàn giọng, cô muốn giải thích nhưng lại sợ chữa lợn lành thành lợn què.

Nhưng hình như Hà Minh Viễn cũng không có kiên nhãn đợi cô nói hết, anh cười giễu: “Hôm qua thì cho tôi biết lúc nói dối trông thế nào, đến hôm nay thì là chột dạ.



“Em không có.

” Cô ngồi bật dậy, động phải vùng dạ dày, đau đớn nhăn mặt, cả người co rúm lại.

“Trân Nam Phương!” Hà Minh Viễn đứng phắt lên, nắm cánh tay cô: “Đầu óc cô chập mạch à?”
Chết tiệt!
Cô không biết mình mới phẫu thuật xong hay sao?
“Em xin lỗi.

” Cô lí nhí xin lỗi.

Anh đỡ cô nằm lại xuống giường, nghiệm giọng bảo: “Tôi cảnh cáo cô một lần cuối cùng, hãy biết điều, nếu không cô không chịu đựng nổi hậu quả A „0P đâu.

Trần Nam Phương vội gật đầu: “Em biết rồi, em sẽ không làm vậy nữa, anh đừng nổi giận.


Hà Minh Viễn đặt tay lên vùng dạ dày, xoa nhẹ nhàng, nhưng mấy giây sau anh phát hiện thấy điêu bất thường, cô gái dưới tay đang gồng mình lên căng cứng.

“Để tôi gọi bác sĩ.

” Anh thu tay về, quay người bước đi.

Một lúc sau, Trân Nam Phương mới dám thở ra, cô cảm thấy hôm nay đúng là bị ma ám, Hà Minh Viễn mà giúp cô xoa bụng? Không, không thể nào.

Chắc chắn là anh dùng cách này để cảnh cáo côi!
“Ôi.

” Cô khẩn thiết nguyện cầu cho anh trai cô sớm trở về, như thế thì cô sẽ không bị giày vò nữa chăng?
Một đám đông bác sĩ và y tá vào kiểm tra cho cô, cuối cùng cho hay không có vấn đề gì lớn, rồi lại lũlượtđi ra.

Nhưng, Hà Minh Viễn vẫn chưa xuất hiện.

Trần Nam Phương lặng lẽ nằm trên giường, không diễn tả nổi cảm xúc trong lòng, như thư thái, lại như hụt hãng.

Thế nhưng chưa kịp nghĩ ra thì cơn buồn ngủ ập tới, cô thiếp đi.

Đến khi cô mở mắt, nhìn chằm chằm lên trân nhà lạ lãm, thoạt tiên cô ngẩn người sau đó ngồi bật dậy, bụng lại dấy cơn đau, nhưng cô không bận tâm đến nữa.

“Đây là đâu? Có ai không? Cứu tôi!”
Trân Nam Phương rút kim tiêm truyền dịch, đi chân không, ôm bụng tìm kiếm, nhưng không thấy bóng dáng một ai.

Trần Nam Phương sợ hãi tột đội!
Cô không biết tại sao mình lại tỉnh dậy trong một khung cảnh xa lạ thế này!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play