Chương 752

“Thanh Hoal” Cô vội vàng chạy tới giúp bạn mình: “Đầu còn đau nữa không? Có bị chóng mặt không? Có chỗ  nào bị thương không?”

“Tớ không sao.” Đỗ Thanh Hoa dùng lực bóm vào cánh tay cô: “Giúp tớ ngồi xuống trước đã.”

Trân Phương Nam gật đầu, đỡ cô ngồi xuống, kiểm tra cẩn thận rồi mới thở phào nhẹ nhõm: “Cũng may, ngoại trừ đầu ra thì không có chỗ nào bị thương cả.”

“Cậu đừng lo.” Đỗ Thanh Hoa nói xong, vội hỏi: “Nên làm gì bây giờ?”

Cô ấy nhìn quanh một vòng rồi lắc đầu thất vọng: “Tớ cũng không biết đây là đâu nữa…

Ánh mắt lộ vẻ sợ hãi: ‘Nếu trước khi lên thuyên mà không trốn được thì sau đó tớ sẽ tìm cơ hội nhảy xuống biển.”

“Phương Nam!” Đỗ Thanh Hoa hét lên một tiếng, sắc mặt cô ấy còn tái nhợt hơn trước, cô ấy biết rằng bạn mình nói được thì làm được: “Nhưng An ma Cánh cửa nhanh chóng được mở ra, Trịnh Hoàng Phong đứng ở cửa: “Làm sao vậy? Phương Nam, em không sao chứ?”

“Có chút khó thở.” Trần Phương Nam ôm ngực: “Em và Thanh Hoa có thể ngồi bên ngoài hít thở không khí trong lành được không? Không cần ngồi dưới ánh mặt trời vì mặt trời chiếu thẳng vào sẽ chói mắt.”

Có thể ra ngoài, biết đâu cô lại biết được địa điểm.

Nhìn thấy sự bối rối của Trịnh Hoàng Phong, Đỗ Thanh Hoa giả vờ hét lên: ‘Phương Nam, nhà kính này kín gió qua. Tớ cảm thấy khó chịu, muốn nôn.”

“Hoàng Phong, thôi đi, chúng em sẽ không ra ngoài nữa, anh có thể nhờ bác sĩ qua đây không.” Trần Phương Nam lui về phía sau: “Mời người thật giỏi điều trị cho Thanh Hoa, đừng có để lại di chứng giống như em, quên sạch mọi thứ trước đây.”

Đây là đang làm khó anh ta, hôm qua người chữa trị cho Thanh Hoa là người anh ta mời đến.

Nếu tìm bác sĩ, chỉ sợ “Anh ta”

không đồng ý…

“Bây giờ, ở đây không có bác sĩ, cô ngồi ở cửa đi.” Cuối cùng Trịnh Hoàng Phong cũng nói ra một câu, nhưng hiển  nhiên vấn rất cảnh giác.

Trần Phương Nam và Đỗ Thanh Hoa đều cười đắc ý, chậm rãi đi ra cửa, ngoan ngoãn ngồi xuống.

“Nếu đã ra tay thì có thể chống đỡ được sao?”

Đôi mắt hạnh của Đỗ Thanh Hoa sáng như sao, rồi gật đầu liên tục.

‘Cậu có cách nào không?” Cô ấy nhỏ giọng hỏi Trần Phương Nam.

Đáng tiếc, Trần Phương Nam không có gật đầu, mà là chỉ nhìn về phía trước chăm chú quan sát.

“Có tiếng sóng.” Đỗ Thanh Hoa siết chặt hai tay, tự cổ vũ tinh thần: “Tớ biết bơi.”

Trần Phương Nam quay đầu cười với cô ấy: ‘Bị thương vậy mà còn muốn bơi? Cậu không sợ sóng cuốn trôi luôn mình sao?”

Cô không định làm như vậy, nhất là sau khi nhìn xung quanh, nếu cô không đoán sai, nơi này thật sự là Tạ Thành.

Trang trại Hà Vân ở Tạ Thành!

Trong lòng Trân Phương Nam rất kích động, vì khi cô ở K, cô đã đọc tài liệu có liên quan trang trại Hà Vân và các giấy tờ liên quan về việc xây dựng biệt thự.

Ở trên núi này, có một đường hầm trú ẩn!

“Phương Nam?” Đồ Thanh Hoa mơ hồ có thể nhìn thấy ánh sáng trong mắt cô. Nhưng khi nhìn thấy Trịnh Hoàng Phong đi ngang qua, cô ấy vấn phải gọi cô để lời nhắc nhở.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play