Chương 745

Anh ta thấy những người khác nhìn về hướng của bọn họ, đành phải lấy điện thoại di động ra, kéo Trần Nam Phương ra ngoài.

“Bé Thiên không việc gì đâu.” Lý Giản Đạt nói chắc chắn, nhìn qua Trần Nam Phương một chút: “Cô cứ thả lỏng đi.”

“Tôi không thể thả lỏng được!” Nước mắt cô rơi xuống như mưa, không muốn ồn ào, quay người dọn khỏi nhà trọ rời đi, cô câm theo hộ chiếu, sau đó rời đi.

Nếu như ba giờ sau lúc đó đối phương liên lạc lại mà cô còn đang ở †rong nước, như vậy sẽ rất bất lợi với bé Thiên.

Chỉ là vừa nghĩ tới chuyện sẽ rời khỏi nơi này, rời khỏi Hà Minh Viễn, rời đi không được gặp lại bạn bè, sao cô lại lo lăng thống khổ như vậy chứ?

Reng reng reng, điện thoại lại vang lên.

“Này, anh tuyệt đối đừng làm tổn thương bé Thiên! Tôi đã và đang chuẩn bị!”

“Nam Phương à?” Hà Minh Viễn không hiểu chuyện gì: “Tên nhóc đó thế nào rồi?”

Nghe được âm thanh của anh, nước mắt của Trần Nam Phương càng trở nên mãnh liệt hơn, ủy khuất đến tận cùng, vừa rồi bọn cướp có gọi điện thoại đến ..

“Thật xin lỗi, vì bé Thiên mà em phải rời đi!” Cô không dám đối mặt với anh, không dám nói cho anh biết, bé Thiên ngây thơ chính là con trai của Lý Giản Đạt và cô.

“Không thể nào! Nam Phương em không thể rời khỏi anh!”

Trân Phương Nam không thể nghe theo lời của Hà Minh Viễn được, cô không thể đem con trai của chính mình ra để đánh cược!

Sau khi trở về nhà vội vàng, cô lấy hộ chiếu, thu dọn một chút đồ vào túi sách rồi đi ra ngoài.

Nhưng không ngờ rằng nửa đường đã bị Hà Minh Viễn chặn lại.

“Em lại chuẩn bị rời xa anh sao?”

Anh tức giận bừng bừng, đôi mắt phượng như thể kết thành băng tuyết, hai tay nắm chặt lấy cánh tay của cô.

Không cho cô phản bác, anh liền người lên xe.

“Hà Minh Viễn, em đi trước, đợi đến khi Bé Thiên trở về, em…”

“Em lại làm sao vậy?” Anh không cho cô một chút cơ hội nói chuyện: “Em cho răng em rời đi rồi thì cô ta có thể quay trở lại sao? Nếu thật sự như vậy thì mục đích của đối phương đạt được rồi đói”

Trần Phương Nam ngây người nhìn anh, cô chưa nghĩ tới vấn đề này, thật ra sau khi nhận cuộc gọi cô cũng không suy nghĩ cẩn thận.

“Em vì tên nhóc đó mà bỏ rơi anh sao?”

“Em…” Trần Phương Nam dừng lại, sau đó vừa nghiêm túc vừa đau lòng nói: ‘Bé Thiên thật sự là con trai em, em, em không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này, em xin lỗi.”

“Thằng bé là con trai của em?” Hà Minh Viễn nhíu mày: “Không phải em “

Cô đưa cho anh bản báo cáo xét nghiệm mà Lý Giản Đạt đã đưa cho cô, ngoại trừ xin lỗi ra thì cô không biết phải nói gì, bởi vì cô cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.

“Chỉ có tờ giấy này?” Hà Minh Viễn tức giận ném bản báo cáo đi: ‘Em tận mắt nhìn thấy anh ta xét nghiệm sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play