Chương 733

Nói xong, cô ấy kéo tay của Trần Nam Phương rời đi.

Lý Giản Đạt giơ tay kéo Trần Nam Phương lại, ngăn cản cô: “Cô không cảm thấy cô gái này có vấn đề sao? Lời nói và hành động rất gấp gáp, lòng dạ thâm hiểm, cô không nhìn ra sao?”

Trần Nam Phương ngừng lại một chút, phát hiện ra Đỗ Thanh Hoa quá muốn giúp đỡ Hà Minh Viễn, chỉ là nguyên nhân… thật sự chỉ là vì bọn họ quá ngây thơ như vậy sao? Trực giác của cô nói không phải, nhưng nếu như nói Đỗ Thanh Hoa sẽ hại cô thật sao?

Trực giác của cô nói cũng không phải.

“Này, anh mau bỏ tay ra!” Đỗ Thanh Hoa võ mạnh vào cổ tay của Lý Giản Đạt: ‘Nam Phương, nếu chúng ta không đi thì Hà Minh Viễn sẽ xảy ra chuyện đó.”

“Bỏ tay.’ Cuối cùng cô nói : “Tốt nhất anh vẫn nên chăm sóc bé Thiên đi, đợi tí nữa chúng tôi sẽ trở về.”

“Cô không phải là mẹ của nó sao?

Cô muốn mất nó sao?” Trong mắt Lý Giản Đạt hiện lên ánh sáng không rõ.

Đỗ Thanh Hoa dậm chân tức giận: “Không phải có anh rồi sao? Rõ ràng…”

“Rõ ràng cái gì?”

Trân Nam Phương không còn cách nào khác, chỉ có thể lên giọng: ‘Được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa! Bé Thiên ngoan ngoãn ở nhà đợi mẹ có được không?”

Nói xong chưa đợi cậu bé đáp lại đã  kéo Đỗ Thanh Hoa đi ra ngoài.

Lý Giản Đạt vô cùng khó chịu nhìn cánh cửa đang đóng lại, anh ta cúi đầu nhìn tên nhóc mập mạp lạnh giọng nói: “Sao lại không biết nói gì vậy?”

Bé Thiên ngẩng đầu, như có điều suy nghĩ nói: ‘Không phải thầy từng nói, không được làm trái thiên mệnh sao?

Con cảm thấy dù có khuyên như thế nào đi chăng nữa, mẹ cũng sẽ đi thôi.”

Lý Giản Đạt sửng sốt một lúc, đôi mắt hẹp dài lóe lên, cơ thể dài như hòa †an vào bóng tối của ban công…

Vẻ cô đơn lần với sự nặng nề.

Khi Trân Nam Phương và Đỗ Thanh Hoa đến câu lạc bộ Khai Thiên, Hà Minh Viên đang dựa vào ghế sô pha, đập hết chai này đến chai khác, rì rầm trong miệng.

“Nam Phương, em thật sự quên anh rồi hay sao?”

“Nam Phương, anh sẽ không tha thứ cho em đâu.”

“Nam Phương em mau tới đây, anh nhớ em quá đi.”

“Em còn không mau đến đây anh sẽ đập bể hết mấy cái này cho coi.”

Từng câu từng câu cứ vang lên không hề có dấu hiệu của sự mệt mỏi, không hề có dấu hiệu ngừng lại. Câu trước vừa mang giọng điệu tức giận, câu sau liền chuyển sang thái độ xin xỏ.

Nam Phương càng nghe càng cảm thấy tim mình thắt lại, anh vẫn luôn gọi tên của cô sao? Anh vẫn luôn nhớ đến cô sao.

“Anh Viễn ơi.” Trịnh Hoàng Bách là người đầu tiên nhìn thấy hai người đứng ngoài cửa, liền nhanh chóng chạy vào gọi Hà Minh Viễn: “Chị dâu tới rồi.”

Nhưng mà Hà Minh Viễn còn say rượu bét nhè ở bên trong, đầu cũng chẳng ngẩng lên nổi, cứ cầm lấy bình rượu rồi lẩm bẩm một mình.

Đột nhiên anh cúi người nhặt lên một mảnh thủy tinh vỡ, mặc sức ngắm nghía.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play