Chương 717

Trong lòng mặc dù nghĩ như thế, nhưng Trần Nam Phương vẫn cố gắng duy trì vẻ ngoài bình tĩnh: “Chuyện đó…

Buổi sáng phòng nhân sự có gọi điện thoại cho em, em…”

“Anh biết!” Hà Minh Viễn dắt tay cô, thân mật kéo cô đến văn phòng, từ phía sau bao trọn lấy cô: “Em có thể đến, anh rất vui, Nam Phương.”

Toàn thân cô như có một dòng điện chạy qua, tự nhiên chọc cho cô run rẩy, cô đỏ mặt xấu hổ nói: “Anh, anh thả em ra, em đến tìm anh là có việc nghiêm túc.”

“Như vậy cũng có thể nói mà.” Anh nhất quyết không buông cô ra, giọng  anh tủi thân nỉ non bên tai cô: “Đã một ngàn một trăm chín mươi bảy ngày anh không ôm em rồi.”

Lòng Trân Nam Phương rung động.

Lại có chút đau lòng, nhưng không dám đáp ứng cái qì.

“Em muốn biết làm hộ khẩu ở Thâm Thành có đơn giản không? Cần có điều kiện gì?”

“Ừ?’ Đôi môi ấm áp của Hà Minh Viên lướt qua tai cô, còn chưa kịp nói ra.

Cô liền quay lại, lại vừa khéo chạm vào môi anh.

Lần này anh dứt khoát không muốn nghĩ gì nữa, chỉ muốn cướp đôi môi xinh đẹp của cô.

“Ưm…’ Trân Nam Phương tức giận, đưa tay muốn ngăn lại anh: ‘Anh, anh làm sao…

“Hôn lại anh, Nam Phương ngoan.”

Giọng nói của Hà Minh Viễn như có từ tính, mê hoặc cô: ‘Chuyện khác để lát nữa rồi nói.”

Trong nháy mắt cô ngơ ra, lại bị anh kéo vào dán chặt hơn.

Một nụ hôn kéo dài mười phút, Hà Minh Viễn thật lâu sau mới buông tha cho cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ ửng của cô, trong nháy mắt lòng anh cảm thấy đau đớn.

“Anh!” Cô tức giận không biết nên nói gì, lập tức nhìn chằm chằm vào mắt anh: “Em nghe Thanh Hoa nói, ’em” đã chết rồi.”

Anh lại cúi người chặn môi cô, ánh mắt ngưng tụ: “Nói bậy! Em đang yên đang lành đứng trước mặt anh!”

Trong nháy mắt Trân Nam Phương nhìn thấy sự đau khổ trong đôi mắt anh, không giống như đang giả vờ, vô thức giải thích: “Em không phải có ý đó, em… Vậy em có thể làm hộ khẩu không?

Có thể thêm người không?”

“Thêm người?”

Hà Minh Viễn nhíu mày kiếm, thằng thừng nói luôn: “Ý em là nhóc mập nhà em à?”

Trần Nam Phương do dự, cô không biết có nên thừa nhận với anh hay không là để thôi.

Nhưng bộ dạng này của cô trong mắt người kia lại mang một ý nghĩa sâu xa khác, anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên nói: “Nam Phương, thằng bé là con em cũng là con của anh. Anh chỉ cần em an toàn trở về thôi, những chuyện khác anh đều không quan tâm.”

Cô nhìn anh không chớp mắt, bị tình cảm sâu đậm trong mắt anh mê hoặc, nghẹn ngào nói: “Anh…”

“Anh yêu em.” Hà Minh Viễn kìm nén khát khao, chân thành khẩn cầu: “Nam Phương đừng rời xa anh là anh hạnh phúc lắm rồi.”

Những lời đó có sức nặng vô cùng, khiến lòng cô rung động.

“Em sẽ không đi đâu cả.” Cô không thể diễn tả hết những lời ấp ủ trong lòng, như thể đã cùng anh lập lời thề vĩnh viễn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play