Chương 714

Hà Minh Viễn nâng cằm cô lên, khiến cô đối diện anh: “Bé Thiên…

Chạm đến vấn đề này, Trần Nam Phương sẽ không dễ tính như vậy, đôi mắt xinh đẹp nhất thời trừng lớn: “Anh muốn làm gì? Bé Thiên là con tôi!”

“Anh biết.” Đôi môi mỏng của anh mím lại, cho dù đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng khi tưởng tượng đến người anh yêu cùng người khác sinh con, anh vẫn vô cùng khó chịu.

“Biết là tốt rồi, anh không được đánh chủ ý lên bé!” Trần Nam Phương cảnh cáo. “Anh về sau đừng hù dọa bé, bé chỉ là đứa nhỏ ba tuổi mà thôi!”

Mà anh đã ba mươi đi?

Có cần ấu trĩ như vậy không, lấy cảnh sát ra hù dọa đứa nhỏ!

“Hiện tại là cậu bé đánh chủ ý lên anh” Hà Minh Viên nhịn không được cúi người hôn lấy đôi môi anh đào của cô, muốn thưởng thức hương thơm đó.

Trân Nam Phương tức giận đánh anh, khuôn mặt nhỏ bỗng chốc đỏ lên: “Anh điên rồi! Đây là trong tiểu khu!”

Tuy bây giờ là giờ cơm không có người, nhưng không tránh được việc có người đi ra.

Anh không ngại phiền, cô thì ngại đấy!

“Cho nên ý Nam Phương là ở trong phòng thì có thể.”

“Anh xuyên tạc ý của tôi!” Trần Nam Phương bất mãn: “Ở đâu cũng không thể! Tôi còn không nhớ tới chuyện quá khứ, hơn nữa anh cùng Châu…”

Hà Minh Viễn lại chặn môi của cô, hơn nữa uy hiếp: “Về sau nếu anh lại nghe được tên người đàn bà khác từ miệng em, anh sẽ không nhả ra.”

Cô tránh không thoát, tức giận cắn anh một ngụm.

Anh cũng không tức giận, đáy mắt còn nhuộm ý cười: ‘Nam Phương bây giờ và trước kia không giống nhau.”

Nói xong anh ghé tai cô, nhỏ giọng nỉ non: “Trước kia em cũng không cắn anh, mỗi lần đều dịu dàng đáp lại.”

“Anh rốt cuộc xong chưa!” Trần Nam Phương không chịu nổi cách nói chuyện này, nhất là khi cảm giác được thân thể của mình không bài xích anh, khiến cô càng thêm ngượng ngùng.

Hà Minh Viễn thấy cô thực sự tức giận rồi, cố gắng vãn hồi lại: ‘Được, em đừng tức giận, chúng ta từ từ sẽ đến với nhau.”

Nghe xem đây là nói gì vậy, từ từ đến?!

“Không có việc gì thì buông tôi ra, tôi phải đi về.” Cô thật không biết tại sao chính mình lại đồng ý đi ra, trộm gà không được còn mất năm thóc.

Anh vừa muốn nói chuyện về bé Thiên, lại thấy Lý Giản Đạt chậm rãi đi ra, bộ dáng không đứng đắn mở miệng.

“Bé Thiên không thoải mái.”

Trân Nam Phương hoảng sợ, lập tức đẩy Hà Minh Viễn ra chạy về chung cư.

Mà hai người đàn ông liếc mắt nhìn nhau một cái, sóng ngầm không ngừng hiện ra. Nhưng cuối cùng cũng không nói cái gì, mỗi người tự đi về…

Trở lại nhà trọ Trần Nam Phương phát hiện bé Thiên căn bản không có việc gì, đang cùng Đỗ Thanh Hoa chơi cờ ca rô.

“Ôi chao, con cũng quá lợi hại.” Đôi mắt hạnh của cô sáng lên: “Con sao lại đi được nước cờ như vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play