Chương 682

Suy nghĩ một hồi cô vẫn là đi qua đó chào hỏi: “Hoàng Phong, anh ở đây làm gì vậy?”

“Nam Phương!” Trịnh Hoàng Phong kéo cánh tay cô lại nói: “ Chúng ta cùng nhau về Hàn Quốc có được không?”

“……Hả?” Cô kinh hãi nhìn anh, hoàn †oàn không hiểu những lời này của anh có ý gì. “Anh….”

“Đi theo anh được không?” Anh kích động hỏi: “ Tại sao cô lại trở về? Ở lại đây có gì tốt chứ?”

Cô vùng vấy muốn thoát khỏi tay anh, cô nói: “Hoàng Phong anh bình tĩnh một chút! Tại sao em lại không thể quay về? Em vấn luôn không thích Hàn Quốc.”

Sau đó cô liền nghĩ đến một khả năng khác, nghi hoặc hỏi: “ Có phải lúc trước anh không hề quen biết em? Em chỉ là giống người bạn của anh?”

“ Anh….” Anh ngập ngừng trên mặt lộ rõ sự đau khổ nói: “ Anh thích em! Hai năm nay anh vẫn luôn bên cạnh em, chẳng lẽ em không hề nhận ra sao?

Cô không ngờ rằng anh sẽ đột nhiên †ỏ tình, cô lập tức bị dọa ngây người Anh tiếp tục chất vấn cô: “ Rốt cuộc anh phải làm sao thì em mới có thể chấp nhận anh? Mới có thể theo anh về Hàn Quốc? Em không thích ở đó chúng †a có thể đến những nơi khác như nước Canada , nước Anh đều được.”

“ Vậy tại sao ở Việt Nam thì không được?” Cô ngang nhiên hỏi ngược lại anh. “Anh cũng biết đó, một năm trước em xin thực tập thì bị thất bại, lân này khó khăn lắm mới có được cơ hội, em sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu.”

Trịnh Hoàng Phong đột nhiên kéo cô vào lòng, mặc cho cô vùng vẫy thế nào cũng không buông .

“ Anh làm gì vậy?” Cô hoàn toàn không hiểu chuyện gì vì vậy mà gấp đến khóe mắt cũng đỏ cả lên nói: “Trịnh Hoàng Phong anh mau buông tay ral”

Nghe thấy tiếng quát của cô anh liền buông tay.

Cô liên vùng vấy thoát khỏi vòng tay anh, lảo đảo về sau hai bước “AI” Cô suýt chút nữa là ngã may mà có đôi tay ở đằng sau đỡ lấy eo của cô, cô quay đầu nói: “ Cảm ơn”

Vốn định nhanh chóng rời khỏi nhưng khi vừa nhìn thấy người kia thì đáy mắt đột nhiên dâng trào mãnh liệt, †oàn thân người này thoát lên khí chất bức người, khiến người khác cảm thấy có chút sợ hãi.

“A Viên” Trịnh Hoàng Phong hờ hửng lên tiếng. Không biết tại sao chân cô vân rất đau, đau đến không thể cử động được. Nghe thấy anh lên tiếng, cô mới phát hiện hai người họ quen biết nhau, cô vội vàng muốn rời khỏi.

Nhưng cánh tay cô đang bị người kia năm chặt, lực đạo lớn đến nổi khiến cô đau đến cau mày, “Anh….”

“Nam Phương” Giọng anh khàn khàn lên tiếng Trong lòng cô bỗng nhiên thắt lại, anh ta quen biết cô?

“ Em là Nam Phương đúng không?

Ánh mắt Hà Minh Viễn nhìn chằm chằm vào cô như sợ người trước mặt này sẽ biến mất vậy.

Lúc nãy cô và Trịnh Hoàng Phong ôm nhau, cô nhất định là Trần Nam Phương không sai.

Tần Thấm động đậy cánh tay của mình muốn nhắc nhở sức lực của anh nhưng anh một chút phản ứng cũng không có, trái tim anh sớm bị đau đến tê liệt nay lại vì gương mặt trước mắt này mà sống lại.

“ Buông tay! Đau!” cô trừng mắt tức giận.

“Nam Phương, em là Nam Phương.”

Lần này anh không phải hỏi nữa mà là chắc chắn.

Người trước mắt này là người con gái bé bỏng của anh, đúng vậy cô chưa có chết, cô quay trở về rồi!

Chỉ là cô đã trải qua những gì? Tại sao lại giống như không hề quen biết anh?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play