Chương 667

“Thật sự không cần đâu!” Thế mà bà Diêu lại cười, khuôn mặt che đầy nếp nhăn ngập tràn từ ái, “Có thể nhìn thấy lòng hiếu thảo này của cháu là bà đã thấy đủ rồi.”

Khói càng lúc càng dày đặc, Trần Nam Phương vì giữ thể lực nên không khuyên nhủ nữa mà ra trao đổi băng ánh mắt với Ngọc Cẩm, cả hai cùng đỡ bà Diêu đi lên trên lầu.

“Khu khụ…” “Khụ khụ khụ…”

“Dì Cầm! Chúng ta để khăn ướt lên trên đầu, cúi thấp đầu đi lên trên!”

Nhưng họ không ngờ rằng chỉ mới đi được ba bốn bậc thang đã cảm thấy trên đầu bị vật gì đó đập vào, trước mắt tối sầm, hoàn toàn mất ý thức.

Lúc Hà Minh Viễn nghe thấy tin tức nhà cũ nhà họ Hà bị nổ thì anh còn ở Tạ Thành.

Anh giống như phát điên chạy nhanh về, khi vừa đến nhà cũ đã nhìn thấy cảnh tượng chói mắt, một bên là phế tích đã được dập lửa, một bên là ánh lửa cao ngút trời!

“Bà nội!” Anh muốn chạy vào trong nhưng lại bị Minh Phúc và Trịnh Hoàng Bách ngăn cản.

Sau đó anh nghe được tiếng la thất thanh: “Nam Phương cũng ở bên trong!”

Trên mặt Đỗ Thanh Hoa ràn rụa nước mắt, cô ấy cũng muốn đi vào trong: “Tôi muốn cứu Nam Phương, cậu ấy không được có chuyện gì!”

“Cô nói gì? Sao Nam Phương lại ở đây?” Hà Minh Viễn kéo tay cô ấy, lạnh lùng hỏi: “Nói mau! Tại sao cô ấy lại ở chỗ này!”

“Cậu ấy nhắn với tôi là bà Diêu nói cơ thể không khỏe, cậu ấy đến thăm…”

Đỗ Thanh Hoa nắm lấy tay anh: “Hà Minh Viễn! Không phải anh ghê gớm lắm sao? Anh nhanh đi cứu Nam Phương đi, cậu ấy là của vợ anh mài”

“Đừng nói nữa Thanh Hoal” Trịnh Hoàng Bách kéo tay cô ra, bàn tay kéo mạnh tay Hà Minh Viễn: “Anh Viên! Anh phải tin rằng bà Diêu và chị dâu không sao, họ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!”

“Buông tôi ra!” Giọng nói anh trâm thấp mà lạnh như băng: “Tôi muốn đi vào bên trong!”

Hà Minh Viễn cố tránh khỏi tay Minh Phúc và Trịnh Hoàng Bách, anh phóng vào trong như một vị vua của bóng tối!

“Cậu Bai”

“Anh Viễn!”

Cũng may là nhân viên chữa cháy và cảnh sát đã ngăn lại kịp thời, nhưng trong đôi mắt phượng của anh lại nhuốm đầy tia máu chưa tan…

“Hiện trường phát hiện tổng cộng bốn thi thể nữ, trong đó có một người ngã xuống từ lầu hai chết tại chô, ngoài ra ba người khác được phát hiện ở lối lên trên lầu, phân biệt là bà Diêu, Trần Nam Phương,…”

Bốp!

Cái ghế bị đá bết Hà Minh Viễn kéo cổ áo cảnh sát, trừng đôi mắt đỏ quạch: “Anh lặp lại một lần nữa cho tôi! Anh dám lặp lại lần nữa xeml”

Làm sao Nam Phương của anh lại chết được cơ chứ?

Cô đã nói cô sẽ luôn ở cạnh anh, ngày hôm qua cô ấy còn gọi điện dặn dò anh giữ gìn sức khỏe, muốn anh về sớm hơn, sao có thể chết được?

“Cậu Bal Cậu Ba bình tĩnh lại đi…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play