Chương 641

Mặc dù Trân Nam Phương cũng có nhiều hoài nghi nhưng cô vân dặn bạn mình không nên suy nghĩ hay phỏng đoán lung tung. Nếu thực sự có người ra tay đầu độc thì chắc chắn sẽ điều tra ra được là ai đã làm chuyện đó.

“Ai da, bây giờ càng nghĩ tớ lại càng thấy nhà giàu cũng chẳng có gì tốt đẹp cả.” Đỗ Thanh Hoa cảm khái: “Tại sao họ không thể nghĩ mọi chuyện đơn giản và vui vẻ một chút được nhỉ?”

“Đỗ Thanh Hoa.’ Trần Nam Phương nắm tay cô bạn tốt của mình rồi hỏi bằng giọng nghiêm túc: “Có phải cậu vân còn thích bác sĩ Bách hay không?”

“Thích thì sao chứ?” Đỗ Thanh Hoa cười khổ: “Lúc anh ấy đồng ý kết hôn với người khác thì cuộc chơi của chúng tớ cũng dừng lại rồi. Mà cậu cũng biết tính cách của tớ rồi đấy, tớ và anh ấy không thể ở bên nhau được nữa đâu.”

“Nhưng mà…’ Nhưng mà họ vẫn chưa trao nhãn cho nhau, hôn lễ cũng chưa trọn vẹn mà.

Đỗ Thanh Hoa hiểu suy nghĩ của Trần Nam Phương nhưng cô ấy chỉ lắc lắc đầu: ‘Không thể nữa rồi, quá khứ cũng chỉ còn là quá khứ mà thôi, không thể thay đổi được hiện thực đang xảy ra trước mắt đâu.”

Bốp bốp.

Đột nhiên nghe thấy tiếng võ tay, hai người họ đồng thời quay đầu sang một bên thì thấy Nam Mạc Bá đang đi về phía bên này.

“Thanh Hoa, em có biết anh thích điểm gì nhất ở em không?” Dường như Nam Mạc Bá đang cảm thấy rất vui: “Chính là sự cởi mở và thẳng thắn này của em đấy.”

Đỗ Thanh Hoa chỉ nhún vai một cái trong im lặng: “Cảm ơn lời khen của anh nhưng làm ơn đừng tỏ ra thân thiết như vậy, tôi và anh quen nhau cũng chưa được hai ngày đâu.”

“Em qua cầu rút ván hả?” Nam Mạc Bá ngồi đối diện hai cô một cách tự nhiên: “Hóa ra phụ nữ thực sự rất có sở trường trong khoản này nhỉ?”Mật Khẩu Chương tiếp theo là 123456. MOng các bạn thông cảm cho sự bất tiện này.

Đỗ Thanh Hoa khoanh hai cánh tay trước ngực: “Lộ ra bộ mặt thật? Phụ nữ đều có sở trường trong chuyện này?

Không biết Chủ tịch Mạc Bá phải tiếp xúc với bao nhiêu người phụ nữ mới có thể đi đến kết luận này được nhỉ?”

Nam Mạc Bá cười cười: “Em yên tâm đi, câu đó là người khác nói cho tôi biết mà. Tôi vẫn chờ Đỗ Thanh Hoa đến khai sáng đầu óc cho tôi đấy.”

Đỗ Thanh Hoa và Trần Nam Phương đều không còn gì để nói, lời nói của anh †a quá trơn tru khiến cho người nghe cảm thấy không thật.

“Em không đến bệnh viện thăm bà Tuyết hả?” Nam Mạc Bá đổi chủ đề một cách đột ngột rồi vươn tay ra với Đồ Thanh Hoa: “Đi, tôi đưa em đi.”

Đỗ Thanh Hoa bèn nhìn về phía Trân Nam Phương.

“Tôi thấy em nên đi cùng tôi đi.”

Nam Mạc Bá đứng lên rồi kéo tay cô: “Có hai lí do. Thứ nhất, lát nữa cậu Minh Viễn sẽ đến đây đón cô Phương. Thứ hai, nếu em còn tiếp tục ngồi đây đợi, đến khi Hà Mộc Y đi ra thì chắc hai người lại cãi vã một trận cho xem.”

Trong lòng Đỗ Thanh Hoa cảm thấy rất có lý nhưng ngoài miệng vẫn tỏ ra không phục: “Ai thèm cãi lộn với cô ta hả? Cô ta là gà trống nhưng tôi thì không nhé.”

“Ừ, em là con gà mái dịu dàng, ngoan ngoãấn.” Nam Mạc Bá nhạo báng cô ấy.

“Này, anh muốn ăn đòn đúng không?” Đỗ Thanh Hoa giơ tay lên làm động tác dứ dứ nắm đấm nhưng cũng không quên vẫy tay chào tạm biệt Trần Nam Phương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play