Chương 629

Bốp.

Tạ Đình Nam đấm vào mặt ông ta: “Ngọc Hân có người em họ như mày, không, Ngọc Hân sinh ra trong căn nhà ăn thịt người không nhả xương như nhà họ Trần. Hèn gì cô ấy lại đau khổ như vậy!”

“Ông già kia! Vậy mà anh lại dám đánh tôi?” Tạ Đặng Ninh dùng hết sức lực mà giấy dụa, quơ quơ cánh tay thô †o của mình.

Nhưng mà chỉ sau hai giây, ông ta đã bị Tạ Hàn Phong đánh đến mức nằm trên đất.

“Nam Phương, trở về với ta.” Tạ Đình Nam cũng không muốn nói nhảm quá nhiều, kéo tay Trần Nam Phương lôi đi.

“Cái con bé chết tiệt kia, mày thật là tàn nhãn độc ác, tao là cậu của mày đấy, vậy mà khi tao bị đánh, mày lại đứng một bên làm ngơ à?” Tạ Đặng Ninh lớn tiếng lên án, khiến cho rất nhiều người đứng lại nhìn: “Còn có người ba vong ân phụ nghĩa kia của mày đâu rồi?”

“Đúng là mồm chó không nói ra được ngà voi!” Tạ Hàn Phong hung hăng đạp ông ta một cái.

Bước chân của Trần Nam Phương dừng lại, vậy mà bây giờ cô lại do dự.

“Có ai không, cứu mạng với!” Tạ Đặng Ninh hét lớn: “Hai người bọn họ là người xấu, cô bé kia là cháu gái của tôi, mọi người tốt bụng, tuyệt đối đừng để bọn họ dẫn nó đi, bọn họ muốn lợi dụng nó để làm chuyện phi pháp!”

Lời này vừa nói ra thì có một vài người tốt đứng dậy, chặn đường Tạ Đình Nam.

“Ông mau thả người ra! Ban ngày ban mặt mà các người cũng dám giở trò bắt cóc sao?”

“Đúng đấy, còn dám đánh người nữa chứ! Bây giờ là xã hội pháp trị, mau báo cảnh sát đi!”

“Mọi người hiểu lầm rồi, tôi căn bản không biết người đang năm trên mặt đất, là ông ta tự nhiên chặn đường khiêu khích chúng tôi!” Trần Nam Phương giải thích.

Nhưng Tạ Đặng Ninh lại cắn chết không buông: “Mọi người có nhìn thấy không? Cháu gái của tôi cũng không dám đắc tội bọn họ, bị đe dọa nên mới phải nói dối đáy.”

“Ông nói hươu nói vượn!” Tạ Hàn Phong túm cổ ông ta lên, tức giận đạp một cái: “Hiện tại tôi và ông cùng đi đến cục cảnh sát, xem thử rốt cuộc là ai trong chúng ta làm chuyện đáng xấu hổ!”

Đám người hai mặt nhìn nhau, thật sự là hai bên đều quá tự tin, bọn họ thật sự không phân biệt được ai đúng ai sai.

“Đợi một chút!”Mật Khẩu Chương tiếp theo là 123456. MOng các bạn thông cảm cho sự bất tiện này.

Ngay khi Tạ Hàn Phong kéo Tạ Đặng Ninh rời đi thì đột nhiên một giọng nói dịu dàng vang lên.

Trần Nam Phương nhìn chô giọng nói vang lên, vậy mà lại là Nam Mạc Bái “Tôi mong anh hãy thả bạn của tôi ra” Nam Mạc Bá khách khí nói: “Tôi nghĩ ở đây đã có chút hiểu lâm rồi.”

“Hiểu lầm?” Tạ Hàn Phong nhíu mày: “Khi ông ta nói hươu nói vượn thì cũng đâu có hiểu lâm đâu?”

“Là do bạn của tôi đã mạo phạm mọi người.” Nam Mạc Bá hơi khom người, cười cười, sau đó quay đầu nhìn Trần Nam Phương: “Cô Nam Phương, em có thể xem như không có chuyện nào được không? Tốt xấu gì ông ta cũng là…”

Câu nói kế tiếp anh ấy không nói ra, nhưng Trần Nam Phương hiểu rõ, nhưng cô vừa nghĩ tới lời nói vừa rồi của Tạ Đăng Ninh, cô tuyệt đối không thể xem như không có chuyện này.

“Nam Phương, nếu như con không muốn thì cũng không sao.” Tạ Đình Nam khích lệ: “Có ta ở đây.”

Trân Nam Phương nhìn ông cảm kích cười một tiếng, cuối cùng vẫn lắc đầu, cô hỏi Nam Mạc Bá: “Có thể, nhưng tôi có một yêu cầu, tôi muốn biết những lời ông ta vừa nói là thật hay giả?”

“Là giả.” Nam Mạc Bá chưa hỏi đã trả lời: “Tôi cam đoan.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play