Chương 512
Cô thở hổn hển nói không ra lời.
“Nam Phương!” Trịnh Hoàng Phong chậm rãi đi tới, nhưng thấy tình hình cũng có thể đoán được việc gì xảy ra, không nhịn được tức giận nói: “Anh Minh Viễn thật sự càng ngày càng thích bắt nạt người khác.”
Hà Minh Viễn lặng lẽ đứng đó chỉ có hai con mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Trần Nam Phương.
Không ngửi thấy mùi đào nữa khiến cô cảm thấy tốt hơn một chút, sau khi ngẩng đầu thì trong mắt càng nhiều hơn một phần oán hận, có lẽ cô có thể đoán được sự khác thường của anh.
Có lẽ là do Ngô Hà nói cái gì đó, hoặc có lẽ là anh lén điều tra mình.
Mặc kệ là loại nào đều khiến cô tức giận, cô là người có máu có thịt, ai không có quá khứ cơ chứ?
“Mợ ba uống chút nước đi.” Minh Phúc cung kính đưa qua một bình nước, muốn nói lại thôi.
“Không có việc gì thì nhanh nhanh dẫn cậu ba của anh về đi! Khỏi khiến cho chúng ta tưởng là mình thiếu nợ anh ta.” Đỗ Thanh Hoa tức giận nói.
Minh Phúc cúi đầu nhỏ giọng nói: “Mợ ba và cậu ba bớt tranh cãi mà nói vài lời với nhau đi ạI”
“Dựa vào cái gì mà kêu Nam Phương chúng tôi nói chứ?” Đỗ Thanh Hoa như bị đốt trúng pháo, còn chống nạnh lên chửi mắng người: “Bây giờ người không nói lý là anh †a, và người không đau lòng người khác cũng là anh tai”
“Mợ ba…” Minh Phúc gấp tới độ đổ mồ hôi đầy trán.
“Quay về đây.” Hà Minh Viễn ra lệnh, giọng nói của anh cũng lạnh như trong hầm băng.
“Nghe thấy không? Trở về nhanh đi.”
Đỗ Thanh Hoa che chở trước người Trần Nam Phương: “Nam Phương của chúng tôi có thể chịu không nổi cách xưng hô của anh An đâu.
Cô ấy nói xong thì vội vàng xoay qua chỗ khác hỏi: “Nam Phương, cậu có muốn tìm chỗ nào đó ngồi một lát không?”
“Không cần, về đường Thái Hà đi, đừng bỏ qua anh trai của Tô Thanh Nhã.” Cô ngẩng đầu lên nhìn Hà Minh Viên, miệng giật giật nhưng cuối cùng không nói ra cái gì.
“Nam Phương à, để anh đỡ em.”
Trịnh Hoàng Phong cũng đi tới, kéo cánh tay của cô.
Các cô cứ như vậy ngồi lên xe taxi, mà đáy mắt của Hà Minh Viễn càng đen như mực, quanh người anh toả ra loại hơi thở dọa sợ người khác.
“Cậu ba…”
“Về Kim Thành” Anh dặn dò xong thì không hề lưu luyến quay về trên xe.
Minh Phúc cũng phiền muộn tới cực điểm, anh ấy nghĩ tại sao hai người này lại cãi nhau trong khi đang êm đẹp như thế chứ? Đều do cái người tên Ngô Hà kia, cô ta luôn gây ra nhiều chuyện nhất.
Nhưng trở ngại lớn nhất là do cậu Dạ Hành, nên không có người nào dám nói cái gì.
Hà Minh Viễn ngồi phía sau giống như pho tượng, anh có thể ngửi được mùi đào quanh người mình, đó là do anh cố ý xịt lên, khách quan mà nói cũng không khiến anh phản cảm, nhưng vừa nghĩ tới chuyện Trân Nam Phương vì người đàn ông khác mà dần bị dị ứng với mùi đào lại khiến chân mày của anh nhăn càng chặt lại.
Mùi hương này đúng là đáng chết mài Còn người đàn ông kia càng đáng chết hơn!
“Điều tra quá khứ của Trần Nam Phương.” Ngón tay của Hà Minh Viễn gõ lên đầu gối, sau đó đột nhiên nắm chặt nói: “Không cần nữa.”