Chương 505

“. Em có dao.”

Bốp bốp!

Hà Minh Viễn lại đánh lên mông cô hai cái, giờ phút này anh hận không thể đem cô gái nhỏ không nghe lời này ăn tươi nuốt sống, cô ấy còn dám mang theo dao nữa saol Anh khẽ buông cô ra, kéo cổ áo bên trái của cô xuống, để lộ ra vết sẹo trên Vai: “Vết thương đã lành miệng rồi nên em quên đau rồi sao?”

“Em… Trân Nam Phương khó khăn kéo áo lại, ở trong lòng anh cọ qua cọ lại: “Thật ra em không nghĩ nhiều như vậy, thực xin lỗi, sau này em sẽ không như thế nữa, anh đừng lo lắng nha.”

Cô cực kỳ trịnh trọng giải thích lý do tại sao cô lại đến nhà họ Tần, mới vừa nói xong liền cảm thấy hơi thở của người nào đó có chút không đúng, ẩn chứa lửa giận, còn có một loại cảm xúc không rõ ràng.

“Đúng rồi, em còn…”

“Điện thoại của anh trai em có bao nhiêu bí mật quan trọng?”

Anh đánh gấy lời cô, hỏi lại.

Trái tim của Trần Nam Phương đập thình thịch hai cái, vấn đề này cô không có cách nào trả lời, theo bản năng cô không muốn nói với anh chuyện của Dạ Hành, liên chột dạ dời mắt: “Có lẽ trước khi chết anh ấy đã ghi âm, hoặc là…”

“Thế à?” Hà Minh Viễn nắm cằm của cô, ép cô nhìn chính mình: “Nam Phương, hôn anh đi.”

“” Cô mờ mịt, chuyện này chuyển biến có chút nhanh thì phải?

Anh không đợi cô phản ứng, đã bắt đầu công thành đoạt đất, cực kỳ có tính xâm lược, mỗi một động tác đều lộ ra loại hương vị bá đạo.

“Nam Phương… em là của anh, bất cứ ai đều không thể cướp đi được.”

Hà Minh Viễn cắn vành tai của cô, sức lực càng lúc càng lớn, khiến cô phải cầu xin tha thứ.

“Em không muốn đi, em, sau này em sẽ bảo vệ tốt chính mình.”

Giọng nói của Trân Nam Phương giống như con mèo kêu, nếu không phải đang ở trong xe cô gân như đã tước vũ khí đầu hàng rồi: “Anh đừng như vậy, em vẫn còn chuyện quan trọng chưa nói đói”

Ít ra cũng phải để cô xem anh trai của anh trông như thế nào chứ!

“Không có việc quan trọng gì hết!”

Hà Minh Viễn lạnh lùng liếc nhìn Trần Nam Phương, tiếp sau đó ngồi thẳng dậy.

Cô vừa định lên tiếng thì Minh Phúc đã quay lại, cung kính nói: “Cậu ba đã nói rõ với bên đồn cảnh sát rồi ạ.”

Anh hờ hững đáp một tiếng.

“Có ý gì?” Bàn tay nhỏ bé của Trần Nam Phương nắm tay anh: “Anh bảo Minh Phúc đi nói rõ cái gì vậy? Em…”

Hà Minh Viễn xoay người nhẹ nhàng hôn cô một cái: “Yên tâm đi, anh còn không tệ bạc đến mức đưa vợ của mình vào tù đâu.”

Sau đó anh chuyển đề tài câu chuyện: “Nhưng cũng không thể bỏ qua cho kẻ xấu được.”

Trân Nam Phương thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong phút chốc lại có hơi nhụt chí: “Không có chứng cứ phải không?”

“Chuyện xấu của ông ta rất nhiều, không khó tìm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play